Ép Yêu 100 Ngày

Ép Yêu 100 Ngày

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Diệp Phi Dạ
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 56,996,443
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Đến bệnh viện, Lục Bán Thành thắng gấp, sau khi vội vã xuống xe xong liền mở cửa bên phía Hứa Ôn Noãn, ôm cô lên đi thẳng đến phòng cấp cứu.

Bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu nhìn thấy tình hình như vậy liền đẩy giường bệnh tới.

Lục Bán Thành đặt Hứa Ôn Noãn lên giường bệnh, đi theo bác sĩ và y tá vào phòng cấp cứu, Lục Bán Thành mới dừng bước lại.

Đêm khuya trên hành lang bệnh viện cực kỳ yên tĩnh.

Lục Bán Thành dựa trên vách tường, nhìn chằm chằm bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng được mở ra, mu bàn tay Hứa Ôn Noãn có kim truyền nước biển, Hứa Ôn Noãn nằm yên trên giường bệnh, được hai y tá đẩy ra.

Lục Bán Thành đi đến phía trước nắm chặt tay vịn trên giường bệnh.

Tiến vào phòng bệnh xong, một trong hai người y tá đó dặn dò Lục Bán Thành vài câu, nhắc hắn có chuyện gì thì bấm chuông trên giường, sau đó kiểm tra tốc độ truyền nước của Hứa Ôn Noãn, xác định không có vấn đề gì mới rời khỏi phòng bệnh.

Lục Bán Thành ngồi trên một cái ghế dựa cạnh giường bệnh, nhìn chằm chằm khuôn mặt đang ngủ say của Hứa Ôn Noãn, mới đưa tầm mắt nhìn chai nước biển.

Ba giờ sáng, y tá đến một chuyến,

nước biển đã truyền hết thì cô liền rút kim ra khỏi tay Hứa Ôn Noãn.

Sau khi y tá rời đi, Lục Bán Thành cẩn thận đắp lại chăn cho Hứa Ôn Noãn, sau đó mới đưa tay sờ sờ trán Hứa Ôn Noãn một chút, thấy không còn sốt như lúc đầu nữa, lúc này mới ngồi dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Có thể là do cả đêm qua không ngủ, lúc này Lục Bán Thành lại buồn ngủ.

Vì ngủ ngồi nên hắn không thoải mái chút nào, thỉnh thoảng lại đổi tư thế, không biết đổi đi đổi lại bao nhiêu lần, hắn lại nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ trong phòng bệnh.

Lục Bán Thành giật mình, quay đầu nhìn về phía Hứa Ôn Noãn.

Cô bé nằm trên giường vẫn ngủ nhưng nước mắt lại không ngừng tràn ra, hình như cô gặp phải ác mộng, lông mày có vẻ rất khủng hoảng.

Lục Bán Thành lấy lại tinh thần, hắn đưa tay ra xoa xoa nước mắt của cô, căng thẳng gọi cô: “Ôn Noãn?”

Cô bé kia đã rơi vào giấc mộng, tất nhiên là không thể nghe thấy tiếng của hắn, vẫn khóc lóc một mình.

Lục Bán Thành vừa chuẩn bị đưa tay ra, muốn đánh thức cô, nhưng hắn lại nghe cô lẩm bẩm rất nhỏ: “Không muốn, không muốn, cầu xin anh, đừng… đừng như vậy….

Cô vừa rít gào vừa duỗi cánh tay, vung rất mạnh: “Đừng đụng vào người tôi, cầu xin anh, đừng đụng tôi, cầu xin anh, đừng như vậy…”

Cô khóc ra tiếng, thân thể không ngừng run lên, trong miệng lại cầu xin đầy đáng thương: “Anh đừng như vậy, cầu xin anh, tôi có thể trả tiền cho anh, trả anh tiền, đừng như vậy…...

Nói xong, cô liền khóc lên, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt càng nhiều, thân thể càng không ngừng run rẩy, như là một chiếc lá bị rơi xuống dòng dời mà lắc lư trúc trắc.

Lục Bán Thành như bị điểm huyệt vậy, đột nhiên đừng cứng bên giường, nhìn tất cả những động tác giãy dụa đầy khổ sở của cô bé.

Cô không phải nằm mơ thấy ác mộng mà là nằm mơ thấy đêm đó hắn vì ghen tuông mà kích động, cưỡng bức cô sao?

Chuyện kia đã lâu như vậy, cô vẫn chưa thể vượt qua được sao?

Nửa đêm nằm mơ thấy giấc mơ này sẽ lại tuyệt vọng bất lực vùng vẫy và gào khóc như vậy sao?