Cho Lâm nèh!
Sau cả buổi làm việc mệt mỏi...
.
cuối cùng hai đứa cũng có được giây phút nghỉ ngơi.
Đang ngồi mat-xa cho đôi vai mỏi nhừ thì hắn lù lù đứng sau lưng.
.
.
tay chìa ra nửa trái táo trước mặt tôi mà nói.
-Ở đâu ra vậy?
-Có ăn được rồi!
Hỏi làm chi?
Vẫn giọng nói ngang ngược ấy.
.
.
nhưng sao tôi có thể nỡ lòng nào từ chối trái táo ngon lành đang hiện diện được chứ?
Cảm ơn nha!
-cầm lấy.
.
.
tôi chau mày.
-Có lẽ tuần sau là ông của Vi có thể đi làm lại được rồi!
Haizzz.
.
.
.
Thấy hắn thở dài.
.
.
.
tôi lấy làm lạ.
.
.
.
-Ông khỏe lại thì phải vui chứ?Sao mặt cứ đần ra thế kia???
-Vui thì có vui!
Nhưng.
.
.
.
-Nhưng sao?-nhai nhóp nhép trái táo trong miệng.
.
.
tôi vừa nói.
-Thì sẽ không được làm tăng ca với Lâm.
.
hết được chở Lâm về chứ sao???
Tự dưng hắn làm tôi "xao xuyến".
.
.
ngay cả miệng cũng không thể nhai nổi.
-Lại nói xàm nữa rồi!
-Hay.
.
.
sau này Lâm ở lại làm đến 10h luôn đi!
Để Khanh có thể làm "xe ôm"chở Lâm về!
Được không?-hắn nhìn tôi bằng ánh mắt tha thiết.
.
.
chao ôi.
.
.
kiểu này sao tôi nỡ lòng nào từ chối đây???
Tui.
.
.
tui không biết!
-nói rồi.
.
.
tôi quay đi chỗ khác.
.
.
tránh nhìn vào ánh mắt "mê hoặc" của hắn nữa.
-Không biết tức là đồng ý rồi đó nha!
heh heh.
.
.
.
-Gớm quá!
-nghe giọng cười đểu của hắn khiến tôi "nổi da gà".
-Lâm ăn đi.
.
.
để Khanh tranh thủ dọn quầy!
Chuẩn bị về nữa!
!
!
-Àh mà nèh.
.
.
-Sao?-hắn quay ngoắt lại khi nghe tôi gọi.
-Tui.
.
.
muốn nói với Khanh chuyện này!
-Chuyện gì?-hắn tiến lại gần.
.
.
tỏ vẻ thắc mắc.
-Có phải.
.
.
mẹ Khanh có đến đây tìm Khanh đúng không?
-.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
. Sao Lâm biết?-hắn im lặng một lúc rồi mới trả lời câu hỏi của tôi.
-Vi nói!
-Uhm.
.
.
-Sao Khanh không chịu đi dự party để giúp ba mẹ của Khanh chứ?
-Khanh không thích!
Mà Lâm cũng đừng nhắc chuyện này nữa.
.
Khanh không muốn nghe đâu!
Giọng hắn bắt đầu gắt gỏng.
.
.
khiến tôi cũng hơi "sợ".
-Nhưng.
.
.
.
dù sao Khanh cũng là con của họ mà?Đi dự tiệc với ba mẹ mình thì cũng có gì khó khăn đâu kia chứ???
-Vấn đề là Khanh không thích những nơi như thế!
Nó vốn không thuộc về Khanh!
-Uhm.
.
.
tui hiểu!
Nhưng.
.
.
.
tui vẫn muốn Khanh có thể đi.
.
.
dù chỉ một lần thôi cũng được!
!
!
-tôi bắt đầu cảm thấy thất vọng vì kế hoạch đã không thành công.
-Có đúng là.
.
.
Lâm muốn Khanh đi thật không?-đột nhiên hắn tiến lại gần.
.
.
kề sát vào mặt tôi mà nói.
Tưởng chừng hai đứa sắp chạm môi nhau lần nữa vậy!
-Ờh.
.
.
ờh!
-khá ngại ngùng.
.
tôi bắt đầu lùi từ từ lại phía sau.
-Ok!
Khanh sẽ đi!
!
!
-Thật không???-tôi ngỡ ngàng trước quyết định này của hắn.
-Uhm.
.
.
.
nhưng có một điều kiện!
-Điều kiện???
-Uhm.
.
.
-Thế.
.
.
là gì?-tôi thắc mắc.
.
.
.
-Lâm phải đi chung với Khanh!
Nếu đồng ý thì cả hai cùng đi.
.
.
không thì ở nhà hết!
!
!
Nghe hắn nói xong.
.
.
tôi muốn "rụng rời" hai chân.
.
.
từ trước đến giờ chưa một lần đặt chân vào những buổi tiệc xa hoa của giới thượng lưu.
.
.
nay lại được làm "khách không mời" như thế này.
.
.
cái cảm giác mới khó tả làm sao!
-Thôi.
.
.
.
không được đâu!
Đây là tiệc nhà của Khanh.
.
.
tui có liên quan gì mà đến dự cơ chứ???
-Lâm có liên quan!
Vì nếu có Lâm.
.
.
Khanh mới đi!
!
!
Nhìn khuôn mặt con nít của hắn.
.
.
.
sao mà đáng yêu đến thế?Ngay cả cử chỉ ngang bướng cũng không làm người ta ghét được!
-Nhưng.
.
.
.
-Không nhưng nhị gì cả!
Lâm cứ về suy nghĩ đi.
.
.
trả lời Khanh sau cũng được!
Nói rồi.
.
.
hắn bỏ xuống đằng sau!
Những lời nói của hắn khiến đầu óc tôi quay mòng mòng.
.
.
.
thiết nghĩ đây là cơ hội để tôi mở rộng tầm mắt.
.
.
nhưng lại thấy mình không xứng đáng để có mặt ở những nơi đó!
Cảm giác này thật là khó chịu quá đi!
!
!
!
!
!
!
*****************
-Về thôi nhok!
-tôi í ới gọi khi đã hết giờ làm mà hắn vẫn còn loay hoay gì ở phía sau không biết.
-Chờ chút!
-Làm cái gì mà lâu lắc thế?
-Hôm nay về trễ chút nha Lâm!
Khanh có cái này muốn cho Lâm xem nèh!
!
!
-???-tôi nhìn thắc mắc.
.
.
chẳng biết hắn đang có ý đồ gì nữa?
Bụuuppp.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Bỗng dừng trời đất tối thui.
.
.
tôi giật bắn người lên vì sợ!
Nhưng khi bình tĩnh được một chút thì mới biết hắn đã tắt hết điện đóm trong tiệm.
-Làm cái gì thế hả?Tắt đèn sao không chờ tui ra ngoài rồi tắt???
Rồi từ đâu.
.
.
.
tia sáng lập lòe xuất hiện!
Phải chăm chú nhìn tôi mới nhận ra.
.
.
.
hắn đang cầm nến trên tay!
-Gì.
.
.
gì thế???
-Lâm qua bàn ngồi đi!
Để Khanh thắp nến!
-???-tuy không hiểu mô tê gì nhưng tôi vẫn làm theo.
.
.
.
Khi thắp xong cây nến trên bàn.
.
.
hắn mới ngồi cạnh tôi mà nói.
-Lâm có thấy gì không?
-Thấy gì là thấy gì???-tôi ngó nghiêng xung quanh.
.
.
.
vẫn là màn đen tối tăm ngoại trừ chỗ hai chúng tôi đang ngồi.
-Lãng mạn đó!
Hì hì.
.
.
Hắn nói làm tôi mới để ý.
.
.
.
không gian như thế này.
.
.
chỉ dành để cho những cặp tình nhân muốn "tâm sự"với nhau mà thôi!
-Ờh.
.
.
ờh.
.
.
-tim tôi bắt đầu đập loạn nhịp.
-Mỗi khi buồn.
.
.
Khanh hay tắt đèn hết!
Thắp một cây nến rồi nhìn ra bên ngoài.
.
.
.
tự dưng cảm thấy vui hơn lạ thường!
Lâm có cảm giác giống Khanh không???
-Không.
.
.
-tôi trả lời tỉnh bơ.
-Uhm.
.
.
chắc bây giờ có hai đứa!
Nên không thấy buồn là phải rồi!
Hì hì.
.
.
.
Hắn cứ cười.
.
.
.
nụ cười mới "lay động" lòng người làm sao!
Không khéo tôi sẽ bị "nhiễm" bệnh lãng mạn của hắn mất!
-.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-Sao Lâm không nói gì đi???
-Biết nói gì bây giờ???
-Thế.
.
.
Lâm cho Khanh biết điều này được chứ?
-Huh?-tôi thắc mắc.
.
.
-Lâm có thích Khanh không???
Nghe xong.
.
.
.
tôi muốn đổ cả mồ hôi hột!
Nếu nói không thích là tự dối lòng.
.
.
.
nhưng nói thích thì.
.
.
.
tôi chưa từng bao giờ thích người nhỏ tuổi hơn tôi cả!
-.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-Có hay không?Cái này cũng khó với Lâm vậy àh???
-Không.
.
.
không hẳn!
Chỉ có điều.
.
.
.
-Sao?Lâm cứ nói cho Khanh biết đi!
-.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
-Nói đi Lâm!
-hắn thúc giục khi tôi cứ ậm ừ không chịu trả lời.
-Từ đó đến giờ.
.
.
tui chưa từng.
.
.
.
chưa từng thích người nhỏ tuổi hơn tui!
-Ngay cả với Khanh àh???-hắn nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức nam tính.
.
.
trong ánh nến lung linh.
.
.
tôi e là sẽ không kềm chế được cảm xúc của mình mất!
-Cũng.
.
.
.
không hẳn!
-Vậy là Lâm có thích Khanh!
Đúng vậy không???
Tôi không trả lời.
.
.
chỉ khẽ cúi mặt xuống!
Nếu người thông minh thì sẽ biết câu trả lời của tôi là gì! ^^
-Khanh hiểu rồi!
Hì hì.
.
.
.
-hắn lại cười.
-Hiểu gì mà hiểu!
!
!
-Thì ra Lâm chê Khanh nhỏ tuổi!
Tuy Khanh nhỏ tuổi hơn Lâm thật.
.
.
.
nhưng xét về đầu óc,
sự tự lập thì Khanh còn già dặn hơn Lâm!
Nên Lâm đừng lấy lý do này mà từ chối Khanh nhé!
!
!
-Từ chối gì?Nãy giờ tui có nói gì đâu???
Rồi đột nhiên.
.
.
.
.
hắn im bặt.
.
.
chẳng nói lời nào nữa cả!
Chỉ nhìn.
.
.
.
nhìn xoáy sâu vào ánh mắt của tôi!
Cái ánh mắt ấy khó mà cưỡng lại được.
.
.
.
.
tôi biết.
.
.
.
tôi biết trong đôi mắt ấy nói lên điều gì!
Và có lẽ hắn cũng biết.
.
.
.
tôi sẽ trả lời hắn ra sao!
-Khanh thích Lâm lắm!
!
!
Câu mở đầu cho một nụ hôn ngọt ngào,
lãng mạn dưới ánh nến!
Nó không bất ngờ như lần trước.
.
.
thay vào đó là sự chậm rãi.
.
.
.
như muốn tận hưởng cái hương vị được cho là tình yêu!
Tuy tôi không biết có thật sự thích hắn hay không.
.
.
.
nhưng những gì hắn đã và đang làm khiến tôi như một người mất hết lý trí.
.
.
chỉ còn biết đắm mình vào sự yêu thương,
tình cảm mà hắn trao cho tôi!
Một nụ hôn thật sự.
.
.
.
đã đến!
!
!