Trang thẫn thờ , nó buồn lắm khi thấy tình cảm giữa Quân và Thúy bây giờ khó có thể chia cắt được . Khuôn mặt Trang lộ rõ vẻ thất vọng , dường như nó muốn bỏ cuộc trả lại cuộc sống bình yên cho Quân .
- Thúy , em đi mua cho Quân cái gì ăn tạm đi . Bát bánh đa này Quân làm vỡ rồi mà chưa ăn đc bao nhiêu . Để chỗ này chị dọn cho .
- Vâng ...
. vâng - Thúy hơi ngượng ngùng vì lúc nãy chúng nó ôm nhau trước mặt Trang và Tùng .
Thúy kéo Tùng đi cùng , vừa đi khuất Trang lặng lẽ ngồi dọn dẹp lại đống đổ vỡ :
- Xin lỗi Trang về chuyện lúc nãy nhé , Quân hơi bực nên mất kiểm soát bản thân - Quân quay sang nhìn Trang khẽ nói .
- Trang hiểu cảm giác của Quân lúc đó mà , không sao đâu .
2 đứa nó lặng đi 1 lúc khá lâu nhưng cả 2 đứa nó đều hiểu lúc này nên cần phải làm gì .
- Quân hạnh phúc thật ấy , Trang ghen tị quá .
- Quân tin là sớm muộn gì Trang cũng gặp 1 người tốt với mình thôi , hơn Quân .
- Với Trang thì chỉ cần bằng 1 nửa của Quân là hạnh phúc lắm rồi - Trang cười , nụ cười rạng rỡ có sức hút kì lạ .
- Chả nhẽ Quân đặc biệt với Trang đến thế à - Quân trầm ngâm .
- Quân luôn chiếm 1 vị trí nhất định trong trái tim Trang , thật đấy . Trang đã tìm đủ mọi cách để khiến Quân chú ý đến Trang , cả kể việc .
.
.
.
- Việc gì vậy ? - Quân tò mò .
- Cả kể việc giả bệnh để khiến Quân quan tâm đến Trang hơn .
- Quân hiểu , Quân không để ý đến mấy cái chuyện đó đâu . Chỉ cần lúc này Trang được sống vui vẻ là Quân thấy vui rồi .
- Trang thật ích kỉ , chỉ muốn Quân thuộc về mình . Nhưng rồi Trang cũng nhận ra rằng , tình yêu đích thực sẽ tự tìm đến chứ không phải là mình dùng mọi cách để nắm lấy nó . Trang cũng buồn lắm khi thấy Quân hạnh phúc như vậy , nhưng cuộc sống là phải biết chấp nhận : Trang là kẻ thua cuộc .
- Không Trang không phải là kẻ thua cuộc , chỉ là cơ hội chưa đến với Trang mà thôi . Quân đã nói rồi Trang sẽ tìm 1 người thật tốt hơn Quân yêu thương mình mà .
- Nhưng với Trang , Quân rất đặc biệt . Trang muốn .
.
.
.
- Muốn gì ?
- Chỉ sợ Quân không đồng ý thôi ?
- Nếu Quân làm được thì Quân sẵn sàng .
- Nếu không được làm bạn gái của Quân thì Trang muốn làm 1 người em tinh thần bên cạnh Quân có được không ?
Quân cười nhẹ nhõm , nó nắm lấy bàn tay Trang và nói :
- Tưởng gì , cái đó thì đồng ý thôi cô em gái ngốc nghếch ạ .
Trang xấu hổ , đấm yêu nó 1 cái , khiến nó vừa chống đỡ vừa cười sằng sặc . Vừa lúc Thúy và Tùng về thấy vậy Thúy bèn hỏi :
- Có chuyện gì vui thế , vừa mới đi 1 tý mà .
.
.
.
- À , từ nay chị đc làm em gái nuôi tinh thần của Quân nên có hơi phởn 1 tý ấy mà - Trang cười , vừa nói nó vừa nhìn Quân .
- Thế là chị phải gọi em là chị đấy nhé .
- Còn lâu , đồ nỡm ạ .
- Ơ chị nhận làm em Quân , còn em tương lai làm bà xã yêu dấu của Quân thì đúng chị phải gọi em là chị còn gì - Thúy cười nhăn nhở
- Chị mà nhỏ hơn 3 tuổi nữa là chị xong với em rồi đấy - Tùng lanh chanh chen ngang .
- Thằng chết dẫm , mày thì bà già 80 tuổi cũng chả tha nữa chắc - Quân bật cười .
Cả bọn cùng cười , chỉ trong chốc lát mọi việc xoay chuyển 1 cách chóng mặt . Cuối cùng thì Quân cũng có thể lựa chọn được cho mình 1 cái kết khá hoàn hảo .
Hơn 1 tháng sau .
.
.
Quân làm thủ tục xuất viện , nó trở lại cuộc sống bình thường hiện tại : lại cắp sách đến trường , lại đưa đón Thúy 2 lần 1 ngày đi học chỉ khác là : nó không còn vi vu bên con xe máy thân yêu của mình được nữa thay vào đó giờ nó phải đi .
.
. bộ và nó không còn phải đợi chờ Thúy mỗi ngày nữa thay vào đó là Thúy phải .
.
. đợi chờ nó . Âu cũng là do cái lần chạy Cơ động khiến con chiến mã của nó nát bét phần đầu , vành cong tớn lại còn bị giữ trên Quận sau 90 ngày mới được tha về , loại này tu sửa lại toàn bộ cũng phải ngót nghét gần chục triệu , đào đâu ra số tiền lớn lúc đó bây giờ , cuối cùng nó nhờ bố nó lên lấy về bán .
.
. sắt vụn
Thúy hiểu và thông cảm hoàn cảnh của Quân lúc này , với Thúy thì vật chất cũng chỉ là 1 thứ phương tiện không hơn không kém , quan trọng nhất là Quân vẫn rất yêu nó , vẫn luôn quan tâm nó đến từng li từng tí 1 . Điều này làm Thúy tự hào lắm , cho dù Quân có ra sao , có như thế nào thì Quân vẫn mãi là người mà nó yêu nhất . Cũng kể từ sau hôm đó , Quân dẫn Thúy về ra mắt bố mẹ mình , 2 cụ có vẻ vui lắm vì biết được nó trở nên chững chạc hơn , trưởng thành hơn , không còn miệt mài cày game thâu đêm suốt sáng là nhờ Thúy hết . Lắm khi bố mẹ nó vui vẻ còn đùa là :
- 2 bác nuôi nó suốt gần 20 năm trời mà còn chưa có cách nào thay đổi được tính nết nó vậy mà cháu mới quen nó gần 2 năm thôi mà khiến nó biến thành con người khác hoàn toàn thế này . Chả trách mà nó cứ dính lấy cháu như sam ấy .
Nhưng hạnh phúc của 2 chúng nó cũng chả kéo dài được bảo lâu cho đến 1 ngày .
Như thường lệ , nó vẫn lấy xe Thúy đưa đón Thúy đi học mỗi ngày . Cho đến tối hôm ấy , sau khi dừng trước con hẻm nhà Thúy đưa xe cho Thúy xong nó lững thững rảo bước đi bộ 1 mình về ( nhà nó cũng không cách xa nhà Thúy là bao ) thì bất chợt nó nghe thấy tiếng rú ga từ phía sau vọt lên chặn đầu nó lại , 2 thằng thanh niên mặt mũi băm trợn tay lăm lăm cái tuýp sắt , dựng xe xuống chúng nó ép Quân vào góc tường và hỏi :
- Mày là Quân , người yêu con Thúy à - 1 thằng lên tiếng
Linh tính có điều chẳng lành , nó hơi luống cuống trả lời :
- Vâng , có vấn đề gì không anh .
- Vấn đề gì không à ?
Vừa dứt lời nó lĩnh ngay 1 cú đấm như trời giáng vào giữa mặt , máu mũi chảy lênh láng . Nó choáng váng , đầu óc như quay cuồng , nó vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa diễn ra thì lại bị ăn tiếp 1 cú thụi vào bụng . Đau điếng , nó gục xuống , 2 tay ôm chặt lấy bụng . Thằng vừa đấm Quân tiến lại gần rồi nhẹ nhàng ngồi xuống , túm chặt lấy tóc nó giật ngược lên :
- Thằng ranh con , mày nghe cho kĩ đây . Kể từ giờ phút này , tao mà còn nhìn thấy mày đi với cái Thúy nữa thì mày cứ tập xác định đi dần là vừa nghe chưa .
Vừa buông tay ra , thằng còn lại lao đến phang cái ống tuýp vào giữa đầu nó rồi nhảy lên xe bỏ chạy . Nó gục xuống đường bất tỉnh miên man , đầu bê bết máu . Người dân xung quanh xúm lại xì xào bàn tán , 1 bác xe ôm thấy vậy thương tình lai nó vào viện .
Lần thứ 2 trong vòng 1 tháng , nó phải quay lại bệnh viện , vết rách trên đầu nó khá dài khiến bác sĩ phải khâu mất 14 mũi . Nó nằm lại bệnh viện , hồi nhớ lại những gì vừa xảy ra , nó cầm điện thoại và bấm số gọi cho Thúy :
- Alô !
- Anh à , anh về nhà chưa . Em đang nấu cơm .
- Anh .
.
. vừa về .
.
.
- Sao giọng anh nghe lạ thế , vừa còn cười nói to lắm cơ mà sao giờ cứ lí nhí vậy .
- À .
.
. anh tự dưng thấy mệt .
.
.
- Eo , đang trở trời anh nhớ giữ gìn sức khỏe đấy , ốm lăn ra đấy là em không lo được đâu ,
- Anh .
.
. không sao mà . À mà , có ai biết chuyện anh với em yêu nhau ngoài thằng Tùng ra không .
- Không , em có nói cho ai biết đâu . Cả kể bố mẹ em em cũng đâu có nói .
- Vậy thì lạ nhỉ ?
- Lạ gì cơ ?
- À không , em nấu cơm đi , lát xong anh lại gọi tiếp cho .
- Ừm , ok , chào ck` yêu nhé . Chụt Moazzzz - Như thói quen , mỗi lần Quân gọi cho Thúy thì lúc kết thúc Thúy thường hôn gió cho nó 1 cái như vậy
- Pp vk.
Quân gác máy , lòng đầy lo lắng : 2 thằng đó là ai , có liên quan gì đến Thúy và tại sao lại ngăn cấm nó gặp Thúy .
Thấy đỡ nó xin bác sĩ được về mà lòng vẫn bộn bề suy nghĩ . Sáng hôm sau , Thúy qua đón nó nhìn thấy cái đầu băng bó , Thúy ngạc nhiên hỏi :
- Đầu anh làm sao thế này .
- Ờm .
.
. ừ hôm qua bị ngã ấy mà .
- Điêu .
.
.
. ngã mà phải băng bó thế kìa à .
- Ơ thật mà .
.
. hôm qua về nhà lên cầu thang mải gọi cho em thì trượt chân nên .
.
.
.
.
- Lớn đầu rồi đi đứng thế à .
.
.
. - Thúy xoa xao cái đầu đang băng bó của Quân rồi hôn chụt lên má nó 1 cái .
- Thì thi thoảng phải ngã 1 cái để được em hôn chứ - Quân cười nham hiểm .
- Đã thế lần sau không hôn nữa - Thúy đánh yêu nó 1 cái rồi leo lên xe .
- Ơ đừng - Quân méo mó
- Kệ anh , mà tý em về sớm , ra công viên chơi nhé .
- Ừ, ok.
Tan học nó lai Thúy qua công viên quen thuộc - nơi mà chúng nó vẫn đùa nghịch với nhau mỗi ngày . Dựng xe , ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt , việc đầu tiên Thúy làm là "kiểm tra" vết thương trên đầu Quân :
- Nói thật thì em vẫn không tin là anh bị ngã . Ngã cầu thang làm sao mà đến nỗi phải khâu thế kia .
- Thế hôm nào để anh ngã lại cho em xem nhé - Quân cười , vẫn cố che giấu .
- Ngã luôn đi - Thúy bĩu môi
- Được , ngã luôn này - Nói rồi Quân nằm xuống , gối đầu lên đùi Thúy .
- Đồ con khỉ - Thúy cười , tát yêu Quân 1 cái rồi nhẹ nhàng cúi xuống đặt lên môi Quân 1 nụ hôn nồng cháy .
Bật chợt có bóng người phía sau tiến lại gần 2 đứa nó :
- Có vẻ như hôm qua mày vẫn chưa thấm đòn thì phải .
2 đứa nó giật mình , Quân bật ngồi dậy . Là 2 thằng hôm qua , hôm nay chúng nó đi cùng 1 người nữa trông có vẻ già hơn .
- Ơ .
.
.
. bố - Thúy lúng túng
" Bố .
.
. bố Thúy đấy sao .
.
. chả nhẽ bố Thúy có liên quan đến thằng úp sọt mình hôm qua chăng " - Những suy nghĩ vội thoáng qua trong đầu Quân .
Bố Thúy kéo tay Thúy đứng dậy , chỉ tay vào mặt Quân :
- Hôm qua tao đã cảnh báo mày rồi , vậy mà mày vẫn tiếp tục . Được lắm .
Hóa ra , 2 thằng hôm qua đánh nó lại là chính bố Quân sai khiến .
- Bố .
.
. bố đã làm gì vậy .
Bố Thúy quay lại giang tay tung 1 cái tát như trời giáng vào mặt Thúy và hét :
- Con ranh này , tý tao hỏi tội mày sau .
- Bác làm gì vậy - Quân ấm ức sau cái tát vừa rồi mà Thúy phải chịu đựng .
- Tao làm gì à . Mày phải hỏi lại chính mày mới đúng , trong suốt thời gian qua mày với con Thúy làm gì .
- Chúng cháu yêu nhau hoàn toàn trong sáng
- Trong sáng hay không tao không cần biết nhưng mày xem mày có tư cách gì mà đòi yêu cái Thúy hả ?
- Cháu .
.
. cháu .
.
.
.
- Cái loại khố rách áo ôm như mày mà cũng đòi chòi mâm son . Mày tự nhìn lại bản thân , nhìn lại gia đình mày xem có xứng đáng không ?
- Ơ .
.
. cháu .
.
- Bố mẹ thì chỉ là nhân viên quèn , nhà thì xập xệ trong 1 cái khu tập thể đã cũ nát , bản thân thì cũng chỉ là thằng sinh viên học ở 1 cái trường không có chút danh tiếng nào cả , tương lai thì mờ mịt . Mày định làm gì để đảm bảo cuộc sống sau này cho con Thúy .
- Cháu .
.
. làm được . Vì Thúy cháu có thể làm tất cả .
- Buồn cười , vậy thì mày đã làm được những gì rồi , ngay đến cái phương tiện đi lại mày cũng còn không có . Tao có thể yên tâm để con gái tao tiếp tục quan hệ với mày được không .
- Cháu .
.
. - Quân không thể đối đáp lại được với bố Thúy , cổ họng nó nghẹn ứ sau những gì phải lắng nghe nãy giờ
- Xem ra hôm qua 2 thằng này nó quá nhẹ tay với mày cho nên mày vẫn chưa biết sợ thì phải .
Dứt lời bố Thúy lôi Thúy đi mặc cho con bé khóc lóc van xin . 2 thằng kia lao đến túm lấy cổ áo Quân đấm đá tụi bụi , vừa lấy tay đỡ nó vẫn nhoái người lại nhìn theo bóng Thúy bị kéo đi khuất dần . Nó vùng lên , né được cú đạp của 1 thằng , nó vội đuổi theo Thúy . Bị phát hiện , bố Thúy buông tay Thúy ra quay lại đạp nó 1 cái khiến nó ngã nhào ra đằng sau .
- Thằng chó này - 1 đứa chạy theo sau rút ống tuýp quật vào lưng Quân khiến Quân gục xuống .
Thúy gào lên như điên dại , nó lao vào che cho Quân thì bị thằng còn lại giữ lại cản . Thúy quỳ xuống bò đến bám lấy chân bố nó van xin buông tha cho Quân nhưng bố nó vẫn coi như không nghe thấy gì . Chỉ đến khi Quân nằm bất động không còn cựa quậy gì nữa , bố Thúy mới ra hiệu cho 2 thằng kia ngừng lại . Trước khi bỏ đi chúng nó vẫn kịp buông 1 câu chửi thề .
Quân cứ nằm đó , nó thở dốc , khuôn mặt dính đầy máu , quần áo lấm lem bẩn hết cả . Dòng nước mắt nó tuôn rơi , những lời sỉ nhục của bố Thúy lúc nãy nói với nó vẫn vang lên trong đầu , nó đau đớn uất ức đến bật khóc . Nó cho tay vào trong túi quần lôi chiếc điện thoại ra và gọi cho Tùng đến đón về .
Sau hôm đấy , Quân bỗng trầm tính hơn , nó ít nói ít cười đùa hơn trước . Trên khuôn mặt nó lúc nào cũng thoáng lên 1 nét buồn bã , dường như nó vẫn mặc cảm với những lời bố Thúy nói với nó . Cả ngày nó chỉ khép mình lại trong phòng chả thiết ăn uống gì .
Tiếng chuông điện thoại reo , nó quơ quơ tay như vô thức vớ lấy :
- Alô
- Anh à , em có chuyện cần nói với anh .
- Anh đang nghe đây .
- Em muốn gặp trực tiếp anh cơ .
- Bố em không đi theo em à .
- Có , nhưng đến trường em không vào , đợi bố đi em lại ra . Hôm nay em trốn học . Em đợi anh ở góc công viên mọi hôm nhé . - Thúy cúp máy .
Lững thừng ra chỗ hẹn , nó đã thấy Thúy đứng đợi nó từ lúc nào . Thấy Quân , Thúy bật khóc - nó xót thương với những gì đã xảy ra với Quân .
- Anh có sao không - Thúy đưa 2 tay vuốt nhẹ lên đôi má Quân
- Anh không sao , còn em - Quân đưa tay lên nắm lấy tay Thúy .
- Em ổn . Em xin lỗi .
.
. tại em .
- Không là tại anh .
.
. Giá như nhà anh môn đăng hộ đối với nhà em hơn thì chắc sẽ không xảy ra chuyện này - Quân vẫn cười mặc kệ những vết thâm tím trên khuôn mặt đang đau nhức .
- Em thấy có lỗi với anh nhiều quá , tại em mà anh ra nông nỗi này .
- Anh chịu quen rồi , thêm 1 lần nữa cũng đâu có sao .
- Em ra đây để muốn nói với anh 1 chuyện .
- Chuyện gì vậy ?
- Mình .
.
. chia tay nhau đi anh - Thúy khóc , nó cố cắn môi để tiếng khóc không bật ra to hơn .
- Tại .
.
. tại sao - Lời chia tay như tiếng sét đánh bên tai nó vậy .
- Em không đành lòng nhìn thấy anh như vậy thêm được nữa . Đêm qua thức trắng , em đã nghĩ rất nhiều , chỉ còn cách này mới trả lại cho anh cuộc sống bình yên được .
- Sau tất cả những gì đã xảy ra , sau tất cả những kỉ niệm giữa anh và em ư ?
- Em xin lỗi , nhưng đây là những gì em có thể làm được cho anh lúc này . Nếu mình còn tiếp tục , bố em sẽ không buông tha cho anh nữa đâu .
- Anh vẫn chịu được , dù bố em có đánh chết anh thì anh vẫn chịu được mà . Chỉ cần được nhìn thấy em , được nghe em nói , được ngắm em cười . Dù có phải đánh đổi cả mạng sống anh vẫn cam lòng .
- Nhưng em không muốn anh phải gặp thêm bất kì đau khổ nào nữa , em hiểu trong suốt thời gian qua anh phải chịu đựng rất nhiều vì em rồi . Em không muốn mọi chuyện lại đổ ập lên vai anh nữa .
- Nhưng những kỉ niệm giữa 2 chúng mình , em sẵn sàng từ bỏ hết sao .
- Em sẽ luôn giữ chúng trong tim mình . Thời gian qua , được quen anh được yêu anh đối với em là điều may mắn , hạnh phúc lắm rồi . Những gì giữa anh và em trong suốt 2 năm qua , em sẽ mãi khắc sâu không bao giờ quên .
Quân suy sụp , nó thẫn thờ như người mất hồn , nó thấy nhói đau , nỗi đau xé lòng đang giày vò nó . Đôi mắt đỏ hoe , ngân ngấn nước mắt , cuối cùng nó cũng phải đối diện với ngày này .
- Trước khi đi , em muốn xin anh 1 điều .
Quân vẫn im lặng , dường như nó vẫn chưa hết bàng hoàng sau cú sốc đó .
- Trước khi đi , em muốn được hôn anh 1 lần cuối . Để em có thể lưu giữ được tất cả những gì bên anh trong suốt thời gian qua .
Thúy tiến đến gần nó , vòng tay qua eo rồi đặt lên môi Quân 1 nụ hôn mãnh liệt . Nụ hôn cuối cùng mà chúng nó còn có thể trao cho nhau , sau hôm nay giữa nó và Thúy sẽ không còn lại gì nữa . Tất cả như 1 dấu chấm hết , kết thúc chuyện tình của chúng nó rồi .
- Anh chỉ cần nhớ là : trên thế gian này vẫn còn có em luôn yêu anh , luôn dõi theo anh từng ngày , vậy là em thấy vui lắm rồi .
- Anh sẽ không bao giờ quên cả , hình ảnh của em , khuôn mặt của em , bờ môi của em , anh sẽ luôn khắc sâu trong đầu . Dù mai này có ra sao , có như thế nào . Tình cảm anh dẫn cho em sẽ mãi mãi không thay đổi : Anh yêu em .
- Em cũng rất yêu anh - Thúy mỉm cười hạnh phúc , nó vội vã bỏ đi dù cho bàn tay Quân vẫn đang cố níu kéo lại .
Thúy đi khuất , chỉ còn lại 1 mình Quân . Nó buồn bã ngước lên nhìn bầu trời vẫn trong xanh , những đám mây trắng vẫn như đang đùa giỡn với nhau . Cuộc sống vẫn thế , chỉ có nó là thay đổi . Từ bây giờ trên con đường nó đi sẽ không còn Thúy bên cạnh lo lắng quan tâm cho nó nữa . Chỉ còn 1 mình , nó quyết tâm sẽ thay đổi tất cả để cho Thúy thấy mọi kì vọng vào nó là hoàn toàn xứng đáng . Không gian như lặng đi , nó đưa đôi mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định , đôi môi khẽ thầm thì : " Em luôn ở trong tâm trí anh , Thúy ạ "