Có những chuyện tuy không thể nói rõ ràng, nhưng ai cũng ngầm hiểu trong lòng.
Diệp Sơ Hạ đưa cho mỗi ông thợ 20 tệ, coi như tiền đặt cọc.
Cô lại nhờ hai ông tính toán chi phí vật liệu cần mua như xi măng, cát, gạch đỏ, ngói, gỗ...
. thứ nào cũng phải tốn tiền.
Cô giao tiền theo đúng số liệu mà các ông thợ tính toán.
Việc mua vật liệu này, mẹ và bà nội của cô chắc chắn không rành, mà cô cũng chẳng biết gì.
Những việc chuyên môn vẫn nên để người có kinh nghiệm lo liệu.
Lý Đại Phân về đến nhà, lòng cứ thấy bất an. Bà càu nhàu với Diệp Sơ Hạ: “Đưa cho thợ xây mấy trăm tệ, rồi lại đưa thêm cho thợ mộc 300 tệ… Nhiều tiền như vậy đưa hết cho họ, liệu có ổn không? Lỡ như họ…”
Diệp Sơ Hạ nói: “Bà ơi, chúng ta đâu có hiểu loại gạch ngói nào tốt hay gỗ nào bền, nên đưa tiền cho họ mua vẫn là lựa chọn tốt nhất! Hơn nữa, hai nhà này là hàng xóm bao năm nay, đều sống trong con hẻm này, chúng ta quá hiểu rõ nhau rồi!
”
Đào Tú Chi cũng gật đầu tán thành: “Đúng vậy, họ sống ngay gần đây, biết rõ gia cảnh từng người, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Mẹ à, mẹ cứ yên tâm đi.
”
Lý Đại Phân thở dài nói: “Mẹ nghèo cả đời, chưa bao giờ cầm trong tay nhiều tiền thế này.
.
. trong lòng cứ thấy lo lo…”
Diệp Sơ Hạ trấn an: “Bà ơi, con đã xem tướng mặt của thợ hồ và thợ mộc rồi. Cả hai người đều có nét mặt trung thực, không phải kiểu người gian dối đâu. Bà cứ yên tâm!
”
Lý Đại Phân ngạc nhiên nhìn đứa cháu gái lớn: “Con còn biết xem tướng nữa à? Học từ bao giờ thế?”
Diệp Sơ Hạ hạ giọng thì thầm: “Con nhặt được một quyển sách về tướng số, rồi tự học thôi. Nhưng chuyện này bà không được nói ra ngoài đâu nhé!
”
Lý Đại Phân vội vàng nói: “Yên tâm, bà biết chuyện này là mê tín, không thể để lộ ra ngoài đâu. Nhưng mà bà cũng thấy tướng số chuẩn lắm đấy. Có người nhìn mặt đã thấy đầy vẻ gian trá, chẳng phải người tốt lành gì. Còn có những người mặt đầy thịt ngang, vừa nhìn đã biết chẳng ra gì!
”
Đào Tú Chi tiếp lời: “Đúng đúng, đôi khi xem tướng cũng chuẩn lắm!
”
Diệp Sơ Hạ nói: “Ngày mai chúng ta sẽ chính thức khởi công xây nhà. Hai bác thợ nói họ sẽ gọi thêm mấy người học việc đến giúp. Mẹ này, nhà mình phải lo chuyện ăn uống đàng hoàng đấy. Đừng tiếc tiền, mỗi ngày phải có thịt trong bữa ăn. Mấy bác thợ có ăn uống đầy đủ thì mới có sức làm việc, nhà mình mới chắc chắn và đẹp được.
”
Cô lấy từ trong túi ra 200 tệ đưa cho mẹ. Số tiền này đủ để lo chuyện ăn uống cho nhóm thợ trong một tháng.
Tính ra tổng cộng đã chi 1500 tệ. Cô lấy 1000 tệ từ nhà thím hai, thêm 2000 tệ từ Cảnh Văn Hạo, tổng cộng 3000 tệ, còn lại 1500 tệ.
Số tiền còn dư này đủ để cô làm một chút vốn nhỏ để kinh doanh rồi!
Đào Tú Chi cười nói: “Được, mẹ nghe con. Ngày nào cũng cho họ ăn thịt. Xào thịt lát, thịt băm, giờ ớt rẻ lắm, xào với ớt thì thơm hết chỗ nói!
”
Bà vui đến nỗi đôi mắt cười híp lại, nghĩ đến việc sắp có ngôi nhà mới, không còn phải sống nhờ người khác nữa, bà vừa mừng vừa xúc động, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Diệp Sơ Hạ vội nói: “Mẹ, sao mẹ lại khóc thế? Xây nhà mới là chuyện vui mà!
”
Đào Tú Chi lau nước mắt, mỉm cười nói: “Vui chứ! Mẹ vui quá nên mới thế này thôi…”
Diệp Sơ Hạ nói: “Mẹ ơi, mọi chuyện con đã thu xếp ổn thỏa rồi. Con phải về nhà chồng đây. Ngày mai bắt đầu xây nhà, mẹ với bà sẽ vất vả một chút.
”