Triển Nhược Trần trừng mắt, gân trên trán nổi lên, trầm giọng :
- Đoạn Nhĩ Sinh, Triển mỗ tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, ngươi ấn định đi!
Đoạn Nhĩ Sinh bỗng cất giọng cười ha hả, sau đó kéo Đoạn Phương Cô đến gần, nụ cười vẫn không dứt...
.
Đoạn Phương Cô đã kinh nộ kêu lên :
- Cha, cha thọ thương rồi!
Cô ta quay đầu ném ánh mắt phẫn nộ nhìn Triển Nhược Trần, quát :
- Tính Triển kia, lại là ngươi!
Triển Nhược Trần vẫn không thay đổi nét mặt, cất giọng :
- Vì ngươi, nên ta không giết phụ thân ngươi!
Đoạn Phương Cô cuồng nộ hét lên :
- Sao không nói là vì Kim quả phụ? Ngươi nếu giết chết cha ta, ngươi biết ta thề giết Kim quả phụ.
.
.
Đoạn Nhĩ Sinh chợt cất cao giọng :
- Các huynh đệ Cô Lâu bang, chúng ta đi!
Bọn đại hán áo tro như gió cuốn mây lùa chỉ trong nháy mắt đã kéo nhau đi mất không còn một người!
Người của Kim Gia lâu tập trung đứng trước lồng sắt. Triển Nhược Trần mở lồng sắt ra, thấy Kim Thân Vô Ngân hai chân bị đùng dây sắt quấn quanh, hai tay cũng bị treo lên hai bên lồng.
Triển Nhược Trần mở dây đưa tay đỡ, Kim Thân Vô Ngân vội lắc đầu bảo :
- Hài tử, mẹ ngồi trong lồng này mười hai ngày, tay chân đã tê liệt khó cử động được, trước hết đi kiếm cái kiệu, nhanh trở về Kim Gia lâu!
Triển Nhược Trần căm hận nói :
- Mẹ, Trần nhi quyết không tha lão tính Đoạn kia!
Lúc này có người vào trong động lấy ra một bầy ngựa, cũng có người vội kết giá kiệu trên lưng ngựa, Triển Nhược Trần ôm Kim Thân Vô Ngân lên đặt nằm trên kiệu.
Đưa tay dụi mắt, Kim Thân Vô Ngân nhìn quanh, than :
- Trường Xuân sơn ta ở mấy mươi năm lại không biết ở Hắc Phong khẩu thuộc lân cận lại có địa động như thế này!
Triển Nhược Trần nói :
- Chính vì không biết, mới để cho mẹ chịu khổ nửa tháng, hài nhi đáng chết!
Kim Thân Vô Ngân liền hỏi :
- Lần này các huynh đệ thương vong bao nhiêu?
Tăng Tú Hùng lập tức đáp :
- Thạch Viễn và Tề Đại Sơn đều chết, Nghê Dũng bị thương nhẹ, các huynh đệ tử thương ba mươi mốt người!
Kim Thân Vô Ngân bảo lên đường ngay, nhìn những thi thể trên đất, bà mím chặt miệng lại.
.
.
Mười dặm đường không xa lắm, chưa đầy một giờ sau họ đã về tới Kim Gia lâu.
Lúc này tin tức đã truyền vào Đại Kim lâu, Phan Đắc Thọ và bọn Thân Vô Kỵ lập tức chạy ùa ra đại sảnh.
Vô Tình Báo Phí Vân không đợi Kim Thân Vô Ngân vào chính sảnh, liền quỳ xuống trước hành lang, nói lớn :
- Thuộc hạ canh giữ không chu tường, khiến cho phòng vệ xảy ra sơ hở, thuộc hạ thỉnh tội!
Nhóm Phi Long bát vệ cũng quỳ xuống trước hành lang thỉnh tội!
Không đầy phút sau, trên hành lang quỳ đầy người thỉnh tội!
Quy củ của Kim Gia lâu rất nghiêm cẩn, quyền uy của Kim Thân Vô Ngân vẫn là chí cao vô thượng, lời của bà ta phát ra tợ như thánh chỉ, tổ chức của Kim Gia lâu lớn và nghiêm mật, giữa thượng hạ tôn ty đều không được tùy tiện.
Hiện tại, có hai tỳ nữ ngồi một bên xoa bóp, Kim Thân Vô Ngân dần dần khôi phục uy nghi trở lại, xua xua tay, nói với Phan Đắc Thọ ở cạnh bên :
- Bảo họ đứng dậy!
Phan Đắc Thọ nghiêm túc nói :
- Đương gia xá tội các người, mọi người chuẩn bị tề tâm hiệp lực đối phó với bọn ác ma đó!
Triển Nhược Trần vội bước lên, mở lời :
- Mẫu thân, mười hai ngày nay bị giày vò khốn khổ, mẫu thân nhanh vào Cửu Xương các để điều dưỡng.
Kim Thân Vô Ngân đưa ngang tay ra nói :
- Ở trong thạch động họ đã thương nghị quyết định hôm nay đúng ngọ tấn công Kim Gia lâu, ta muốn ngồi ở đây để xem họ tấn công bằng cách nào!
Triển Nhược Trần và Phan Đắc Thọ cùng nhìn nhau.
.
.
Phan Đắc Thọ vết thẹo trên trán đỏ rực lên, nói giọng uy nghiêm :
- Bảo họ tới đây, cho họ có đi không về, cũng chính là cơ hội rửa hận báo thù cho Lâu chủ!
Vô Tình Báo Phí Vân lập tức tập trung bốn vị Đại bảo đầu cấp chữ Tinh Nguyệt Lôi Điện ở chính sảnh.
Kim Thân Vô Ngân đã thấy bọn Thân Vô Kỵ từ Cửu Xương các chạy lại.
Ngoài Thân Vô Kỵ ra, còn có phu phụ Kim Thúc Nghĩa và Đoan Lương, tỷ muội Thân Vô Mộ, Thân Vô Cầu, Thụy Ngũ Hùng và Thi Gia Gia đều đến đủ cả.
Thân Vô Kỵ đứng trước mặt bà ta, đôi mắt rướm lệ, nói giọng tắc nghẽn :
- Đại muội, bọn họ hành hạ muội quá thảm rồi!
Kim Thân Vô Ngân nói :
- Sống được để trở về, đã là may mắn rồi!
Bà ta vỗ về trên đầu Thi Gia Gia, nói giọng nhỏ nhẹ :
- Gia nhi, ta mừng cho con có một người chồng tốt, Nhược Trần không những bản lĩnh kiên cường, chí khí cao, mà còn ngạo cốt thiết đảm, dám hành động, lần này nếu như không có sự quả quyết của nó, sự tình e rằng càng tồi tệ hơn!
Triển Nhược Trần vội mở lời khiêm tốn :
- Hài nhi hổ thẹn, mẫu thân quá khen rồi!
Kim Thân Vô Ngân thay đổi nét mặt, nói với Phan Đắc Thọ :
- Nhị đương gia, làm sao để cho địch nhân một trận đáng đời, thậm chí đánh một trận diệt sạch bọn họ, do lão toàn quyền chỉ huy!
Phan Đắc Thọ đứng dậy, đáp :
- Thuộc hạ quyết tận lực hành động, quả là mong Đương gia đi giá đến Cửu Xương các để điều dưỡng!
Thân Vô Kỵ cũng gật đầu giục :
- Đại muội, muội kể cả chiếc áo cũng chẳng lành lặn, hay là nhanh trở về Cửu Xương các đi, ở đây đã có Nhị đương gia chỉ huy, muội khổ gì phải ngồi mãi nơi này?
Thi Gia Gia đưa tay đỡ Kim Thân Vô Ngân, nói :
- Mẹ, để Gia nhi dìu đi!
Thở một hơi sâu, Kim Thân Vô Ngân nói :
- Cũng được, ta đi tắm rửa xong sẽ quay lại ngay!
Đã biết đúng ngọ địch nhân tấn công, Phan Đắc Thọ lập tức điều khiển nhân mã, lão quyết định đặt chiến tuyến ở cách phía trước Kim Gia lâu từ ba đến năm dặm, đó là một dãy đồi, bốn bề rậm rịt, tuy ban ngày, nhưng ẩn nấp trong đó địch nhân cũng khó phát hiện ra.
Người của Kim Gia lâu lập tức chiếu theo kế hoạch phân bố phòng ngự, vội vã kéo ra mai phục ở sau dãy đồi.
Nhìn ra xa, Kim Gia lâu vẫn một bề yên tĩnh vắng lặng, thấy không có chút gì là mùi bạt sát!
Thế nhưng, những người ẩn nấp trong dãy đồi, lại nghe được mùi huyết tanh không bình thường!
Quả nhiên.
.
.
Mặt trời đứng bóng, từ xa vang lên tiếng kèn đồng inh tai, âm thanh đó khiến người ta nổi da gà!
Triển Nhược Trần biết đây không phải là một lần đánh lén lút, mà là một trận xáp mặt công kích. Loại công kích này không dựa vào mưu xảo, mà hoàn toàn dựa vào thực lực, đương nhiên, loại bạt sát này cũng dẫn đến thảm kịch tàn khốc nhất!
Tiếng kèn đồng vọng lại, người của Kim Gia lâu lập tức mang mặt nạ và bao tay vào, Song Nhẫn phủ và Ngưu Giác đoản đao đã cầm sẵn trên tay, nín thở chờ đợi.
.
.
Phan Đắc Thọ ngồi dưới một lùm cây thấp, lão ta vẫn nhắm hai mắt, nhưng lại chậm rãi nói với