Phó Nhiễm để Hứa Dung đi vào phòng. “Em thay quần áo xong sẽ xuống ngay.
”
Hứa Dung đi theo Phó Nhiễm đến phòng ngủ, Minh Thành Hữu đang ôm Hãn Hãn ngồi chơi trên ghế sô pha, trên người cũng là một bộ trang phục thoải mái thường ngày, quần jean màu xanh đậm phối hợp với áo lông cổ chữ V màu đen, đơn giản mà không mất đi phong cách. Phó Nhiễm đi vào phòng chứa quần áo, Minh Thành Hữu đem Hãn Hãn thả lên chân của mình, hai tay Hãn Hãn nắm lấy hai ngón tay Minh Thành Hữu, cười khanh khách không ngừng.
Hứa Dung đến gần. “Xem ra Hãn Hãn rất thích chơi cùng ba ba.
”
Minh Thành Hữu cũng không ngẩng đầu lên. “Đó là đương nhiên.
”
Hứa Dung ngắm nhìn bốn phía. Phó Nhiễm đổi lại bộ trang phục khác đi ra ngoài.
“Đi thôi, đừng để mẹ chờ sốt ruột.
”
Mấy người xuống lầu, vừa lúc Minh Vanh đi lên, hắn đưa tay ôm Hứa Dung.
“Nhìn em, ôm Hãn Hãn lại khiến cho nó khóc.
”
“Chưa bao giờ ôm trẻ con mà.
”
Lý Vận Linh ngồi ở trước bàn ăn, cơm tối cũng đã chuẩn bị xong, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu mới ngồi xuống, Lý Vận Linh liền ngẩng đầu lên nói. “Mấy ngày nữa là đến sinh nhật Phó Nhiễm rồi, các con có tính toán làm gì không?”
Phó Nhiễm đặt hai tay ở mép bàn. “Hay là làm trong nhà, người một nhà cùng ăn bữa cơm.
”
Minh Thành Hữu là người không đồng ý đầu tiên. “Tổ chức một bữa tiệc, địa điểm là ở nhà
“Thật đúng vậy nha…”.
Hứa Dung ở bên phụ họa. “Náo nhiệt thật tốt, đến lúc đó còn có thể mời thêm nhiều bạn bè đến.
”
“Quyết định như vậy đi”.
Minh Thành Hữu đưa thức ăn cho Phó Nhiễm. “Đến lúc đó để cho cha đến đây một chuyến”.
Lý Vận Linh cũng gật đầu. “Ừ, sau khi con đến Minh gia cũng chưa từng tổ chức bữa tiệc sinh nhật nào”.
Thật ra Phó Nhiễm cũng đã quen rồi, cũng không đem tiệc sinh nhật trở thành một dịp đặc biệt nào, trước kia cũng chưa có làm bao giờ, sau khi trở lại Phó Gia, làm còn khiến cô thấy mệt mỏi hơn, từ từ cũng là mất đi ước mơ, mất đi cái gọi là mong đợi.
Lần này là Minh Thành Hữu khăng khăng đòi làm.
Lưng bị thương, mặc dù khá tốt nhưng nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấy vết đỏ. Minh Thành Hữu để cho Phó Nhiễm chọn lễ phục, vừa có thể che ở phía sau lưng. Minh Thành Hữu muốn tổ chức lớn, Phó Nhiễm không muốn phiền toái, cũng chỉ mời một vài người thân cùng bạn bè.
Trong phòng làm việc ở Hào Khôn.
Tiểu Chu gõ cửa phòng làm việc sau đó đi vào, thấy La Văn Anh đang cúi đầu nhìn văn kiện, trên bàn giấy tờ bày la liệt che đi hộp quà tặng.
“Cái này là muốn đi đâu nha ? Đưa cho người nào?”
La Văn Anh nghe thấy ngẩng đầu, nhận lấy văn kiện từ trong tay Tiểu Chu. “À, tối nay có sinh nhật người bạn.
”
“Lão Đại cũng đi cùng sao?”
La Văn Anh nâng tầm mắt lên. “Làm sao em biết?”
“>Lúc trước nếu Lão Đại mua quà tặng đi xã giao cũng sẽ để cho thư kí đi, hôm nay ở thang máy em đụng phải anh ấy vừa từ bên ngoài trở lại xách theo một túi LV, vừa nhìn đã biết là mua cho phụ nữ, thành thật khai báo, có phải lão Đại muốn cùng đi với chị hay không, chuẩn bị trang phục cho chị à?”
La Văn Anh khẽ nhún vai. “Đừng đoán mò.
”
“Còn không thừa nhận.
” Tính tình Tiểu Chu thích buôn chuyện.
“Em còn nhớ rõ có một lần trở về phòng làm việc, nghe được các người nói ….
”
“Ngại ngồi ở phòng làm việc nhàn nhã quá đúng không? Bên ngoài khách hàng khan hiếm, nếu không chị sẽ thu xếp em ra đường đứng một ngày thử xem?”
La Văn Anh vội vàng ngăn lại, tự nhiên cũng biết Tiểu Chu nói rất đúng, buổi tối đó, cô cùng Minh Tranh, hai người ở cạnh nhau như vậy mà cũng không có chuyện gì xảy ra, có phải là không có duyên phận hay không?
“Được ,
được, được, em không nói”. Tiểu Chu mím chặt môi đi ra ngoài.
Minh Tranh đi vào phòng làm việc, thấy La Văn Anh một tay chống cằm nhìn đồ trên bàn, anh đến gần rồi cầm lên. “Mua quà sinh nhật gì vậy?”
La Văn Anh hoàn hồn, tiếp tục kí tên. “Cũng chỉ là chút đồ phụ nữ thích.
”
Minh Tranh kéo ghế ra ngồi vào đối diện với La Văn Anh, cô giống như không chút để ý nói. “Còn anh mua cái gì?”
Minh Tranh nhếch chân lên. “ Hẳn cũng là thứ đồ phụ nữ thích đi.
”
“Chính anh chọn mà cũng không biết sao ?”
“Hiện tại cô ấyái gì có cái đó, cho dù thứ hiếm lạ gì cũng không phải anh có thể cho được.
” Minh Tranh dùng ngón tay gẩy gẩy hộp quà tặng, La Văn Anh liền chuyển chủ đề .
“Bác gái cũng sẽ tới chứ?”
“Ừ.
”
“Đợi tí nữa ngồi xe em đi, đoán chừng anh uống rượu cũng không lái xe được.
”
Minh Tranh cũng không cảm thấy có gì không ổn. “Được.
”
Minh Thành Hữu thắt nút áo phía sau cổ lên cho Phó Nhiễm, sau đó anh xoay người đi vào phòng chứa quần áo để thay đồ, Phó Nhiễm nhấc làn váy lên đi ra ban công, cảnh quan trong vườn được ánh đèn chiếu sáng, còn có tầng ly chuẩn bị sẵn để rót sâm banh, hai tay cô nắm chặt lan can, thật ra lúc ấy không muốn làm sinh nhật là vì còn có nguyên nhân lớn khác.
Hôm nay là ngày sinh nhật cô nhưng Phạm Nhàn, người đã cho cô sinh mệnh này đã mất đi. Phó Nhiễm cảm thấy bữa tiệc sinh nhật này vốn không có ý nghĩa.
Vì cô kiên quyết, Minh Thành Hữu không mời nhiều người đến, sau khi thay xong trang phục tìm xung quanh vẫn chưa nhìn thấy Phó Nhiễm ở phòng, Minh Thành Hữu đi đến trước cửa số sát đất, bóng dáng Phó Nhiễm mong manh ở trong gió đêm có chút hiu quạnh cùng cô đơn, Minh Thành Hữu đi qua, hai tay ôm lấy thắt lưng Phó Nhiễm từ phía sau. “Sao lại ra đây?”
“Nghĩ tới trước kia, vẫn chưa thích ứng được.
”
Minh Thành Hữu cười buông tay ra, sau đó đứng đối mặt Phó Nhiễm, áp trán lên trán cô. “Không cần thích ứng, trước kia bên cạnh em không có anh.
”
Hoặc là phải nói, cho dù có anh, khi đó anh cũng không nghĩ tới muốn bảo vệ cô thật nhiều.
Hai người tới dưới lầu, Phó Tụng Đình cùng Lý Vận Linh ngồi ở trên sô pha nói chuyện, Phó Nhiễm đi qua chào hỏi, Hứa Dung từ lầu hai đi xuống.
“
“Cám ơn.
”
Triệu Lan được lái xe đưa tới cửa, Minh Tranh gọi điện nói là sẽ đi cùng La Văn Anh đến, không trở về đón bà.
Minh Tranh đem quà tặng cho Phó Nhiễm đặt ở ghế sau, La Văn Anh khởi động xe. “Lát nữa anh cần phải nhớ rõ uống ít một chút, xe của em cũng không chở con ma nát rượu.
”
“Cũng không phải sinh nhật anh uống nhiều rượu như vậy làm cái gì.
” Minh Tranh chống khuỷu tay, La Văn Anh lái xe đi đến Minh gia rất nhanh.
Phó Nhiễm đón Triệu Lan vào nhà, Tiêu quản gia tiến đến, đem một vật giao đến tay Phó Nhiễm. “Thiếu phu nhân, đây là người bên kia nhờ tôi đưa cho cô.
”
“Bên kia?” Nhất thời Phó Nhiễm nghe không hiểu.
“Là Vưu gia.
”
Phó Nhiễm cầm ở trong tay, mặc dù rất nhẹ, ước lượng ở trong lòng bàn tay lại cảm giác nặng trịch, cô nhấc váy lên bước ra ngoài.
Chạy chậm đi đến cửa, thấy Thẩm Tố Phân đang ngồi trên chiếc xe điện sắp rời đi, Phó Nhiễm chạy nhanh đuổi theo. “Dì.
”
Thẩm Tố Phân không thể thắng xe ngay lập tức, dùng sức một hồi lâu mới làm cho xe dừng lại hẳn, bà chống một chân xuống dưới. “Tiểu Nhiễm , con ra đây làm cái gì?”
“Sao dì lại không vào nhà?”
Thẩm Tố Phân xua tay. “Ta không nghĩ là nhà con đang náo nhiệt như vậy.
”
“Mới tan ca sao?”
“Đúng vậy.
” Thẩm Tố Phân ý bảo cô trở về. “Mặc như vậy đứng ở nơi này sẽ lạnh, mau vào nhà nhanh đi.
”
Phó Nhiễm còn cầm quà tặng của bà trong tay, cô tiến lên giữ chặt cánh tay Thẩm Tố Phân. “Đi vào ăn xong lại đi.
”
“Ta sẽ không đi, Tiểu Nhiễm.
” Thẩm Tố Phân tránh tay ra. “ Ba con còn ở nhà chờ ta, ta muốn về nấu cơm.
”
“Ông ấy không có tay chân sao?” Phó Nhiễm giữ chặt cánh tay Thẩm Tố Phân không buông. “Dì cũng cho con một ngày sinh nhật đi?”
Thẩm Tố Phân nghe vậy, nước mắt thiếu chút nữa rơi ra.
Bà đem xe điện ngừng ở ven đường. “Mới vừa rồi bảo vệ nơi đó không cho vào, may là ta nhớ rõ số điện thoại di động cùng địa chỉ của con.
”
Phó Nhiễm đưa Thẩm Tố Phân đi vào trong hoa viên, Thẩm Tố Phân có chút chần chừ, bà lôi kéo tay Phó Nhiễm. “Ta cũng chưa chuẩn bị quà tặng đàng hoàng cho con, liền đan chiếc khăn quàng cổ cùng một bộ găng tay, còn có mấy cái cho Hãn Hãn.
”
“Như thế này đã đủ rồi, những cái khác con cũng không thiếu.
” Phó Nhiễm đưa bà vào nhà, Lý Vận Linh nhìn thấy cũng không nói gì trước mặt mọi người, Phó Nhiễm biết tính tình Thẩm Tố Phân, cô dẫn bà vào trong nhà ăn, lấy cho bà một chút ít thức ăn. “Muộn không ăn cơm khẳng định là bị đói, trước tiên dì ăn no đi đã.
”
Phó Nhiễm đem quà của Thẩm Tố Phân lên lầu cất kỹ, tìm một hồi cũng không thấy Minh Thành Hữu đâu, La Văn Anh cùng Minh Tranh đi đến, Phó Nhiễm cũng không thể tiếp đón, Lý Vận Linh đẩy xe lăn đi qua. “Minh Tranh, Văn Anh.
”
La Văn Anh nhìn về phía chân của bà. “Bác gái, người làm sao vậy?”
“Không có việc gì, không cẩn thận ngã t cầu thang xuống.
”
Ánh mắt Minh Tranh rơi xuống chân bà, sau đó lại không nói gì.
“Ta xem các con vẫn đi lại với nhau, lúc trước đã cảm thấy thật thích hợp, Văn Anh à, về sau thường xuyên đến nhà chơi.
”
Lý Vận Linh đưa tay qua kéo tay La Văn Anh, sắc mặt cô thoáng hiện lên lúng túng. “Bác gái, Minh Tranh là sếp của con, cho nên có đôi khi…”
“Này có cái gì mà xấu hổ? Các người vốn đã từng đính hôn, nói sao cũng không phải là không có cảm tình với nhau.
”
Minh Tranh nắm chặt cái ly trong tay, về điểm này Lý Vận Linh chưa bao giờ thay đổi, bà cho rằng thích hợp, không phải là nhìn trúng môn đăng hộ đối sao?
Lúc trước Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu bắt đầu, hơn phân nửa cũng là do bà, Minh Tranh nâng khóe miệng lên vẻ châm chọc, lúc nói chuyện cũng không nghĩ đến cảm nhận của La Văn Anh.
“Tôi có cảm tình đối với ai bà có thể nhìn ra được sao? Lại nói thích hợp hay không thích hợp cũng không phải bà nói câu đầu tiên là có thể quyết định, sự thật là, theo như lời bà, hai chúng tôi hẳn là cũng như con trai cùng con dâu bà như vậy đi? Đâu đến nỗi như hôm nay
Lý Vận Linh hơi giật mình, Minh Tranh từ trước đến nay vẫn không hề cố kỵ đối vối bà.
Bà mang vẻ mặt xấu hổ ngẩng đầu nhìn về phía La Văn Anh, La Văn Anh miễn cưỡng cười. “Bác gái, người cũng đừng quá quan tâm.
”
Một vết thương ẩn sâu trong lòng như đang rỉ máu, thật ra không phải thời gian chưa tới, mà là không hề có cảm giác.
Minh Tranh im lặng đi về phía trước, La Văn Anh không ngăn được chua xót, cô ngẩng đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.
thở dài, cũng không nói thêm nữa.
La Văn Anh đem ly rượu rỗng thả về, lại cầm chén rót đầy, ngẩng đầu nhìn đến Minh Tranh đang cùng Phó Nhiễm vừa nói vừa cười ở cách đó không xa, ly rượu đưa đến miệng, chất lỏng trôi vào cổ chua cay.
Cô tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống.
Phó Nhiễm tìm khắp phòng khách cũng không thấy Minh Thành Hữu, mới muốn đi hỏi Lý Vận Linh, đột nhiên đèn bị tắt, thiếu chút nữa Phó Nhiễm dẫm phải mép váy, đèn bị tắt lại lần nữa sáng lên, thay đổi màu sắc rực rỡ, Phó Nhiễm cảm giác có người đang nắm bả vai mình, cô xoay người nhìn thấy đối phương đang đeo mặt nạ bằng bạc, người đàn ông vén vài sợi tóc rơi trên má cô ra, mang mặt nạ hình bươm bướm trong tay đeo lên mặt Phó Nhiễm.
Vũ khúc Samba đầy nhiệt tình, Phó Nhiễm nhìn nửa gương mặt bên ngoài mặt nạ của người đàn ông, cô phối hợp cùng người đó nhảy theo tiết tấu, hai người dường như là trời sinh một cặp, không cần tập luyện qua, từng động tác liền có thể hóa thành phong tình.
Hứa Dung đứng bên cạnh Minh Vanh, hắn như nhìn ra được suy nghĩ, buồn cười hếch về phía bả vai cô. “Nếu không anh cũng cùng em nhảy một bản?”
“Em không có thể kịch liệt như vậy.
”
La Văn Anh nâng đôi mắt buồn mông lung nhìn sang, này không giống như một điệu nhảy, mà là tràn ngập ngôn ngữ của vũ đài, từng động tác cũng có thể làm cho người ta cảm nhận được cái gọi là chạm đến tận cùng của hạnh phúc, mà cô, lại chỉ có thể nhìn từ phía xa.
Phó Nhiễm nhảy rất thoải mái, bàn tay cô nắm thật chặt lấy bàn tay Minh Thành Hữu.
Cả đời, đôi tay này cũng sẽ không bao giờ buông ra.
Nhạc vừa dứt, tiếng vỗ tay vang dội, Minh Thành Hữu tháo mặt nạ của Phó Nhiễm xuống ném ở bên cạnh, cô vừa muốn mở miệng, người đàn ông đã nâng mặt cô lên hôn một nụ hôn
Tiếng vỗ tay truyền đến càng thêm kịch liệt, khóe mắt Phó Nhiễm lóe ra ý cười, lúc đầu còn tránh né, cô đưa hai tay vòng qua người Minh Thành Hữu ôm thật chặt, làm cho nụ hôn này của anh sâu hơn.
Vưu Dữu cùng Lý Sâm cũng đã ở đây, Lý Sâm ôm chầm lấy cô. “Người phụ nữ nào cũng sẽ hâm mộ cảnh tượng như vậy đi.
”
“Chẳng lẽ là đàn ông thì không hâm mộ sao?”
Lý Sâm cười nói.
“ Anh trai của anh là loại người thà rằng vì mỹ nhân mà không cần giang sơn.
”
Vưu Dữu gật đầu đồng ý, cô xoay người ôm lấy thắt lưng Lý Sâm, sắc mặt nửa cười giỡn nửa nghiêm túc. “Vậy còn anh? Vì em, anh chịu bỏ hết thảy sao?”
Vưu Dữu tựa đầu lên vai hắn, có những lời này của hắn, cũng thấy là đủ rồi.
Triệu Lan đem quà tặng đã chuẩn bị đưa cho Phó Nhiễm, Minh Thành Hữu lấy mặt nạ xuống, không nói gì liền rời đi.
Minh Trang đi qua phòng khách, La Văn Anh vừa rồi còn đứng ở đây, bất quá chỉ qua một lúc nhìn lại bóng người cũng không trông thấy.
Ăn xong cơm tối, Triệu Lan thấy trong người khó chịu phải đi về, bà cùng Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu nói lời tạm biệt, sau đó đi về hướng Minh Tranh. “Minh Tranh, mẹ đi về trước, nếu không con cũng về cùng ta đi?”
Minh Tranh nghĩ cũng được, như vậy không cần phiền La Văn Anh đi lại nhiều. “Con đi tìm Văn Anh nói với cô ấy một tiếng.
”
Anh thử gọi La Văn Anh nhưng điện thoại cũng không có người nghe, rõ ràng là xe của cô vẫn còn dừng ở đây nên không có khả năng đi về trước, Minh Tranh khẽ gõ đầu ngón tay lên màn hình điện thoại di động, lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn qua bữa tiệc đứng bóng người đang ngồi phía trước, anh nhớ rõ cách ăn mặc của La Văn Anh lúc đến.
Minh Tranh đến gần, La Văn Anh ngồi ở phía trước bàn đá, phía trên bày mười ly rượu rỗng, xem ra đã uống không ít.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!