Thấm thoát Nhu Phong làm việc ở công ty Phương Nam gần trọn tháng. Nghề thư ký gắn liền với cô bao niềm vui, nỗi buồn, vì như nó là cái nghiệp của đời cô và cô không tài nào tách rời nó được. Càng làm gần giám đốc Trần, cô càng phát hiện ra con người anh rất phóng khoáng, sống hết lòng vì mọi người, nhưng nó được giấu kín dưới một lớp vỏ lạnh lùng, khó đăm đăm, sẵn sàng la hét bất kỳ ai nếu làm sai, làm trái ý anh. Thế mà tất cả mọi người trong văn phòng làm việc lại rất kính nể anh dù anh chỉ mới thay cha tiếp quản công ty mới có mấy tháng.
Thế nhưng tâm trạng Nhu Phong hôm nay không được tốt. Buổi sáng bắt đầu công việc, đánh máy soạn thảo bản kế hoạch đòi nợ công ty Mimosa. Cô đã dùng những lời trong thư khá mềm mỏng và gia hạn cho công ty Mimosa thanh toán tiền cho công ty cô trong vòng ba tháng, thay vì một tháng như giám đốc Trần đã ra lệnh. Theo cuộc điều tra ngầm Nhu Phong biết Mimosa không thể nào thanh toán tiền cho công ty cô được vì họ nhập hàng vào thì nhiều mà chưa có dịp xuất ra. Thế trong một tháng tiền đâu mà họ thanh toán cho Phương Nam đây? Nhưng dời lại ba tháng thì khác. Họ sẽ thanh toán tiền cho Phương Nam sòng phẳng, tốt đẹp. Cả hai bên đều vui lòng nhau thì tại sao không chọn giải pháp thứ hai đó và cô mạn phép giám đốc Trần tự gửi thư qua công ty Mimosa.
Chuyện gì xảy ra khi giám đốc Trần phát hiện cô thư ký trẻ măng dám chống lệnh mình. Thế là một cuộc bùng nổ xảy ra khi giám đốc Trần khăng khăng giữ ý định mặc cho Nhu Phong phân tích trình bày lý lẽ hợp tình hợp lý, anh cũng đều bác bỏ cả. Trước khi chấm dứt câu chuyện, giám đốc Trần còn để lại câu nói lạnh lùng rồi mới chịu quay gót rời khỏi phòng thư ký:
- Trưa nay, tôi muốn cô hoàn tất lá thư đính chính với công ty Mimosa. Nhớ trước khi gửi đi phải đưa qua cho tôi duyệt. Tôi không chấp nhận thái độ chống đối của bất cứ một ai trong công ty. Cô nên nhớ mà rút ra bài học cho mình.
Đây là lần đầu tiên Nhu Phong bị một kẻ xa lạ la rầy, lên lớp cô. Dù nổi tiếng nghiêm khắc, độc đoán như cha cô còn chưa tiếng nặng tiếng nhẹ với cô, huống chi hắn là ai mà có quyền hành la hét cô chẳng chút nương tay?
Cũng như mọi hôm, đúng mười một giờ ba mươi phút chuông reo báo giờ nghỉ trưa. Chẳng bao lâu, Nhu Phong thu dọn giấy tờ gọn ghẽ cho vào hộc tủ bàn giấy. Sau đó cô với tay lấy chiếc xắc lôi ra ổ bánh mì kẹp thịt trông thấy chẳng hấp dẫn tí nào nhưng đối với Nhu Phong vô cùng quí giá. Tiền lương tháng một triệu hai, vị chi tiền nhà, tiện điện, tiền nước, cơm chiều hết tám trăm, tiền ăn sáng, ăn trưa hết hai trăm còn hai trăm để dằn túi, lỡ có chuyện gì thì cũng có tiền mà phòng thân.
Nằm lăn ra ghế, Nhu Phong thở một hơi thật dài, khi nghĩ đến một người từng vung vít tiền bạc, chưa bao giờ biết chắt chiu từng đồng bạc lẻ để lo toan cuộc sống của bản thân mình trong chật vật khó khăn, thì bây giờ nằm đây lo lắng, tính suy. Nhưng dù vậy, Nhu Phong cảm thấy mình thật hạnh phúc trong kiếp làm người, được tự do quyết định tương lai. Dù rằng để đánh đổi cái tự do đó cô phải trả một giá khá đắt.
Từ những chuyện buồn phiền bản thân Nhu Phong lại chớ đến cuộc tranh cãi cùng giám đốc Trần. Không biết anh có lấy chuyện này làm cái cớ để cho cô thôi việc không nhỉ? Một cô gái vô danh, nghèo nàn lại bướng bỉnh dám chống đối một giám đốc vốn nổi tiếng là nghiêm khắc, lạnh lùng. Nếu bị nghỉ việc rồi cuộc sống sau này của cô ra sao nhỉ? Tiền nhà, tiền nước tiền điện rồi hàng trăm cái linh tinh khác đều cần dùng đến đồng tiền, cô biết lấy đâu ra để chi viện cho bản thân đây. Rồi viễn cảnh lê gót đi gõ cửa các công ty khác làm Nhu Phong rùng mình, không can đảm. Có chắc là cô gặp may mắn như ở công ty Phương Nam là được họ nhận ngay cho vào làm việc không? Dù sao một giám đốc như Trần không phải ở công ty nào cũng có. Cuộc sống bây giờ do chính cô lựa chọn thì cô phải đương đầu chấp nhận, không được nhờ cậy ai. Dù rằng cô có nhóm bạn thân là nhóm "ngũ long công chúa" thân thiết với cô bao năm, có với nhau biết bao kỷ niệm đẹp và họ sẵn sàng ra tay giúp đỡ cô một cách chân thành vui vẻ không một chút phàn nàn hay khó chịu. Và cô biết nỗi đau hiện tại của cô cũng chính là nỗi đau của cả nhóm. Cô có ích kỷ lắm không khi cứ khư khư ôm lấy nỗi niềm riêng, không cho nhóm "ngũ long" chia xẻ như đã từng thề ước là hoạn nạn luôn có nhau?
Nhiều lúc khó khăn, (chẳng hạn như thời gian trước đây cô chưa có việc làm) Nhu Phong tưởng như mình gục ngã, đầu hàng trước cuộc sống mình đã chọn thì bất chợt hiện trong đầu cô là đôi mắt nghiêm khắc, độc đoán nhìn cô như tỏ vẻ hài lòng khi thấy cô sắp ngã quỵ. Cùng lúc đôi mắt dịu dàng, âu yếm nhìn cô như khích lệ cô hãy ráng sức vươn lên để chiến thắng bản ngã tầm thường và nhất là chiến thắng, phá đi bức tường thành độc đoán, cố chấp vững chắc (!
). Mãi suy nghĩ đôi mắt cô khép lại rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không biết...
. Không biết trong mơ cô thấy điều gì mà đôi mắt khép lại đẹp như tranh kia tuôn những giọt lệ trong veo. Cô sẽ ở mãi trong trạng thái đó nếu không có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên. Nhu Phong giật mình choàng tỉnh. Giám đốc Trần đã vào phòng cô tự lúc nào, anh đang ngồi ghế đối diện với điếu thuốc trên tay toả khói và đôi mắt đăm đăm nhìn cô thật lạ.
Vừa hốt hoảng vừa thẹn thùng. Nhu Phong ngồi bật dậy, sửa lại vạt áo, miệng ấp úng một thoáng:
- Xin lỗi! Tôi.
.
.
tôi đã.
.
. ngủ say quá nên không hay đến giờ làm việc.
Dụi tắt điếu thuốc, giám đốc Trần bỏ dở điếu thuốc hút cho vào sọt rác. Giọng giám đốc Trần thật khẽ, thật ngọt:
- Cô Phong cứ ngủ đi.
- Dạ thôi! - Nhu Phong đáp nhanh - Tôi phải đánh lại lá thư đúng hạn theo yêu cầu của giám đốc ạ.
Giọng nói nặng nề, xa cách làm giám đốc Trần hiểu cô thư ký trẻ con kia còn đang giận dỗi vì thái độ nóng nảy, lời nói cộc cằn của anh khi phát hiện ra cô không làm đúng theo yêu cầu của anh. Nhưng anh vẫn lờ đi.
- Cô không cần làm việc ấy nữa. Tôi sẽ nhờ cô Xuân bên văn thư làm thay.
Nhu Phong ngẩng phắt người lên, có chuyện gì đây nữa hở ông giám đốc sáng mưa, chiều nắng, trưa lâm râm nhưng lại quá thông minh và mẫn cảm? Cô chưa kịp làm nư cho bõ ghét vì tính hay la hét nhân viên dưới quyền, thiếu lịch sự tế nhị thì giờ đã lo sợ đến nghẹt tim vì cách nói lấp lửng chết người của ông ta.
- Tại sao? Trong khi tôi hứa chắc chắn với ông sẽ hoàn thành chúng trước bốn giờ chiều nay kia?
Giám đốc Trần lãnh đạm:
- Tôi có biết điều đó.
Trán Nhu Phong nhăn tít, đôi chân mày thanh tú như giao hẳn vào nhau, cổ họng cô như nghẹn cứng:
- Vậy.
.
. mà ông vẫn cương quyết lấy lại tập hồ sơ.
- Không sai! - Giám đốc Trần nhún vai.
Nhu Phong sa sầm mặt, cô nhìn vị giám đốc mà hàng trăm nhân viên dưới quyền đều đem lòng kính phục, ngưỡng mộ nhưng hôm nay Nhu Phong lại nhìn anh bằng tia nhìn "hậm hực". - Ông làm thế với dụng ý gì?
Giám đốc Trần khó chịu trước câu hỏi có vẻ hạch sách của Nhu Phong, nên anh dáp lại bằng giọng khô khốc.
- Tôi sẽ phân công cô nhiệm vụ khác.
Mặt Nhu Phong tái đi, cô cao giọng:
- Nhưng tôi chỉ muốn làm việc ở đây, tôi không thích đi đâu cả.
Lời nói biểu lộ sự bướng bỉnh quá đáng của Nhu Phong đã làm giám đốc Trần phát cáu lên. Đứng phắt dậy, anh trố mắt nhìn Nhu Phong, mặt đỏ bừng, anh gầm lên:
- Giám đốc ở đây là cô hay tôi hở? Rõ ếch nằm đáy giếng. Tối ngày chỉ biết rút sâu thật sâu thì làm sao hiểu được trời cao đất rộng là gì. Cứ tưởng rằng để đối phó với mọi việc chỉ cần gân cổ hét toáng lên thì người khác sẽ làm theo ngay sao? Tôi.
.
. tôi thật sự không thích có một nhân viên dưới quyền vừa cứng cổ, vừa cố chấp như vậy?
Bị mắng xối xả, Nhu Phong cúi mặt cắn môi giấu đi giọt nước mắt uất nghẹn, ngập ngừng lăn tràn xuống má. Càng nghĩ càng tức tối: "Ngủ trưa quá giấc". Một lỗi lầm không đáng kể lại trở thành điều sai trái lớn lao khiến Nhu Phong chẳng thể nào chấp nhận chuyện ức lòng như thế. Rồi một sáng một chiều tim đâu ra việc làm. Đói khát, lang thang không nơi cư trú. Nhu Phong nghe lạnh cả sống lưng. Không! Chắc chắn điều ấy chẳng bao giờ xảy đến với Nhu Phong lần nữa. Rồi cô ăn làm sao, nói làm sao dưới đôi mắt nghiêm khắc nhưng ẩn đầy tia chế giễu cùng đôi mắt đẫm lệ nhìn cô thương yêu chua xót đây?
Ngẩng phắt mặt lên, Nhu Phong khàn giọng:
- Giám đốc Trần. Có lúc nào ông cảm thấy mình quá khắt khe trong xử lý không?
Chẳng trả lời, giám đốc Trần nhấc điện thoại, chưa đầy năm phút sau đã có tiếng gõ nhẹ cửa phòng, cô Xuân bước vào, giám đốc Trần trao tập hồ sơ cho cô ta và nói lớn.
- Hãy làm theo những gì mà tôi đã trao đổi lúc nãy.
Cô Xuân kính cẩn gật đầu lui ra, sau khi không quên ngó Nhu Phong bằng tia nhìn thương cảm, Nhu Phong ứa nước mắt nhìn giám đốc Trần lắp bắp:
- Tôi không ngờ ông độc tài như vậy! Ngày trước tôi.
.
.
Sực tỉnh, Nhu Phong im bặt. Giám đốc Trần nhíu mày, đôi môi hình cánh cung đầy ngạo mạn của anh nhếch lên và ném về phía Nhu Phong ánh mắt khó hiểu:
- Việc ai nấy làm, can gì đến cô?
Đặt xuống bàn, trước mặt Nhu Phong xấp hồ sơ, giám đốc Trần nói tiếp bằng giọng lạnh băng:
- Hồ sơ đây, về xem kỹ. Ngày mai theo tôi đi Nha Trang.
Giọt nước mắt chưa kịp rơi đã ngừng lại, Nhu Phong ngó vị giám đốc của mình, vẻ kinh ngạc hiện rõ:
- Tôi? Thế ông không cho tôi nghỉ việc sao?
- ý của cô muốn nói.
.
.
Giám đốc Trần cau mặt rồi như chợt hiểu ra, anh lặng người đi: à! Ra là vậy. Hèn chi cô ta phản ứng dữ dội thế. Nhìn kìa, những bộ quần áo tươm tất nhưng không giấu được sự nghèo khó, túng thiếu, cơm tay cầm.
.
. Cô ta trạc tuổi Ti Ti.
.
. Ôi. - Lý trí anh một lần nữa nhớ tới cô vợ chưa kết hôn. Vì anh mà cô ta bỏ nhà ra đi, lao mình vất vả trong cuộc sống đời thường bon chen, rồi bỏ tháp son được nuôi mình từ tấm bé. Cũng đồng thời là con người, sao có người vất vả cực nhọc, có người sống trong sung sướng với cảnh chăn ấm nệm êm, ông trời sao bất công quá vậy? Và anh sẽ làm gì để giúp họ đây? Cô thư ký thông minh, xinh đẹp của anh, cô ta được quyền thừa hưởng những gì hạnh phúc nhất trên đời. Thế mà sao cô ta không có được nhỉ? Một tia nhìn xót xa thương cảm thoáng qua mắt, giám đốc Trần chợt buông giọng thở dài:
- Tôi không bao giờ nghĩ mình phải làm việc đó với Nhu Phong cả. Hãy an tâm đi.
Nở nụ cười thật nhẹ nhàng, anh tiếp lời:
- Giờ Nhu Phong có thể về nghỉ sớm, chúng ta sẽ ở lại Nha Trang một hay vài ngày không chừng. Nếu trở ngại điều gì cô cứ báo tôi biết nhé.
Nhu Phong tròn mắt ngỡ ngàng, cô đứng lên như máy, giám đốc Trần bỏ điếu thuốc hút xuống, hiền lành:
- Ghé qua tài vụ lãnh tiền, cô được tạm ứng trước một tháng mà khỏi trừ lương.
Mặt Nhu Phong ngớ lại. Cô thật sự không hiểu nổi ông giám đốc "dở hơi" này. Mới vừa lạnh lùng, cau có sẵn sàng buông lời hò hét với cô không tiếc lời, giờ lại ngọt ngào dỗ dành là sao nhỉ? Bỗng dưng Nhu Phong cảm thấy tự ái. Hẳn dưới mắt anh ta thì Nhu Phong này chỉ là một đứa trẻ con, một con rối không hơn kém. Vui thì cho kẹo, buồn cứ quất roi. Đối với người như thế chớ nên để lộ vẻ yếu đuối của mình chẳng ích lợi gì cả. Nghĩ vậy nên Nhu Phong cố tạo gương mặt thản nhiên, môi mở lời từ chối:
- Tôi vẫn còn tiền nên không cần đâu, giám đốc ạ.
Sau cái nhìn có vẻ ngạc nhiên, giám đốc nhăn mặt:
- Nhưng nếu có thêm tiền cũng chẳng hại gì kia mà. Vả lại cô có tiền thêm thì có thể mua những món gì cô thích hoặc cần dùng.
- Bản thân tôi thiếu hay đủ tự tôi biết lấy. Không cần ông nhắc nhở như một đứa bé con. Và ông nên nhớ ông chỉ có quyền hạn với tôi trong công việc còn mọi việc khác ông không được xen vào.
Giám đốc Trần tái mặt trước câu nói thẳng thừng của cô thư ký.
- Cảm ơn cô, lời nhắc nhở khéo léo đầy tế nhị đó.
Giám đốc Trần gằn giọng nói, nhưng đôi mắt đen thẫm của anh nhìn thẳng cô như xoáy sâu các ngõ ngách tâm hồn. - Hình như cô ngày càng tạo khoảng cách với tôi thì phải? Có phải cô ghét tôi lắm không?
Hành động quá đột ngột nhưng bức xúc của giám đốc Trần khiến Nhu Phong chết điếng cả người. Tay chân cô trở nên thừa thãi tê liệt, mặt đờ ra, mắt mở to ngó giám đốc Trần, môi mấp máy:
- Tôi.
.
. tôi không có ý đó.
Hai người cứ thế mà nhìn nhau, không chịu nổi ánh mắt sáng rực, xoáy sâu, dò hỏi của giám đốc Trần. Nhu Phong cụp mắt xuống. Giám đốc Trần nói bằng ngữ điệu trầm trầm bình thản:
- Tôi sẽ không làm gì em đâu.
Giám đốc Trần chợt cảm thấy trái tim mình nhói lên một cái rất khẽ và thấp thoáng đâu đây anh nhớ một người con gái vì anh mà.
.
.
Trong một thoáng, Nhu Phong nhói buốt tim trong biển mắt u buồn. Rồi phút chốc.
.
. giám đốc Trần quay ngoắt đi.
Bàng hoàng, Nhu Phong ngồi phịch trở lại ghế. Mọi việc diễn ra trong tích tắc nhưng tai quái lạ kỳ, và Nhu Phong biết chắc một điều là từ nay cho mãi mãi về sau, ánh mắt của người đàn ông ấy trở thành bất tử trong cô.