Hành Trình Đi Tìm Bạn Trai

Hành Trình Đi Tìm Bạn Trai

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: thanhlam1912
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 19,525
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Khoảng nửa tiếng ngồi “tự dằn vặt bản thân”thì tôi cũng lấy hết can đảm mà bước ra ngòai…...

kẻo mọi người lại hoài nghi thì không xong………mong sao là mắt tôi đừng có “đỏ hoe” lên vì như thế chẳng khác nào tôi tự “đầu thú”rằng mình đã khóc……….

.

“Tưởng mày ngủ luôn trong đó rồi chứ????”,

con Oanh nhíu mày khi thấy bộ dạng lụp xụp của tôi bước ra từ bên trong……

“Mày lấy đồ của “em”Khanh mặc hả????Trời ơi………đồ này chắc cũng thuộc hàng xịn chứ không phải chơi đâu nha!

!

!

”,

cái đứa không biết xấu hổ là gì như con Đào liền chạy đến chỗ tôi………sờ soạng………ngắm nghía đủ thứ…….

nhưng không phải “chú ý”đến tôi…….

.

mà là nhỏ đang “tia”bộ đồ tôi mặc trên người này…….

. ~.

~“Đừng sờ tùm lum coi!

!

!

Cái con nhỏ này……….

.

”,

tôi hất tay nó ra tỏ vẻ khó chịu……….

sau đó đi một mạch đến quầy hàng nói chuyện với ông……….

.

“Nó là sao thế nhỉ????”

“Không biết………chắc đi mưa nên tinh thần của nó có vấn đề!

!

!

“Nhưng mục đích chính tụi mình chưa làm xong mà????Nó giận rồi lấy ai giúp tụi mình đây???”

“Tại mày đó!

!

Tự nhiên làm nó giận chi???”

“Ai nói tại tao???Tại con Oanh lúc nãy châm chọc nó nè!

!

“Tại mày đó….

“Tại mày thì có….

.

hứh…….

3 đứa tụi nó xì xầm xì xầm như cái chợ………chẳng cần biết đến sự có mặt của con Vi đang ngồi sát bên mà vẫn cứ………cãi nhau chí chóe!

! ~.

~“Ông ơi………mấy ngày vừa qua cháu cảm ơn ông lắm!

!

!

Nhờ có ông trang trải kinh tế nên cháu mới sớm ra viện!

!

Cháu cảm ơn ông nhiều lắm ạ!

!

!

”,

tôi nói với một giọng đầy khách sáo và lễ phép…….

vì tôi đang nói chuyện với người lớn mà ^ ^

“Chính ông mới phải xin lỗi cháu thì đúng hơn!

!

Mới vừa làm được có mấy ngày thì đã xảy ra chuyện không mong muốn này!

!

Nếu không nhờ cháu bảo vệ thì chắc người nằm viện phải là con Vi nhà ông rồi!

!

!

“Hì hì……….

hok có gì đâu ông ơi!

!

!

hai ông cháu đang cười nói vui vẻ thì……….

.

tên “cà chua cà chớn” đó xuất hiện…………nói một câu rồi bỏ đi ngay……….

“Cháu ra ngoài có chút việc……….

lát nữa sẽ quay về ngay!

!

!

“Nhưng……….

trời đang mưa mà thằng kia????”,

ông chỉ kịp nói với theo thôi………chứ với cái “cẳng”dài như hắn thì bước đi vài bước là đã biến mất hút……….

người gì đâu….

.

mới học có lớp 12 mà đã……cao hơn tôi rồi!

! T.

T

“Khanh đi đâu vậy ông???”,

con Vi thấy hắn đi ra đường mà không mang bất cứ phương tiện tránh mưa nào nên cũng đâm lo……

“Ông cũng không biết nữa!

!

!

Thôi…….

.

tụi cháu cứ ngồi chơi…….

.

ông vào phòng nghỉ mệt một lát đã!

!

!

“Vâng ạ………”

Bấy giờ………….

.

tôi mới chợt nhìn qua chỗ 4 con “yêu tinh”kia…….

.

thì nhìn thấy một cảnh tượng hết sức hãi hùng……….

.

đứa nào đứa nấy mặt cũng như đưa đám………….

.

“Lâm………sao mày không giữ chân nó lại????Để nó đi mất tiêu rồi đó!

!

!

”,

con Đào “điên tiết”lên nắm lấy áo tôi(mà cụ thể là áo của hắn~.

~) mà níu tới níu lui…….

khiến tôi như muốn quay mòng mòng theo vậy…….

“Thế là………uổng hết một cơ hội…….

đành để lần khác vậy!

!

!

”,

con Mi “sầu đời” thở dài và nói…….

“Giờ tính sao???Về chưa tụi bay???”

“Về chứ còn biết làm gì ở đây nữa???”,

chỉ nghe con Oanh nói một câu mà hai đứa nó “hét”lên như thể……….

vừa mất một miếng mồi ngon vậy!

!

!

(mà quả thật là như thế ^ ^)

“Mấy chị về hả???Không ở lại ăn bánh cùng tụi em sao????”

“Thôi…………tụi chị phải về……….

để còn học bài nữa!

!

!

Tụi chị là những đứa học giỏi nhất lớp mà???Làm sao có thể đi chơi lâu được???Bye bye cưng nha Vi!

!

!

”,

nghe con Mi nó “nổ”mà tôi đây như muốn “banh xác” theo cùng nó………toàn một đám mê chơi+mê trai thì…….

học giỏi mới sợ……^.

^

“Về nha thằng kia!

!

!

“Đi đi……….

hok tiễn nha!

!

!

”,

cuối cùng ba con nhỏ đó cũng về…tôi như trút được bớt gánh nặng trên người vậy!

!

!

“Áh……….

.

xém tí nữa em quên trả anh cái điện thoại!

!

!

Anh chờ em lát nha!

!

!

”,

nói xong……….

.

con Vi liền lật đật chạy vào phòng……….

cuối cùng tôi cũng gặp lại được “pé cưng””iu dấu rồi!

!

****************

“Cảm ơn cưng mấy ngày qua đã giữ giúp anh nha!

!

!

”(nói vậy chứ……….

.

tôi cũng lo là nhỏ này “nhìu chiện”đọc lén tin nhắn của tôi lắm!

!

Nhưng…….

.

mỗi khi đọc xong tin nhắn nào là tôi….

.

thẳng tay xóa liền tin nhắn ấy!

!

!

^ ^)

“Không sao đâu anh!

!

!

Àh……để em lấy bánh hai anh em mình cùng ăn nha!

!

!

“Lấy bánh có sô cô la đó nha Vi!

!

!

”,

nói về khoản ăn uống thì tôi không hề từ chối…….

.

mà trái lại…….

còn đòi hỏi thêm ấy chứ!

! ^ ^

~****************

“Tiếc quá………em định rủ Khanh cùng ăn chung luôn!

!

Ấy thế mà…….

.

bạn ấy bỏ đi mất tiêu!

!

Đã thế………còn không chịu mang áo mưa hay dù theo nữa chứ???Phen này cảm lạnh là em lại mệt nữa rồi!

!

!

“Uhm……….

“Mà Khanh cũng ngốc lắm!

!

Hôm bữa đi chung với em trời cũng mưa…….

.

ấy thế mà bảo bạn ấy cầm dù bạn ấy lại mắng em………nói em…….

.

”màu mè hoa lá hẹ quá”!

!

!

Anh thấy tức không cơ chứ???”

“Uhm…….

“Chết rồi!

!

Trời mưa càng lúc càng to……….

tức ghê đi…….

biết trời mưa mà vẫn cứ đi ra ngoài…….

để lát em hờ sắn chai dầu với khăn nóng cho bạn ấy mới được!

!

!

“Uhm………”,

không phải tôi cứ cố tình “uhm….

uhm….

”như thế………nhưng nghe con nhỏ này cứ mở miệng ra là “Khanh này Khanh nọ”…….

tôi nghe mà thấy nhức cả đầu……….

kiểu này là nó “đổ liêu xiêu”trước tên “bặm trợn”ấy lắm rồi!

! ~.

~“Cái thằng”vô tình vô nghĩa”ấy tự biết lo cho mình mà!

!

Cưng đừng quan tâm quá lên làm gì!

!

!

”,

tôi xua xua tay như để nhỏ nói về đề tài khác……….

vì giờ đây tôi đang “căm thù”cái tên ấy đế tận xương tủy……….

“Sao anh lại nói Khanh là tên “vô tình vô nghĩa”????”

“Àh…….

.

chỉ là…….

.

anh thấy vậy thôi hà!

!

Hì hì…….

”,

tôi cười trừ cho nhỏ vui………chứ vừa rồi tôi đã lỡ “xúc phạm”thần tượng của nhỏ……không khéo……lại mang họa vào thân.

“Khanh không vô tình vô nghĩa như anh nói đâu!

!

!

Anh biết không……”

“Sao???”,

đang chuẩn bị “táp”một miếng kem socola ngon lành……thì tôi phải “căng”tai lên nghe nhỏ “kể lể”về tên đó tiếp tập 2 T.

T

“Tụi em học chung với nhau từ năm lớp 10 lận!

!

!

Nhưng hai năm đầu dường như tụi em chẳng hể nói chuyện với nhau một câu……….

vì Khanh lạnh lùng lắm…….

.

ít tiếp xúc với ai trong lớp………cứ lặng lẽ đi học rồi đi về!

!

!

Nhiều khi………em cũng muốn bắt chuyện làm quen lắm…….

nhưng cứ nhìn vào ánh mắt Khanh…….

em lại không thể nói nên lời!

!

!

“Rồi sao nữa???”,

cái tính “tò mò chiện thiên hạ”lại trỗi lên trong tôi………nếu không nghe nhỏ này kể hết câu chuyện……….

chắc tôi………”bức xúc”chết mất!

! ^ ^!

“Nhưng đến hè năm ngoái……trong một buổi tối đi học thêm về……….

.

em bị một băng con trai trấn lột……lúc đó em sợ lắm!

!

Trong túi còn có vẻn vẹn 50 ngàn để dành để dành mua quà cho ông em!

!

Vì chỉ cách đó 2 ngày nữa là đến sinh nhât ông rồi!

!

!

Nhưng……….

nếu em không đưa thì thế nào cũng bị bọn chúng”xét người”…….

em chẳng biết làm sao ngoài việc van xin tụi nó…….

.

em sợ lắm……….

.

“Rồi…….

.

sao nữa???”,

nhỏ Vi kể chuyện với khuôn mặt đầy “hồi tưởng qá khứ”,

còn tôi ngồi nghe……….

.

với khuôn mặt hiện đầy hai chữ”nhiều chuyện” ^ ^!

“Em cứ ước rằng sẽ có ai đó giúp em……chứ nếu không……….

.

“Thế…….

có ai giúp cưng hok???”,

tôi thắc mắc…….

“Có chứ…….

người ấy như một anh hùng vậy!

!

Không cần nói lời nào với tụi kia…….

.

thì liền bay thẳng vào đấm đá túi bụi!

!

Em cũng lo lắm chứ…………lo rằng một người sẽ không làm gì được nguyên một băng hơn 10 tên như thế!

!

!

Nhưng……em không ngờ……….

người ấy đã đánh tụi nó nằm đơ ra hết……….

tuy trên người cũng có nhìu chỗ bị thương!

!

!

Ôi………ngay từ giây phút ấy……….

em đã biết…….

tình yêu là gì rồi!

!

!

”,

con bé bắt đầu “mơ mộng”… ~.

~“Cưng đừng nói là………….

“Đúng đó!

!

Người cứu em hôm ấy chính là Khanh…….

”siêu nhân”trong lòng em!

!

!

“Ak……”,

nghe đến đây đang ăn tôi như muốn nôn ra…….

.

liệu nhỏ này có “tâng bốc”tên đó lên tuốt mây xanh không trời???

“Nhưng chưa hết đâu!

!

Lúc ấy em đã tin là có “định mệnh”…….

nhưng sau một chuyện nữa…….

.

thì em mới chắc chắn được điều đó!

!

“Chuyện gì???”,

tôi tròn xoe mắt hỏi…

“Sau đó khoảng một tuần……….

ông nói là đã kiếm thêm được người làm mới!

!

Nghe ông em “quảng cáo”thì cậu này cũng trạc tuổi em………lúc đó em cũng không tò mò cho lắm……….

.

vì em đã có “siêu nhân”trong lòng em rồi mà???Nhưng……….

tình cờ em lại chạm mặt người con trai mới được nhận vào làm ấy………Ôi!

!

!

Đúng là ý trời…….

.

không ngờ người ấy lại là Khanh!

!

!

”,

vẻ mặt con bé lộ rõ hai chữ “hạnh phúc”………nó như muốn bay lên”thiên đường”luôn vậy!

!

!

“Hix……….

đúng là……….

ý trời há!

!

“Còn nhiều nhiều lần nữa…….

nên em chắc chắn với anh một câu rằng……Khanh không vô tình vô nghĩa như anh nói đâu!

!

!

Điển hình là chuyện xảy ra với anh hôm bữa đó……”

“Chuyện gì???”,

nghe đến đây thì tôi bỗng khựng lại………giờ thì tôi bắt đầu cảm thấy “tò mò” thực sự…………

“Lúc anh bị đáng ngất đi…….

Khanh đã nhào đến “bụp”cho cái tên đã đánh anh một cái nằm ngay đơ ra….

.

sau đó thì Khanh liền xốc anh dậy………khi thấy có máu trên đầu anh chảy ra………em có thể cảm giác được Khanh lo lắng đến mức độ nào!

!

!

Hôm đó……cái quán này không phải do tụi kia phá tanh banh đâu……….

.

mà là do…….

một tay Khanh làm đó!

!

Một tay đập…….

một tay quăng……….

.

trông Khanh lúc đó……đáng sợ lắm anh ạ!

!

!

“Rồi…….

sao nữa???”,

tôi như cảm thấy nóng dần lên theo tình tiết câu chuyện mà Vi đang kể……

“Cuối cùng cảnh sát cũng đến!

!

!

Trước khi đi…….

.

Khanh bảo em nhớ chăm sóc cho anh……trông có vẻ lo lắng thực sự!

!

!

Lúc ấy…….

.

anh biết em có ý nghĩ gì không???

“Ý nghĩ gì???”,

tôi thắc mắc………

“Em nghĩ….

.

ước gì người bị thương là em……người bị chảy máu là em…….

.

để Khanh có thể quan tâm em được như thế!

!

!

Nghe đến đây……tôi biết được rằng…….

con nhỏ này bị “hâm”thật!

!

!

Nó đâu có biết là khi bị đánh tôi đau đến mức độ nào………khi tỉnh lại cái đầu còn nhức kinh khủng……….

ấy thế mà…….

.

~.

~“Cưng đừng bênh vực cho hắn!

!

!

Nếu quan tâm anh thực sự…….

.

thì tại sao……….

hắn không đến thăm anh dù chỉ một lần chứ???”,

tôi giận dỗi khi nghĩ về chuyện này….

“Anh đừng nói vậy…….

.

Khanh muốn đến thăm anh lắm!

!

Nhưng………tính tình bạn ấy là vậy………hệt như con nít………Khanh sợ……….

khi đến thăm anh rồi………….

thấy anh nằm bất động trên giường……….

như thế…….

.

Khanh sẽ càng tự trách bản thân mình hơn!

!

!

Khanh lo cho anh lắm………trong thời gian anh nằm viện……Khanh có làm việc cũng như người mất hồn…….

.

em thấy mà còn phát lo!

!

!

Nghe đến đây……….

sao tự dưng……….

.

tôi cảm thấy”cục tức”trên người dần biến mất………Không được!

!

!

Không thể để những lời “đường mật”của nhỏ này “lay động”ý chí của mình được!

! >”