Ngừng chiếc xe hơi trước cổng một ngôi biệt thự khang trang, sang trọng, cánh cổng sắt được mở rộng cửa. Cho xe chạy thẳng vào garage, sau khi đậu xe an toàn xong, Phong Trần bước ra khỏi nhà để xe.
- Chào cậu chủ!
Phong Trần cũng vội mỉm cười như đáp trả thái độ lễ phép của cô giúp việc.
Bước đi trên con đường lát sỏi dẫn vào nhà Trần phải đi vòng qua khu hoa viên trồng nhiều loại hoa quý hiếm. Bao bọc xung quanh hoa viên là những đóa hoa hồng màu trắng kiêu sa, tinh khiết. Trần hít nhẹ hương thơm ngan ngát dễ chịu ấy vào đầy buồng phổi, rồi anh thở ra đầy sảng khoái. Người anh cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn sau một ngày làm việc vất vả khi đứng ngắm nhìn những đóa hoa xinh đẹp yêu kiều. Cuộc đời đáng yêu, dễ thương hơn cũng nhờ vào sự đóng góp hương sắc của nhiều loài hoa dù có tên hay không có tên. Ai đó thật đúng khi ca ngợi "Hoa tô đẹp cho đời cuộc sống và làm cho con người càng thêm tin yêu hướng đến cái đẹp đích thực của cuộc đời". Bác Tám làm vườn trông thấy anh đi tới vội gật đầu chào.
- Chào cậu hai!
- Chào bác Tám. Hôm nay, hoa nở đẹp quá.
Chợt mắt Trần reo vui khi nhìn thấy bụi xương rồng của mình.
- Chà, cây xương rồng của con trổ đầy hoa, màu đỏ của chúng mới tuyệt làm sao. Ba mẹ con đi du lịch về biết chắc mừng lắm, bác Tám nhỉ? Năm sáu năm tốn biết bao công sức của con và bác ươm trồng giờ nở hoa thật không uổng công của ta đã bỏ ra vì nó.
Bác Tám làm vườn như có người tri âm, tri kỷ hồ hởi theo giọng của Trần:
- Còn lạ hơn nữa là "Phát tài" và "sum họp" cũng đều nở hoa một lượt cả. Chúng như báo hiệu nhà ta sắp gặp điềm lành gì đây?
Sực nhớ bác Tám gật gù thốt:
- Ông bà chủ đi du lịch vừa về đó cậu Hai.
- Thế à, để con vào trong chào ba mẹ. Tuần lễ nữa "hoa Quỳnh" nở phải không bác Tám?
- Đúng vậy, cậu.
- Bác cháu ta sẽ ngồi uống trà, ngắm hoa nở. - Trước khi đi vào nhà. Trần còn dặn với theo - Lúc ấy, nếu con có quên bác Tám nhớ nhắc con nghe. Giờ, con phải vào nhà đây.
Bác Tám mỉm cười nhìn theo dáng dấp cao to đầy đàn ông của cậu chủ đáng mến cho mất hút rồi mới thôi. Rồi bác cúi xuống tiếp tục công việc mình yêu thích, mà phải nói là say mê thì đúng hơn. Bác vui sướng khi thấy hoa nở tươi xinh, buồn khi thấy hoa tàn ủ rũ. Tâm trạng hạnh phúc hay buồn rầu của bác đều gắn liền vào hoa. Nếu như vắng xa công việc này, có lẽ đời bác Tám không còn gì là niềm vui của tuổi xế chiều.
Bước vào phòng khách, Trần thấy mẹ ngồi ưu tư, vòng ra sau ôm choàng đôi vai mẹ đầy âu yếm và hỏi bằng giọng quan tâm:
- Có chuyện gì mà mẹ trông buồn quá vậy, nói con nghe xem có giúp ích được gì cho mẹ không?
Bà Nam đưa tay kéo Trần lại mình, bà âu yếm nói:
- Còn ngồi đây rồi nghe mẹ nói. Khi mẹ đang du lịch ở Anh thì nghe bạn ba mẹ tức là nhạc mẫu tương lai của con gọi điện qua nói là con bé Ti Ti bỏ nhà ra đi vì phản đối cuộc hôn nhân với con. Mẹ lo lắng làm sao, Ti Tô.
Trần hôn nhẹ má bà Chấn Nam với cử chỉ đầy yêu thương tôn kính. Anh muốn dùng tình thương của mình để lấp đi nỗi lo lắng trong lòng mẹ.
- Cô bé đó đã hơn hai mươi tuổi, đã trưởng thành để có thể định đoạt tương lai số phận của chính mình. Tại bác Công Đạt quá nghiêm khắc, độc đoán, không lắng nghe cô bé ấy nói lên những tâm tư nguyện vọng của bnr thân nên cô đành bỏ nhà ra đi như muốn tỏ ra chống đối, thách thức trước sự nghiêm khắc, độc đoán của cha.
Bà Chấn Nam thở dài thườn thượt:
- Mỗi lần mẹ qua nhà Công Đạt thăm Ti Ti, thì thấy con bé rất chăm ngoan, lễ phép. Con không biết đâu Ti Tô, con bé đó có tài nấu ăn không thua gì những tay đàu bếp chính hiệu đâu nhé. Những món ăn mà con bé đó làm cho mẹ rất tuyệt, dùng rồi mà vẫn thấy thèm thấy muốn dùng nữa.
Sực nhớ lại câu nói chót mà Trần nói bà nghe chưa kịp vì anh nói quá nhỏ, bà Chấn Nam hỏi lại:
- Lúc nãy, con bảo hành động bỏ nhà ra đi của Ti Ti chỉ dành cho những cô gái bướng bỉnh, ngang ngạnh như ai hả. Ti Tô?
Bối rối. Trần nói:
- à. Không có gì quan trọng đâu. Mẹ cứ nói tiếp về cô vợ nhí của con đi.
Bà Chấn Nam hồ hởi nói tiếp:
- Mỗi lần mẹ qua bên chơi, con bé cứ quấn quýt bên chân mẹ, hết ríu rít trò chuyện rồi lăng xăng nấu món ăn ngon cho mẹ và Ngọc Lệ dùng.
- Cô bé đó có hỏi thăm gì con không mẹ?
Bà Chấn Nam nhíu mày cười:
- Không con ạ. Mỗi lần mẹ bắt chuyện nhắc đến con là con bé Ti Ti vội lảng sang vấn đề khác, hay bỏ đi lấy thứ này thứ nọ cho mẹ chứ tuyệt đối không nghe mẹ nói. Đến cả cái ten con là Hoàng Phong Trần mà con bé ấy chả hề biết, nói chỉ việc ngồi lắng nghe mẹ kể về con.
- Con cũng đâu có gì hơn gì cô bé đó. Nội cái tên mẹ thường gọi là Ti Ti ra, con cũng chẳng biết cô bé ấy tên gì?
Bà Chấn Nam gật gù cười:
- Trời ạ. Con nói mẹ mới nhớ tới là ngoài hai chữ "Ti Ti" ra mẹ cũng không biết con bé tên là gì nữa. Mà điều đó cũng chẳng quan trọng, mẹ thương là thương con bé chứ quan tâm làm gì tên họ bên trong. Con bé Ti Ti đáng yêu lắm. Mẹ nhớ có lần con bé ôm vai mẹ nũng nịu nói phải chi mẹ cũng là mẹ của con bé thì hay biết mấy. Mẹ định trêu chọc cho con bé đó giẫy nẩy lên nhõng nhẽo, nào ngờ Ti Ti hiểu ý mẹ nên nói tiếp luôn, để mẹ lập lại nguyên văn của con bé nói mà mẹ vẫn còn nhớ tới bây giờ: "Phải chi cô là mẹ con thì hay biết mấy. Cô đừng nhìn con bằng đôi mắt đầy ẩn ý như thế, con chỉ muốn cô là mẹ giống như mẹ Lệ của con thôi. Lúc đó con thật hạnh phúc khi có được hai người mẹ để thương yêu, lo lắng, cưng chiều".
Rồi bà Chấn Nam tóm lại câu chuyện bằng một câu ngắn gọn, - Con bé đó tuy ngoan hiền, lễ phép nhưng lại láu lỉnh đáng yêu lắm Ti Tô. Ti Ti còn nói câu này khiến mẹ cảm động vô cùng: "Cô Thùy ạ, trên đời này không có gì thiêng liêng hơn người mẹ và không điều gì dễ gọi hơn tiếng mẹ. Vì thế con rất yêu thương kính trọng mẹ Lệ của con". Nghe con bé nói bằng giọng trầm trầm đầy cảm xúc mẹ nghe mà muốn khóc. Mẹ thương, mẹ quý nó biết chừng nào. Mà con bé thật đáng yêu quá Ti Tô nhỉ?
Trần thản nhiên nói:
- Nghe mẹ kể thì cô bé Ti Ti quả đáng yêu thật, nhưng đối với những người đàn ông khác cơ. Còn con trai mẹ chỉ biết yêu công việc và yêu tất cả mọi con người trên đời này duy chỉ trừ có tình yêu nam nữ là con không hứng thú. Con đồng ý mẹ cưới cô bé Ti Ti làm vợ là chẳng qua cho vui lòng mẹ, và con muốn có vài đứa con trai theo nguyện vọng của cha. Vì thế mà mỗi làn mẹ kéo con qua nhà bác Đạt con đều từ chối là vì lý do đấy cả. Chuyện cô bé Ti Ti bỏ nhà ra đi là giải pháp tuy có tốt đẹp cho cô bé để tránh cuộc hôn nhân nhưng nghĩ thì thiệt thòi cho cô bé quá. Đường đường là một cô tiểu thư quen sống ấm êm hạnh phúc trong vòng tay yêu thương của cha mẹ thì bỗng dưng tách rời, sống một cuộc đời không có người thâm chăm sóc. Nghĩ kỹ thì con thật có lỗi với cô bé đó quá. Chấp nhận cuộc hôn nhân mà không có một chút trách nhiệm lo toan gì cho cô bé ấy cả. Con thật áy náy quá mẹ ơi.
Bà Chấn Nam đưa tay xi trán thằng con trai...
. lớn tồng ngồng, bà mắng yêu.
- Nghe con nói mẹ phát nóng giận muốn đét vào mông cn vài roi như thuở còn nhỏ quá. Ai đời đàn ông con trai vậy mà lại thốt ra câu. "Chỉ tại yêu công việc, yêu tất cả mọi con người trong xã hội, ngoại trừ không hứng thú trong tình yêu nam nữ". Người ta mà nghe được chắc họ nghĩ con bị bệnh quá Ti Ti. Mẹ khuyên con nên chấm dứt mọi suy nghĩ vớ vẩn ấy đi, công việc xã giao, bạn bè nam nữ hãy bình đẳng như nhau. Làm công việc căng thẳng thì đi giải trí sinh hoạt cùng bạn bè. Tìm hiểu thêm bạn gái để sau này có kinh nghiệm mà chăm sóc vợ con. Đừng nên có thành kiến trong quan hệ tình yêu con ạ. Một tình yêu chân chính dù khi đau khổ hay hạnh phúc cũng đều tuyệt hết con trai. Đau khổ trong tình yêu giúp con phấn đấu hơn nữa trong kiếp làm người. Còn hạnh phúc giúp con trưởng thành hơn trong cuộc sống. Hãy yêu đi con trai ạ, rồi con sẽ thấy tình yêu rất tuyệt vời. Mẹ chỉ biết bao hàng trong hai chữ "tuyệt vời". Ngoài ra mẹ không biết diễn đạt làm sao cho con trai cưng mẹ hiểu đây?
Ngả đầu vào lòng mẹ như những ngày còn thơ ấu. Trần nũng nịu (nũng nịu theo kiểu đàn ông trông anh thật đáng yêu) nếu ai đó nhìn vào khung cảnh tình mẹ con ấm áp như thế này, họ đâu có ngờ người đàn ông ba mươi tuổi đời kia oai phong trong đời thường bao nhiêu thì bao giờ cũng nhỏ bé trong vòng tay yêu thương của người mẹ.
- Nghe mẹ "dụ dỗ", con cũng xiêu lòng rồi đây.
Bà Chấn Nam trợn mắt cười đùa.
- Mẹ khuyên bảo con mà con bảo rằng mẹ "dụ dỗ" con ư?
Trần hài hước giơ tay tỏ ý đầu hàng.
- Con xin đầu hàng mẹ đây. Để con giải thích cho mẹ hiểu thêm ý con mẹ nhé. Từ nãy giờ mẹ hết đe nẹt nè, rồi đưa ra một cái lý rất hấp dẫn đó là tình yêu để dụ dỗ con trai mẹ sa vào vòng tay mấy cô nàng chuyên môn nhõng nhẽo chỉ có cái tài hay là bắt nạt đám đàn ông như con. Nhưng mẹ yên tâm, từ giờ trở đi, con trai mẹ chịu khổ, chịu chấp nhận thương đau để nếm mùi tình yêu, nhưng chỉ với cô bé Ti Ti ngoài ra con không yêu người phụ nữ nào khác. Đó là phần thưởng con dành cho cô bé ngôi vị "hoàng hậu" con chờ đợi cô bé về để sắc phong. Nhưng với điều kiện là mẹ đừng bắt ép con trai mẹ ra mắt thêm người nào nữa nhé. Con thật sự biết nói tiếng "sợ" rồi đây.
Bà Chấn Nam gật đầu lia lịa.
- Mẹ chịu, mẹ chịu hết mọi điều kiện của con để con yêu con bé Ti Ti. Con bé đó đáng yêu lắm, ngoài Ti Ti ra mẹ không thích chọn người con gái nào khác làm dâu nhà họ Hoàng đâu. Con hãy yên tâm.
- Cám ơn mẹ.