Hắn có chút khưng lại nhưng k hề nói gì lặng đi ra cửa.
Đc rồi tên này là tảng băng,
k chẩp đi.
Số ta xui xẻo,
ta ngoáy sang tiểu Đào đã sớm mắt đỏ hoe.
Ta cười 1 cái ôn nhu rồi mở miệng nói:
_khóc cái gì?ta con chưa khóc nữa.
Tiểu Đào chạy ù đến ta,
khóc lớn:
_Nương nương thật đáng thương nếu k phải vì cái Hoàng Ngọc Dung kia thì tốt quả.
nương nương vì vương cố gắng nhiều như vậy làm nhiều như vậy.
Vương gia thật k hiểu người ma.
Ta ôn nhu cười vỗvỗ vai nàng,
dịu giọng nói:
_k sao.
Từ giờ ta sẽ k vì hắn nữa.
Mẫu thân mất rồi ta cũng còn gì quyến luyến nữa,
có cơ hội ta với ngươi rời đi.
đc k?
Nàng ta trố mắt nhìn ta,
giọng k tin đc:
_người nghĩ thông rồi.
Ta gật 1 cái,
cái nha đầu kia cười ngoắc tận mang tai:
_thật tốt.
******Thư phòng*****
_Bẩm vương gia,
Hoàng cô nương hiện vẫn k rõ tin tức.
Hắn tuấn nhan k động,
trầm mặc từ người toat ra khí lãnh bức người,
ám vệ áo đen kia bị loại khí làm cho đổ mồ hôi lạnh,
gào thét trong lòng:Hoàng cô nương người đâu người k về nhanh đi,
ta k sợ chết vì đao kiếm mà chết vì đau tim đi.
Hắn chậm rãi mở miệng:
_xuôi xuống phía nam tìm.
Ám vệ kia ầm thầm thở phào,
thật hù chết người mà.
Hắn nhanh chóng tuân mệnh rời đi,
rất nhanh k thấy bóng.
Căn phòng nhanh chóng im lặng,
tầm mắt của Độc Cô Lãnh Hàn,
trong đầu hắn vang lên 1 câu hỏi hắn k có câu trả lời:"vương gia người hạnh phúc k?",
trong mắt loé lên tia bi ai.
Nữ nhân đó thật k yêu hắn,
hắn là người đến trước,
cự nhiên bị thành người tới sau,
trong nàng chỉ có 1 cái Thượng Quan Phong kia.
Nàng ở cạnh hắn nhưng tâm ở nơi nam nhân kia,
nàng lãnh đạm với hắn,
k để ý hắn coihắn như không khí.
khiến hắn đau lòng k thôi mỗi đêm đều ra hoa viên uống rượu,
nhưng hắn k hề hay biết có 1 nữ nhân bên cạnh,
quan sát hắn từ xa.
Hắn trầm ngâm 1 phen:
_Lãnh Thiên kim,
ngươi rốt là loại người nào?
PS:kiki.
tối đăng típ nha.