Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Em Yêu Anh Ư..... Không Em Yêu Anh Ta

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Ran Mouri
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 9,289
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Khi mà Huy trở về đến sân bay Nội Bài lúc này đã là hai giờ chiều của ngày hôm sau. Lúc này, Khôi cũng đến sân bay để đón Huy. Nhưng đang trên đường đi đón, anh ấy gặp phải một anh côn đồ đứng chặn đường. Khôi tưởng đánh anh nhưng hắn ta nhìn anh rồi bỏ đi. Đang đi thì Huy gọi cho anh, thấy điện thoại rung lên anh lấy điện thoại và nghe máy:

- Alo, anh nghe. Có chuyện gì à?

Cậu ấy im lặng, một lúc sau mới nói:

- Anh Khôi, nay anh đưa em về khách sạn đặt trước. Em muốn nghỉ ngơi xíu, rồi hai anh em bàn bạc sau nhé. Em đang đứng trước cổng sân bay rồi.

Khôi nghe vậy liền nói:

- Anh sắp đến rồi, em đợi anh chút.

Chỉ mười lăm phút sau, người con trai ấy đã có mặt tại sân bay Nội Bài. Khi vừa đến nơi, chàng thanh niên ấy gọi Huy ra. Anh đưa cậu ta lên xe, thắt dây an toàn và nổ máy. Khôi liền đưa cậu ấy đến khách sạn, sau đó anh ấy trở về nhà. Trong đầu Khôi, cậu ấy suy nghĩ rất nhiều chuyện. Cậu nghĩ: "Tại sao, Huy lại không kể cho mình nghe chuyện của Trang, chắc là không vấn đề gì đâu, chắc mới về nên cậu ấy hơi mệt cần nghỉ ngơi thôi".

Nhưng anh không hề hay biết được rằng là Huy không tìm hiểu kỹ, anh ấy nghĩ việc ba mẹ của Ran mất có liên quan đến Trang nhưng anh cần có thêm nhiều thứ để chắc chắn là người con gái mà Khôi yêu không có liên quan nên anh chẳng còn cách nào khác là bay về Việt Nam để tìm hiểu nguyên nhân. Lý do Huy chưa muốn nói cho Khôi chính là lý do này, cậu ấy cần tìm hiểu rõ nguyên nhân sau đó sẽ hẹn Khôi ra nói chuyện sau.

Huy bắt đầu tìm hiểu về chung một người đàn em thân cận của Ran. Chàng trai ấy được mệnh danh có trái tim lạnh như băng ế là do thực lực. Anh luôn có một sự tin tưởng dành cho Ran vì chính người con gái ấy đã nuôi anh khôn lớn, nên từ lâu Trung coi Thảo như chị gái của mình vậy.

Về phía của Ran cô ấy cảm nhận được có người theo dõi mình. Nhưng khi cô quay lại lấy chiếc xe quen thuộc của mình. Cô leo lên và phóng đi, chiếc xe của cô là một chiếc xe khá cũ là chiếc Wave S màu đen. Cô ấy đi với tốc độ khá chậm cũng chỉ khoảng 40km/h. Huy nhanh chóng lấy chiếc xe Lead màu đen phóng đuổi theo xe của chị ấy. Nhưng bản thân của cậu ta biết Ran đã biết có người theo dõi nên lúc mà chị ấy dừng lại anh ấy cố tình vượt để cho Ran yên tâm không có ai. Anh ấy quyết định không theo dõi chị ấy mà quyết định về nhà.

Trung không biết vì lý do nào mà hay tin là Ran bị theo dõi, anh gọi cho chị ấy, Thảo đang đi đường nghe thấy thì thấy có tiếng chuông điện thoại. Người con gái ấy dừng lại bên vệ đường, lấy điện thoại ra nghe máy:

- Alo, chị nghe. Em gọi chị có chuyện gì thế?

Trung nghe vậy liền bảo:

- Chị có bị làm sao không? Em qua chỗ chị nhé, được không? Nãy em hay tin chị bị theo dõi, em qua chỗ chị nhé.

Ran suýt nữa không nhịn được cười nhưng cô vẫn ráng không cười và nói qua điện thoại rằng:

- Chị không sao. Em không cần qua chỗ chị đâu. Ừ, lúc nãy chị cắt đuôi kẻ đó em không phải lo đâu. Yên tâm, Trung nha. Chị vẫn ổn. Nếu em lo lát nữa qua nhà chị cũng được.

Trung thấy mình hình như đi hơi quá liền bảo:

- Dạ, chị không sao là tốt rồi. Em không sang đâu, lỡ có ai đó ghen em chết. Em sợ anh Phong ghen lắm. Thôi em hết lo rồi.

Ran cười và nói:

- Ừ, thế thôi yên tâm đi. Làm cho tốt việc của mình đi đấy. Chị tắt máy đây.

Người phụ nữ ấy tắt máy rồi tiếp tục đi xe trở về căn nhà thân thương của mình. Chị ấy cảm giác có người trong nhà mình, cô ấy lấy từ trong túi của mình cái gậy bóng chày. Đang chuẩn bị tư thế thì bỗng nhiên Phong bước ra, chị ấy ngạc nhiên vì tại sao người đàn ông mà cô ấy yêu lại biết nhà của mình. Trong khi cô ấy ít chia sẻ về nó. Phong đưa cô chứng minh thư và nói:

- Anh qua đây, giả em cái này và cái này nữa. Lần sau nhớ cẩn thận nhé. Gặp người khác là mất rồi, chứ không tìm lại trả lại người đánh mất đâu.

Ran cầm lấy vui vẻ nhận lại, nhưng mà người trước mặt cô không phải là Phong. Người con gái ấy cảm giác được người con trai này rất giữ khoảng cách với cô. Đúng là Ran đã nhận ra người này không phải là Phong, cô cảm nhận được sự nguy hiểm. Được một lúc cậu ta nói:

- Tao là cướp đây, mày mau nói chỗ mày giấu tiền mau. Thẻ ngân hàng mày nữa, nhanh nếu mày không muốn bị mất mạng. Mày không được báo cảnh sát không tao trừ khử mày luôn.

Chị ấy chỉ chỗ giấu tiền sau đó nói mật khẩu thẻ ngân hàng của mình xong người con gái ấy quyết định nói số tiền và gửi cho anh ta toàn bộ số tiền. Sau đó cô ấy khóa chặt cửa nhà mình lại sau đó Ran gọi báo cảnh sát.

Chỉ năm phút sau, cảnh sát có mặt trước nhà chị và bắt kẻ gian đã đột nhập. Chị ấy cùng bên công an lên phường để lấy lời khai. Được một lúc thì Ran trở về nhà, chị thấy mình thật may mắn, cũng hên là chị ấy nhanh trí không giờ này mất mạng rồi. Phong hay tin là người phụ nữ mình thương gặp nạn, anh không ngại gian khó mặc kệ cho bạn bè cản ngăn nhưng anh chạy đến chỗ của Ran. Trước anh có đi qua nhà chị ấy một lần, nhưng lúc ấy người con gái đang nhìn qua cửa sổ nghĩ về đời mà không hề hay biết đã có người con trai yêu mình ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Anh qua bấm chuông nhà Ran. Chị ấy bất ngờ khi thấy Phong đang đứng ngay trước cửa nhà mình. Thảo vừa mới mở cửa cho chàng trai ấy vô thì hàng loạt câu hỏi dành cho chị ấy được quan tâm từ Phong như là:

- Ran à, em có sao không? Có bị xây xát nào không? Em thấy không ổn chỗ nào không? Em gặp chuyện như vậy sao không gọi cho anh? Hay anh đưa em đi viện nhé. Nếu mà sợ anh làm đồ ăn cho em ăn nha.

Người phụ nữ nhận được nhiều câu hỏi từ anh liền bảo:

- Phong anh bình tĩnh xem nào, em không sao. Em tự bảo vệ cho mình được. Em giải quyết được mà, không sao đâu ạ. Em không cần đi viện đâu. Anh gửi cho em một suất cháo trai là được rồi. Anh mang cả anh sang cũng được luôn.

Chàng trai nghe vậy sướng gần chết nhưng cũng giả vờ bày đặt ngại ngùng nói:

- Em tính làm gì? Định hại đời trai của anh sao?

Ran nói:

- Ủa, anh trai em xơi được múi nào của anh chưa. Khi nào cưới em mới cho anh gạo nấu thành cơm nha anh trai. Anh nghĩ gì mà kêu em hại đời anh là sao? Đúng là suy nghĩ hơi xa đó.