Ép Yêu 100 Ngày

Ép Yêu 100 Ngày

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Diệp Phi Dạ
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 56,996,443
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

“Ừ” Tần Chỉ Ái cười yếu ớt: “Mười hai giờ trưa bay.

“À.

” Cố  Dư Sinh vẫn không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, biểu hiện có chút hoảng hốt, ngữ khí nói chuyện cũng không nhập tâm, cách khoảng mười mấy giây, mới lần nữa nhìn chằm chằm Tần Chỉ Ái: “Thu dọn hành lý xong hết chưa?”

“Xong rồi ạ…”

Cố  Dư Sinh không nói gì, chỉ hàm hồ “Ừ” một tiếng rất nhỏ, hắn lấy trong túi ra một điếu thuốc, dùng sức mà hút hai cái, lượn lờ khói thuốc, hắn lại nhìn dòng xe cộ trên đường, lại thất thần.

Lại là một đoạn yên lặng không một tiếng động.

Hai người thật ra cũng không có gì để nói với nhau, có thể là sắp chia xa nên làm cho tâm tình của cả hai có chút không tốt.

Lúc ăn cơm những câu nói kia của Lục Bán Thành lại xuất hiện trong đầu Tần Chỉ Ái, sau đó cô lại nghĩ đến đêm hôm qua, Cố lão gia nằm trên giường bệnh trắng tuyết buộc hắn đồng ý sống hạnh phúc với Lương Đậu Khấu, cứ lẩm bẩm những lời kia, hốc mắt của cô trong phút chốc lại nóng lên, cô cụp mi mắt, định chào tạm biệt, nhưng vừa định nói, Cố  Dư Sinh vẫn đang mờ mịt hút thuốc lúc này lại bỗng nhiên lên tiếng: “Tần Chỉ Ái?”

Tần Chỉ Ái đang định lên tiếng nghe hắn gọi lại buộc miệng: “Hả?”

“Có thể…” Cố  Dư Sinh mới nói vài chữ liền dừng lại.

Có thể đừng đi không?

Cô đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, hắn còn nói ra những câu này, không phải là lần nữa làm phiền cuộc sống của cô sao?

Huống chi bây giờ ông còn chưa tỉnh lại, trong nhà hắn lại còn một đống vấn đề phải giải quyết, lấy cái gì mà giữ cô lại?

Cho dù là giữ cô lại, sợ ông cũng sẽ khi dễ khiến cô oan ức.

Dù sao, hắn bây giờ cũng không còn là hắn của ngày xưa nữa, cũng không phải sợ Tiểu Phiền Toái không yêu hắn.

Lúc thích một người, cứ muốn giữ lấy, đó chính là ích kỷ.

Yêu tha thiết thì đã sao, mỗi người một đường, mỗi người một quyết định, trong đáy lòng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến đối phương, không muốn ngăn cản tiền đồ của cô, có phải như vậy là chưa đủ tốt đối với cô… nghĩ tới nghĩ lui, chỉ muốn làm những điều tốt nhất cho cô.

Cố  Dư Sinh tự giễu cười một chút, lại hút một ngụm thuốc, vì hút quá mạnh mà sặc, khó chịu khiến viền mắt mũi hắn trở nên mệt mỏi, ê ẩm, hắn ngừng thở, chờ khó chịu mạnh mẽ nhất qua đi, mới nói lần nữa, nhưng câu nói nghĩ bao nhiêu là lần: “Có thể đừng đi không?” khi mở miệng lại biến thành: “…Có thể qua quán café đối diện ngồi một chút không?”

. . . . .

Quán café rất đơn sơ, chỉ có năm bàn, cũng may trời đã tối, cũng không còn nhiều khách.

Cố  Dư Sinh và Tần Chỉ Ái chọn một bàn khá xa quầy thu ngân, ngồi xuống.

Tùy tiện gọi nước xong, lúc người phục vụ đưa nước đến, lại đúng lúc chuyển sang một bài mới.

“Hai vị, mời dùng nước.

” người phục vụ ôm khay, lễ phép cúi người.

Tần Chỉ Ái “Cảm ơn” một tiếng.

Nhân viên phục vụ vừa định quay người rời đi, trong quán lại có một câu hát vang lên: “Nếu như thay đổi không gian và bối cảnh, chỉ mong nhận ra được em.

Đầu ngón tay Cố  Dư Sinh khẽ run, khói bay tàn thuốc rơi, sau đó hắn liền quay đầu hỏi nhân viên phục vụ: “Đây là bài hát gì?”

“Thần thoại ánh trăng.

” Nhân viên phục vụ trả lời xong, mới rời đi.