Trời đã bắt đầu dần tối…những ánh đèn đầy màu sắc bắt đầu được thắp lên…cũng chẳng biết…tôi đã đi lang thang khắp nơi trên mọi vỉa hè chỉ để suy nghĩ về một chuyện……liệu thây Nam có yêu tôi thật lòng không???Hay…...
tôi chỉ là người,
hay nói đúng hơn là vật thay thế của Thanh?? Trong tôi giờ đây cứ rối bời cả lên,
tự hỏi đi hỏi lại nhưng….
.
vẫn không thể nào trả lời cho chính bản thân mình được!
!
!
Mải mê suy nghĩ….
tôi quên béng mất là đã đến giờ tôi đi làm thêm….
ngày đầu tiên mà đi trễ,
ắt hắn sẽ không hay lắm!
!
!
Cho nên tôi liền ba chân bốn cẳng mà chạy cho thật lẹ đến trạm xe buýt gần đó….
mong sao….
mọi chuyện chưa bắt đầu thì đừng kết thúc nhanh như vậy!
!
!
***************
“Ông…ông ơi…cháu đến rồi nè ông!
!
!
”,
vừa mới bước chân đến cửa tiệm….
tôi liền lật đật chào hỏi ông chủ tiệm một tiếng…xem như phép lịch sự tối thiểu vậy!
!
!
“Làm gì đó tên ngốc kia???”
Giọng nói vang lên không giống như của một ông lão cho lắm….
mà trái lại tôi còn cảm thấy rất quen….
cho đến khi tôi ngước nhìn lên thì mới biết….
tên nhóc khó ưa đó đang đứng lù lù trước mặt tôi!
!
!
“Làm gì là làm gì???Ông đâu gòi hả???”
“Sư phụ đi về với nhỏ Vi rồi!
!
Thuê được người làm như ấy đây thì ông cần gì phải ở lại đây chứ???”
“Ờ…cũng phải há!
!
!
”,
tôi lấy tay tự gõ nhẹ vào đầu mình như muốn”trách phạt”vì câu hỏi ngớ ngẩn vừa rồi!
!
!
Nhưng sao đó tôi lại nói tiếp…
“Nè…”
“Cái gì????”,
hắn vẫn trả lời khi tôi hỏi đến…nhưng ánh mắt thì cứ nhìn giáo dác xung quanh….
dường như hắn cố ý khinh thường tôi vậy…
“Giờ tui phải làm gì giờ???Đứng đây chung với nhóc hả???”
“Ai nói???Mới vào làm mà đòi lên đứng bán hàng là sao???”,
hắn chỉ chờ tôi hỏi có nhiêu đó…để quay lại,
mắng thẳng vào tôi vài tiếng…
“Vậy giờ tui phải làm gì??”,
tôi lườm,
liếc,
quýt hái hắn….
.
không hiểu sao….
nhìn cái mặt còn ngây ngô trẻ con,
mà ăn nói vô cùng…xấc xược…thế mà con bé Vi với ông chủ tiệm lại chịu đựng nổi hắn!
!
Trong lòng tôi cũng nể hai người đó vì tính chịu đựng rát là cao!
!
!
“Mau xuống bếp,
xem có cái bánh nào sắp chín chưa thì mang ra khỏi lò…để đó cho tui!
!
!
”
“Ok….
công việc khá nhàn hạ mà!
!
!
”
“Ờ….
.
nhàn hạ thì làm đi!
!
!
Nhớ nè….
nếu ấy làm gì hư hỏng,
tôi sẽ không bỏ qua cơ hội nói lại với sư phụ đâu đó,
biết chưa???”,
hắn nhìn trừng trừng vào mắt tôi,
tỏ ý hăm dọa….
“Chờ đi……”,
nói xong….
tôi liền bỏ xuống đằng sau một nước….
chỉ việc mang bánh ra khỏi lò thôi mà….
sao làm khó nổi tôi chứ???
****************
“Oa….
”,
tôi thốt lên một cách kinh ngạc khi thấy có đến gần một chục cái lò nướng nằm xếp theo thứ tự một cách ngay ngắn,
không gian trong phòng bếp này còn rộng hơn cả phòng khách ở nhà tôi nữa…cũng phải thôi…từng chiếc bánh được đổ ra khuôn,
sau đó còn trang trí đều được làm ở dưới đây mà…không rộng lớn mới là lạ!
!
!
Nhưng…có một điều lạ là sao tôi tìm hoài xung quanh vẫn không thấy cái đồ lấy khuôn bánh trong cái lò nướng ở đâu cả….
không biết…bình thường họ lấy ra bằng cách nào nhỉ???
“Êeeeeeeeeee…….
.
”,
tôi từ trong bếp hét to lên…chủ yếu là cho tên nhóc ấy nghe thấy…
“Làm gì mà hét um sùm lên vậy hả???”,
chỉ chưa đầy mười giây…hắn đã đùng đùng bước xuống bếp….
với cái vẻ mặt nhăn nhó khó ưa…
“Có cái gì để lấy bánh ra hok zạ???”
“Không có…mọi lần tôi vẫn lấy bánh ra bằng tay không mà!
!
!
”
“Cái gì?????????Bằng…bằng tay không á???”,
tôi thốt lên một cách sửng sốt khi tưởng tượng ra….
cái cánh tay đẹp đẽ của tôi mà đút vào cái lò nướng ấy khoảng chừng mấy giây thôi,
nó sẽ “chín” mất !
!
! >””