Ép Yêu 100 Ngày

Ép Yêu 100 Ngày

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Diệp Phi Dạ
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 56,996,443
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

“Không sao!

” Hứa Ôn Noãn đưa lưng về phía Quả Quả, trả lời, giọng nói nghẹn ngào rất rõ ràng.

Cửa thang máy mở ra, Hứa Ôn Noãn đi vào, quay đầu nhìn về phía Lục Bán Thành đang ngồi, thấy cô ngã chổng vó như vậy hắn vẫn ngồi trên ghế salon không nhúc nhích, không có ý muốn đứng dậy hỏi han chút nào.

Đáy mắt cô càng chua xót, Hứa Ôn Noãn sợ mình không khống chế được mà khóc lên, liền nhanh chóng bấm nút đóng cửa.

. . . . .

Quả Quả chờ thang máy đi xuống tầng dưới mới quay vào nhà, đóng cửa lại, trong phòng khách chỉ còn lại mình Lục Bán Thành.

Người đàn ông tuy có vẻ rất bình thản nhưng tay hắn lại nắm chặt mền khiến nó nhăn nhúm lại.

Quả Quả không đành lòng đưa mắt nhìn đèn trên bàn, nhẹ giọng nói: “Hình như rất nghiêm trọng, cổ chân bị đau nên bước chân cũng đi rất vất vả.

Lục Bán Thành không nói gì, môi mím thành một đường.

“Lần cuối cùng chị ấy trả lời em, giọng nói cực kỳ run rẩy, hình như là đang khóc.

” Quả Quả do dự một chút, lại nói.

Lục Bán Thành vẫn không lên tiếng như cũ, dư quang của Quả Quả lại nhìn thấy tay hắn đang nắm chăn trên người chặt hơn, bắt đầu run lên.

Quả Quả giật giật môi, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài một hơi, quay người đi đến phòng ăn, chuẩn bị lấy thuốc cho Lục Bán Thành uống.

Cô vừa mới mở thuốc ra, còn chưa kịp lấy thuốc, liền nghe tiếng ầm một cái.

Quả Quả ngẩng người, như đoán được chuyện gì, liền vội vàng để thuốc xuống, vội vã chạy ra phòng khách, Lục Bán Thành vốn ngồi trên ghế salon đã không thấy đâu nữa, cô vội vàng chạy tới 2 bước, nhìn Lục Bán Thành trên mặt đất, cô lo lắng gọi: “Anh Bán Thành!

” còn chưa đến nâng Lục Bán Thành lên, hắn đã chống tay nâng nửa người trên lên, vất vả bò về phía cửa sổ.

“Anh Bán Thành anh đang làm gì vậy? Anh muốn lấy cái gì? Có thể nói cho em biết mà!

” Quả Quả ngồi xổm xuống, muốn kéo cánh tay Lục Bán Thành nhưng hắn lại dùng sức hất cánh tay của cô ra, khiến cô suýt ngồi bệch xuống đất.

“Anh Bán Thành!

” Quả Quả nhanh chóng đi đến bên người Lục Bán Thành lần thứ hai, vừa mới định đỡ Lục Bán Thành dậy, hắn đã bò đến cửa sổ nhìn ra ngoài, cả người run rẩy một cái, bỗng nhiên trở nên bất động.

Quả Quả ngẩng người nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy Hứa Ôn Noãn ngồi chôn đầu vào đầu gối, ngồi xổm bên đường.

Vì tầng này khá cao nên không thấy rõ bờ vai của cô có run rẩy hay không, nhưng bộ dạng này, chắc chắn là đang khóc rống lên.

Quả Quả thu tay lại, sau một lúc mới nhìn mặt Lục Bán Thành.

Lông mày Lục Bán Thành nhuốm đầy đau khổ và cô đơn, hắn rõ ràng cực kỳ khổ sở nhìn chằm chằm cô gái dưới lầu nhưng nhìn một hồi, lại cười trầm thấp ra tiếng: “Anh muốn tiễn cô ấy, nhưng lại không đứng lên nổi, anh nhìn thấy cô ấy té bong gân, anh muốn dìu cô ấy, cũng không làm được, anh nhìn thấy cô ấy khóc đau khổ như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy...

.

.

.

“A.

.

.

.

.

” nói xong lời cuối cùng, Lục Bán Thành lại cười khẽ một tiếng, nhưng rơi vào tai của Quả Quả, lại giống như tiếng gào khóc thê lương vậy.

Quả Quả đỏ mắt nói: “Anh Bán Thành, em giúp anh xuống xem cô ấy một chút.

.

.

.

“Không cần.

” Không đợi Quả Quả đứng dậy, hắn đã lên tiếng cắt ngang lời cô: “Em đưa điện thoại di động đến đây cho anh.