Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Chương 1 - Chương 1
Chương 2 - Chương 2
Chương 3 - Chương 3
Chương 4 - Chương 4
Chương 5 - Chương 5
Chương 6 - Chương 6
Chương 7 - Chương 7
Chương 8 - Chương 8
Chương 9 - Chương 9
Chương 10 - Chương 10
Chương 11 - Chương 11
Chương 12 - Chương 12
Chương 13 - Chương 13
Chương 14 - Chương 14
Chương 15 - Chương 15
Chương 16 - Chương 16
Chương 17 - Chương 17
Chương 18 - Chương 18
Chương 19 - Chương 19
Chương 20 - Chương 20
Chương 21 - Chương 21
Chương 22 - Chương 22
Chương 23 - Chương 23
Chương 24 - Chương 24
Chương 25 - Chương 25
Chương 26 - Chương 26
Chương 27 - Chương 27
Em muốn có người đi chơi với em!
- Ba mẹ em đâu?
Cô bé bật khóc:"Mất rồi!
!
"
Hải Băng chợt se lòng.
- Được rồi! Ta đi với em nhé!
- Cả anh nữa!
Cô bé hí hửng giật giật cánh tay Khánh Đăng.
- Ơ...
. - Đăng bối rối nhìn Băng, nhưng trong lòng anh đang mừng thầm.
- Không!
Hải Băng cúi nhìn con bé. Mặt nó xịu xuống, mắt ươn ướt. Không hiểu sao Hải Băng lại có cảm giác thân quen với con bé, cô mỉm cười với nó:
- Được rồi!
Nụ cười hồn nhiên của Băng đã về. Cô cảm thấy thật nhẹ nhõm.
.
.
- A! Mình chơi đu quay, chị nhé!
- Ừ.
.
Trên chiếc đu quay, nhìn họ như một gia đình nhỏ vậy.
- Em tên gì nào?
- Dạ, Vy Anh ạ! Hoàng Vy Anh.
- Ngoan lắm!
Hải Băng trò chuyện tíu tít với con bé. Hắn mỉm cười nhìn nó. Bất chợt con bé kéo tay hắn:
- Anh ơi!
!
- Gì thế cô bé?
- Sao chị buồn thế ạ? Anh bắt nạt chị ư?