Hành Trình Cá Chép Vượt Vũ Môn

Hành Trình Cá Chép Vượt Vũ Môn

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: Dạ Ảm
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 45,260
Đánh giá:                        
Xuyên Không
     
     

Trên thế gian có một loại người, họ mang dung nhan tuyệt trần xuất sắc, họ mang khí chất lãnh đạm như thiên tiên. Nhưng cái đạo lý gọi là “Nhân vô thập toàn” đã chi phối tất cả. Một phần trong số họ, những bức tượng điêu khắc hoàn mỹ của tạo hóa, lại là những kẻ kiệt ngạo ngầm, tự luyến ngầm, mang suy nghĩ thổ tào cùng đường điện não bất bình thường. Nói ngắn gọn, dung nhan đã phi thường, tính cách và đầu óc cũng phi thường. Họ là những kẻ dùng bản mặt để lừa tình tài ba nhất trên thế giới. Chúng ta có thể thấy ví dụ đầu tiên chính là Y Tiên Tương Kiến Hoan, sau đó đến đồ đệ thừa kế Nhã Nhạc.

“Sư phụ, vì sao A Nhạc phải trở thành nam hiệp mà không phải nữ hiệp ni? Chẳng phải sống đúng với giới tính của mình thì mới thoải mái sao?” Đoạn tụ thì bảo đoạn tụ, bách hợp thì bảo bách hợp, chính sư phụ đã dạy nàng như thế mà. Vả lại, đối với nhan sắc của Tần Lam Hy kết hợp với khí chất của mình, Nhã Nhạc vẫn rất chi là tự tin đấy.

Tương Kiến Hoan ký đầu Nhã Nhạc: “Ngốc lắm! Vậy vì sao phải làm nhân sĩ chính đạo cực kỳ nổi tiếng a?”

Nhã Nhạc như học trò giỏi trả lời câu hỏi của giáo viên, đáp lời Tương Kiến Hoan: “Chúng ta hướng đến làm người thông minh, ném đá giấu tay, giết người không thấy máu. So với làm đại ma đầu mới đầu có thể tàn sát kẻ thù sau cùng bị võ lâm nhân sĩ hợp lực tiêu diệt, còn không tính thêm trường hợp sẽ bị hắt vài bát nước bẩn, gánh tội thay người, càng muốn làm chính nghĩa lẫm nhiên võ lâm chính đạo đại hiệp. Đại ma đầu càng nổi tiếng, càng giống thiên đăng bốc lửa lớn, tuy có thể bay lên nhanh, song càng dễ bị người dùng tên bắt rơi, cũng càng dễ tự thiêu đốt bản thân, vạn kiếp bất phục. Mà chính đạo nhân sĩ nổi tiếng hiệp nghĩa ghét ác như cừu, chẳng khác nào mặt trời buổi ban trưa, không kẻ nào có thể bôi nhọ, tiếng nói còn rất có trọng lượng, đổi trắng thay đen cái gì, nếu thông minh một chút thì tất cả đều là chuyện trong tầm tay a. Mà người thông minh hướng đến cuộc sống thoải mái. So với làm đại ma đầu lúc đầu huênh hoang thống thống khoái khoái sau cùng phải ẩn cư trốn truy sát, càng muốn làm chính nghĩa đại hiệp ngụy quân tử đường đường chính chính sống dưới ánh mặt trời, thò tay đâm sau lưng mà người khác không biết hơn.

Tương Kiến Hoan vuốt cằm hài lòng gật gù: “Rất tốt! Rất tốt! Xem ra điều ta dạy con đã suy nghĩ rất thấu triệt! Thế vi sư hỏi con, thứ gì có thể chạy nhanh hơn bảo mã, bay nhanh hơn nhất đẳng khinh công, lan truyền nhanh hơn cả dịch sởi?”

Nhã Nhạc: “=.

,

= … ý sư phụ muốn nói là chuyện bát quái(*) sao?”

(*) lời truyền miệng, hay những câu chuyện của các bà, các cô buôn dưa lê, bán dưa chuột đầu đường, cuối xóm.

Tương Kiến Hoan vỗ tay bốp một cái cổ vũ Nhã Nhạc: “Đúng! Thế thành phần bát quái chính trong thiên hạ là những ai?”

Nhã Nhạc gần như hiểu ra: “Là tam cô lục bà đầu đường cuối xóm, à không, là các nữ hiệp, đúng…” Là nữ nhân!

Tương Kiến Hoan vuốt cằm mà có phần dương dương tự đắc, một bộ “sư phụ ta thật cơ trí”: “Đúng thế! Tỉ mỉ soát lại kinh nghiệm lăn lộn giang hồ mấy chục năm nay của ta, giang hồ hiệp nữ nổi tiếng tài năng, xinh đẹp cái gì, được nhiều nam hiệp si mê, ủng hộ cái gì, còn không phải bị các nữ hiệp chửi hồ ly tinh? Nếu không có gia thế hoặc bối cảnh sau lưng to lớn chống đỡ, hạ tràng về sau thật không dám nhìn thẳng đâu! Mà nam hiệp đẹp trai lại tài năng ngút trời đây? Vừa có sự ủng hộ của các nữ hiệp, vừa dễ dàng giao hảo với các nam hiệp khác, nam nhân cao thượng đáng giao thiệp sẽ không vì độ nổi tiếng chênh lệch mà ghét con đâu. Vả lại, ta đã tính sẵn rồi, Lạc Tồn Cổ ta đưa con là loại mẫu cổ, hơn hẳn loại thông thường, không chỉ có tác dụng trú nhan, còn làm chậm sự phát triển của vật chủ. Con tuy là thân nữ nhi nhưng đến 14,

15 chắc còn chưa phát dục đâu, lại thêm bộ mặt đẹp kinh thiên không phân biệt giới tính này, làm nữ cải nam trang quá ngon. Mỹ thiếu niên a, làm gì cũng dễ gây thiện cảm cho người khác, quả thật là quá thiên thời, địa lợi, nhân hòa rồi~”

Nhã Nhạc: Sư phụ nói thật có lý! Bất quá… tiết tháo của người đi đâu mất rồi? =,

.

=

Chả lẽ đây chính là “Nhất nhập hủ môn thâm tự hải/Tòng thử tiết tháo thị biệt nhân” trong truyền thuyết? =„= OMG!

“Còn nữa, Lạc Tồn Cổ nuôi rất tốn độc, con về sau nên thỉnh thoảng kiếm thêm độc dược về uống để bổ sung độc chất trong người nhá.

“Dạ vâng thưa sư phụ!

“Xuống núi thôi, Bạch Dật Quân đang chờ đấy.

Giới tính… luôn là một trong ba mục không thể thiếu ở bất cứ văn bản hành chính nào, không ngoại trừ ‘Đơn đăng ký nhập học nội trú làm ngoại môn đệ tử của Vu Thiên Cung’.

Người bình thường sẽ không phân vân ở mục này. Mà Nhã Nhạc sau khi nhớ lại đoạn hội thoại trước khi rời Vân sơn, cũng không ngần ngại mà khai báo giới tính nam.

Về phần tiểu sử? Tam trưởng lão còn đang đứng chờ ngoài cửa Quản Sự Đường, có ô dù to như thế, quản sự ngoại môn sao dám làm khó nàng! Cái gọi là “Nhất ô dù, nhì quan hệ, ba tiền tệ” chính là đây!

Sau khi làm xong đơn đăng ký, ấn dấu tay, lại nộp 20 lượng bạc (Bạch Dật Quân bỏ tiền) làm học phí nội trú bao ăn, bao ở một năm, quản sự ngoại môn liền đưa cho Nhã Nhạc bộ đồng phục của ngoại môn đệ tử.

Nhã Nhạc mất một lúc thay quần áo tại phòng trong, lúc đi ra, quản sự ngoại môn liền thấy trước mắt sáng ngời. Vu Thiên Cung vốn chú trọng hình tượng, đồng phục ngoại môn tuy không thể xưng là thượng phẩm, nhưng cũng thuộc dạng cao cấp, màu sắc vẫn luôn là ba màu trắng, lam, đen, phong cách lịch sự, phiêu dật, tao nhã. Bất quá, cái gọi là người đẹp vì lụa cũng chỉ đúng có một phần, chúng ta càng tin vào người đẹp thì mặc gì cũng đẹp hơn. Quản sự lúc này chỉ có một ý nghĩ: Trời ạ! Hắn chưa từng thấy nam hài nào mặc đồng phục ngoại môn xuất sắc như vậy!

Đến cả Bạch Dật Quân khi nhìn thấy Nhã Nhạc mặc đồng phục ngoại môn cũng không tránh được nhất thời kinh diễm. Tiểu điệt so với Vu Lam sư tỷ năm đó, quả thực không kém một phân.

Ngoại môn khác với nội môn, số lượng đệ tử gấp nội môn mấy chục lần. Nội môn đệ tử được bao dưỡng trọn gói ăn ở tại trụ sở chính của môn phái, còn được cấp tiền tiêu vặt hàng tháng, ngoài luyện tập võ công và ra ngoài lịch lãm làm nhiệm vụ môn phái ra thì không phải làm gì cả. Trong khi đó ngoại môn đệ tử chỉ được dạy các môn võ nhập môn căn bản, nếu quá 15 tuổi còn chưa tiến nhập nội môn, sẽ được điều đến các sản nghiệp của Vu Thiên Cung như cửa hàng, điền trang, sơn trang,

v.

v… làm việc. Có lương hàng tháng, bao ăn bao ở, mỗi năm chỉ đóng lên trên 20 lượng bạc, quá là lời rồi. Đó cũng chính là lý do mà mỗi năm Vu Thiên Cung tuyển nhập ngoại môn đệ tử, người đến xin gia nhập cứ đông nườm nượp.

Có điều, trong số cả ngàn người tuyển nhập mỗi năm, vẫn luôn có hàng trăm phần tử võ si mơ mộng đại hiệp mỹ phục tráng mã, khoái ý giang hồ, mà làm nội môn đệ tử Vu Thiên Cung cực kì nổi tiếng chính là bước đầu tiên.

Bất quá, muốn làm kẻ ngồi mát ăn bát vàng cũng không phải việc dễ. Vu Thiên Cung mỗi năm đều tổ chức “Đại hội tuyển nhập nội môn đệ tử” dành cho đệ tử ngoại môn dưới 15 tuổi theo hình thức bốc thăm đấu cặp trong vòng một tháng. Chỉ có Top 10 mới được nhận làm đệ tử nội môn.

Nghe rất thú vị đúng không? Quả thật là rất thú vị đấy, nhưng không phải ai cũng có thể xem.

Nhã Nhạc ngán ngẩm ngẩng đầu ngắm sơn đạo vòng vèo uốn lượn từ chân lên đỉnh Vu Sơn ẩn trong mây mù.

Đúng vậy! Sàn đấu và tổng bộ nội môn được xây dựng trên đỉnh núi! Ngoại môn để tử trước khi đăng ký tham gia hoặc quan sát trận đấu, đều phải luyện tập sức khỏe và sức bền bằng cách leo lên núi! Leo không nổi? Vậy an phận làm ngoại môn đệ tử dưới chân núi suốt đời đi!

!

!

Thật ra, với trình độ khinh công hiện tại của Nhã Nhạc, leo lên núi cũng không khó khăn gì. Bất quá, Bạch trưởng lão a Bạch trưởng lão, một tháng qua ngươi vất vả phong sương, đã về đến nhà rồi thì nên chui vô ổ của ngươi đi, còn chần chừ đứng đây muốn xem ta đi bộ lên núi chắc?!

! Nhã Nhạc quay qua chỗ khác âm thầm nổi gân xanh.

“Không kịp nữa rồi…” Bạch Dật Quân lẩm bẩm.

“Hả…?” Nhã Nhạc còn chưa kịp hỏi hết câu, đã thấy cổ áo bị xách lên, sau đó là cảm giác như ngồi tàu lượn siêu tốc đầy tính ám ảnh. Cho dù Nhã Nhạc có biết khinh công, thì cái cách bị xách cổ áo cùng bay này vẫn chẳng thoải mái chút nào.

Đến lúc Nhã Nhạc hết chóng mặt mà mở được mắt ra, chỉ thấy còn 30 bậc thang nữa là đến quảng trường tập hợp. Phía trên còn truyền xuống tiếng reo hò ngút trời cùng tiếng hô hào trật tự của chủ trì trận đấu. Bạch Dật Quân lại đặt Nhã Nhạc xuống đất, phất phất tay áo, bỏ lại một câu “Hãy khiêu chiến với quán quân” rồi bay đi mất. Hiện giờ đã là cuối buổi chung kết, hắn không thể không có mặt.

Nhã Nhạc 冏 một phát, rồi sau n phút chỉnh lại đầu tóc cùng trang phục, nàng liền vô thanh vô tức nhập vào đám đông ngoại, nội môn đệ tự đang đứng xung quanh võ đài. Trên võ đài, đã là cuộc tỉ thí tranh chức quán quân kiêm đệ tử chân truyền của Tam trưởng lão Bạch Dật Quân.

Kết quả, nữ đệ tử xinh đẹp bức người vung một đường kiếm mỹ lệ mà sắc bén, hất tung kiếm của nam đệ tử tuấn dật đối chiến, sau đó theo một góc độ xảo diệu nhẹ nhàng đặt kiếm vào cổ hắn.

Nàng thắng. Liễu Nguyệt Dao thắng.

Nhã Nhạc híp mắt. Để tăng tính cạnh tranh cao của nữ chính và nữ phụ, nữ phụ trong nguyên tác đều là những người tài giỏi. Không ngoại lệ, Liễu Nguyệt Dao cũng là kỳ tài võ học, 5 tuổi nhập môn, 12 tuổi làm quán quân ngoại môn, được Tam trưởng lão nhận làm đệ tử chân truyền, 15 tuổi đã có thể phát ra kiếm khí, lại thêm dung nhan xinh đẹp, tính cách sắc sảo thông mình. Thỏa thỏa chính là nữ thần đại diện của Vu Thiên Cung đấy.

Bất quá, lần này, Nhã Nhạc nhất định phải thắng a~

[Tần Nhạc, ngươi quan sát từ nãy đến giờ, có nhắm đánh thắng được Liêu Nguyệt Dao không?] Nhã Nhạc vuốt cằm, con ngươi hiện lên đầy vẻ toan tính.

[… Hưm, nếu liều mạng thì chắc được… tầm ba, bốn phần…] Tần Nhạc ngầm định giá, rồi đưa ra câu trả lời cực kỳ thận trọng.

[Gì cơ?!

!

] Nhã Nhạc không thể tin được. [Nàng ta 12 tuổi, ngươi cũng 12 tuổi, hơn nữa còn là nam hài, lại còn là thế gia danh môn học kiếm thuật từ bé, sao có thể không chắc chắn thế được?!

!

]

Tần Nhạc gãi đầu ngại ngùng: [Ngươi đề cao ta quá rồi. Cho dù là kiếm thuật thế gia công tử, nếu không có mục đích phấn đấu từ trước, thì 12 tuổi có thể làm được gì cơ chứ. Ví dụ như gia đình võ lâm minh chủ cha truyền con nối đời đời độc đinh vậy đó, ngươi xem võ lâm minh chủ hiện tại, cha và ông nội hắn đều là võ lâm minh chủ, hắn từ bé mà không phấn đấu, không làm được võ lâm minh chủ hắn sẽ thành nỗi nhục của gia đình, nên hắn mới phải phấn đấu. Mà ta, chỉ là công tử của một sơn trang hạng trung trên giang hồ, lại là con trai độc nhất, cũng không cần đấu đá với ai, cứ từ từ tập luyện là được rồi. Với cả định luật trên thế giới này vốn vậy mà. Nam phụ không bằng nữ phụ, nữ phụ không bằng nam chính đấy, phấn đấu bao nhiêu cũng chỉ thế mà thôi. Hì hì.

]

Nhã Nhạc như bị ngũ lôi oanh đỉnh: =_=||| Thiếu niên a, sao ngươi có thể sống hơn chục năm mà không có ý chí phấn đấu vậy cơ chứ?!

! Cười?!

! Ngươi còn cười được?!

! Phải liều mạng mới nắm được 30, 40% thì khiêu chiến thế quái nào được?!

!

Ơ, cơ mà…

[Đúng rồi, căn cốt, huyệt mạch, khinh công, nội công của cơ thể này đều hơn xa Liễu Nguyệt Dao cơ mà…]

Tần Nhạc khinh bỉ: [Trong chiến đấu cần căn cốt, huyệt mạch để làm cái quái gì?! Khinh công thì có ngươi biết, ta chỉ biết chạy bộ với cưỡi ngựa. Nội công thì chúng ta làm gì có bộ chưởng pháp nào mà dùng, cùng lắm chỉ để hộ thể,

… Mà ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện dùng độc dược, thô tục quá, cho dù thủ pháp có cao minh thế nào, thì trước mặt cung chủ cùng trưởng lão Vu Thiên Cung cũng không làm ăn được gì đâu…]

Nhã Nhạc triệt để thất vọng: Σ(▼□▼メ) Ôi thần linh ơi, thế giới này đã lừa tình con một cách thật đáng sợ =.

,

=!

!

!

Với cả, … Bạch trưởng lão a Bạch trưởng lão, tại hạ đã lực bất tòng tâm, Dao Nhi của ngài thắng rồi, còn không mau dắt mỹ nhân về nhà đi còn cứ nhìn chằm chằm tại hạ làm gì?!

! Tại hạ không thể liều cái mạng nhỏ này được ngươi có hiểu không?!

!

Tần Nhạc a ngươi có thể ngày ngày chăm đánh răng súc miệng hơn được không, mồm thối quá đi mất, ngươi vừa nhắc đến trưởng lão, Bạch Dật Quân liền đứng dậy đi về phía này kìaaaaaa…!

Tần Nhạc: [Ta nghe thấy đấy =…= Ngươi có thể bình tĩnh chút được không? Từ lúc lên quảng trường tâm trạng ngươi có vẻ không ổn định cho lắm…]

Nhã Nhạc vuốt vuốt ngực thần bí đáp lời: [Bởi vì từ lúc đó, ta vẫn cảm giác có vài đôi mắt nguy hiểm như diều hâu đang theo dõi ta…]

Tần Nhạc: [=.

,

= Ừ, cứ coi là thế đi, nhưng giờ chắc ngươi không còn tâm trí để quan tâm mấy chuyện vớ vẩn đấy đâu…]

[Ý ngươi là…] Nhã Nhạc còn chưa kịp hỏi xong, người chủ trì trên võ đài đã tuyên bố nếu không có ai khiêu chiến thì Liễu Nguyệt Dao sẽ làm quán quân. Đồng thời, bên tai nàng rõ rệt vang lên một giọng nam lãnh đạm: “Có, tiểu đệ tử này muốn khiêu chiến quán quân.

Nhã Nhạc giật mình hoàn hồn, ngước mắt lên, đã thấy đôi mắt tin tưởng của Bạch Dật Quân cùng bàn tay nặng như ngàn cân nhẹ nhàng vỗ xuống vai.

Nhã Nhạc mặt không biểu cảm mà trong lòng âm thầm hộc máu. Tam trưởng lão, tại hạ nói tại hạ lực bất tòng tâm ngươi tin sao?!

!

Tất cả đều diễn ra trong nháy mắt làm Nhã Nhạc choáng váng. Liễu Nguyệt Dao đứng trên võ đài, cao ngạo rút kiếm thẳng chỉ Nhã Nhạc: “Nếu tiểu sư đệ chưa phục, vậy sư tỷ ta đây nguyện ý phụng bồi. Xin được chỉ giáo.

” Ta đã mơ ước vị trí này bao năm, dã tiểu tử từ đâu nhảy ra mà cũng đòi cướp? Hừ, không biết tự lượng sức mình!

Xong, giờ chết đã điểm!

Nhã Nhạc cảm thấy như có một ngụm máu ngạnh tại cổ họng. Nàng bị Bạch Dật Quân hố rồi! Kì này không tàn phế cũng hủy dung mất thôi щ(゚Д゚ щ)