1 ngày mới lại bắt đầu…...
tôi đang lo lắng bước từng bước vào lớp…vụ việc bà cô “uy hiếp”hôm qua đến giờ tôi vẫn còn thấy sợ!
-Mày làm bảng kiểm điểm cho bả chưa thằng kia?-con Mi vừa ăn ngấu nghiến ổ bánh mì,
vừa nói chuyện với tôi.
-Chưa nữa mày ơi!
Mong sao lát bả đừng có nhớ!
-Cái này tao nghi là không xảy ra quá!
Chuẩn bị tinh thần bị đuổi ra khỏi lớp nữa đi con!
-đang hồi hộp lo lắng thì tiếng con Đào từ ngoài cửa lớp vọng tới.
-Lâm ơi!
Mày có thư nèh!
Nghe nó nói….
tôi ngạc nhiên hết sức!
Ai…ai lại đi gửi thư cho tôi?
-Thiệt…thiệt không vậy???
-Dóc mày làm chi?Nãy tự nhiên tao lục hòm thư của trường.
.
thấy có đề tên người nhận là tên mày!
Nên đem về cho mày luôn!
Nó chìa bức thư đưa cho tôi….
tôi cầm trên tay mà vẫn chưa hết ngạc nhiên!
-Ai vậy ta?-định mở ra xem chủ nhân bức thư là người nào…thì 3 cái đầu “nhiều chuyện” đã chụm vào chuẩn bị xem ké rồi!
ThíchTruyện
-Tránh ra coi!
-tôi đứng bật dậy khiến tụi nó giật cả mình!
-Mày đi đâu vậy???
-Tao đi wc chút!
-Nèh…không muốn tụi tao đọc chung hả???Bạn bè gì kỳ vậy???-con Mi đứng chống nạnh “uy hiếp” tôi.
-Để tao đọc xong rồi kể cho tụi bây nghe!
Mệt ghê!
-nói xong…tôi lủi thật nhanh ra khỏi lớp…ấy thế mà tụi nó vẫn không ngừng bàn tán.
-Mày ngu quá vậy Đào?Sao không giấu nó để tụi mình đọc trước???giờ có biết trong đó viết gì đâu?Bực ghê!
-Thôi mày!
Nó mà phát hiện chắc nó “xé xác” tao ra quá!
Xúi bậy không hà!
-Thằng này dạo gần đây có gì mờ ám lắm!
-Uh…tao cũng thấy vậy!
************
Cuối cùng cũng được yên tĩnh 1 mình….
lúc này tôi mới dám mở bức thư ra!
Trong lòng tò mò không biết ai đã gửi.
“Gửi Lâm!
Có lẽ em sẽ rất bất ngờ về sự ra đi đường đột này của anh!
Những ngày vừa qua…anh biết đã gây cho em nhiều đau khổ!
Nghĩ lại anh thấy bản thân mình thật ngu ngốc…khi đổ lỗi mọi chuyện là do em!
Việc em là em trai của Ngọc đã khiến anh rất sock!
Nó làm cái quá khứ ám ảnh anh ngày nào giờ lại hiện về!
Em nói đúng…quả thật anh không thể quên được Thanh!
Và khi ngẫm nghĩ lại,
anh thấy mình đã sai.
.
sai vì đã cố tình xem em như Thanh!
Em là em…1 con người thẳng thắn,
dễ thương và đầy tình cảm!
Có lẽ em nói đúng….
chuyện giữa 2 chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu…vì đằng sau nó là cả một mớ bòng bong chưa được giải quyết!
!
!
Anh sợ…anh sợ phải đối mặt với quá khứ lắm!
Em hãy thông cảm cho anh…anh không muốn gặp lại Ngọc…điều đó đối với anh thật tệ!
Bây giờ em xem anh như 1 kẻ hèn nhát hay gì đi chăng nữa,
anh cũng không trách em đâu!
Vì….
anh đúng là 1 kẻ hèn nhát mà!
Hãy tha thứ cho anh,
Lâm nhé!
Anh và em…2 chúng ta hãy cố gắng bắt đầu 1 cuộc sống mới!
Cám ơn em những ngày tháng qua đã ở bên anh…giúp anh biết được hạnh phúc vẫn còn trên cuộc sống này!
Những ngày khi chưa gặp em….
anh như sống trong địa ngục,
sống trong nỗi dằn vặt của bản thân mình!
Giá như….
.
anh có thêm can đảm để quên được quá khứ….
thì mọi chuyện sẽ khác!
”
Đấy là toàn bộ những gì trong bức thư.
Đọc xong….
tôi không biết nên buồn hay vui nữa?Thầy ấy đã nói rõ rang rằng không thể nào quên được quá khứ…điều đó chứng tỏ….
thầy chưa hề yêu tôi!
Ngẫm nghĩ lại thời gian trước đây…thấy tôi sao mà ngốc quá!
Dễ dàng tin…dễ dàng yêu….
mà không hề biết người ta có thật lòng yêu mình hay không?
Dù sao đi nữa…thầy ra đi cũng tốt!
Tôi hy vọng rằng….
ở một nơi nào đó thầy sẽ tìm lại được hạnh phúc cho riêng mình!
!
!
Tạm biệt….
mối tình của tôi….
.
*******************
-Tao về rồi nèh!
-tiếng dép lạch xạch tôi lê ước tôi lê bước đi sau 1 buổi sáng không mấy tốt lành cho lắm.
-Sao về sớm thế?Lớp mày được nghỉ àh?-thằng Tiến nó thắc mắc….
nhìn tôi mà hỏi.
-Làm gì có!
Mà thôi…mày đừng có nhắc…làm tao nhớ lại càng bực mình!
-tôi ngồi phịch xuống ghế…lấy chân với lấy cái remote để mở tivi xem giải khuây.
-Hay là….
bị đuổi hả?
Nghe nó nói…tôi liền quay phắt sang”lườm”cho nó 1 cái.
Chỉ giỏi cái trò…đoán trúng mà thôi! >”