Chương 1 - Giúp Tôi Chăm Sóc Cô Ấy
Chương 2 - Quay Về Quê Hương
Chương 3 - Bắt Cóc Uy Hiếp 1
Chương 4 - Bắt Cóc Uy Hiếp 2
Chương 5 - Hiệp Ước Bất Bình Đẳng
Chương 6 - Chỗ Ở Của Hắn
Chương 7 - Lần Đầu Gặp Gỡ Vân Mẫu
Chương 8 - Ý Định Bay Loạn
Chương 9 - Dám Gác Điện Thoại Hắn
Chương 10 - Cô Ta Không Phải Người Phụ Nữ Của Tôi
Chương 11 - Dật Thanh Đã Chết
Chương 12 - Bạn Dật Thanh
Chương 13 - Ai Cho Cậu Đi Tìm Cô Ta?
Chương 14 - Không Cần Chịu Đựng Nhưng Cũng Không Cần Kích Động!
Chương 15 - Cô Làm Nhiều Chuyện Như Vậy Chính Là Vì Muốn Gặp Tôi?
Chương 16 - Tôi Không Thích Cô Đối Với Cô Mà Nói Rất Bối Rối Sao?
Chương 17 - Xuất Viện Về Nhà
Chương 18 - Anh Là Đang Bảo Tôi?
Chương 19 - Tôi Muốn Cô Chà Lưng Cho Tôi!
Chương 20 - Cô Là Ở Quyến Rũ Tôi Sao ?
Chương 21 - Thi Tĩnh, Cô Dám Đánh Tôi?
Chương 22 - Mất Dây Chuyền.
Chương 23 - Bác Vân Phát Bệnh
Chương 24 - Tự Mình Bảo Vệ Vân Mẫu
Chương 25 - Cả Người Bị Thương Đi Bệnh Viện.
Chương 26 - Hình Chung
Chương 27 - Đáng Chết, Để Tôi Làm Cho Cô Phải Câm Miệng!
Chương 28 - Xem Như Bị Chó Cắn Một Miếng Thôi! Chẳng Lẽ Hắn Muốn Cô Cắn Lại?
Chương 29 - Cô Muốn Tôi Hầu Hạ Cô?
Chương 30 - Đại Thiếu Gia Đối Với Thi Tiểu Thư Thật Là Tốt Nhỉ!
Chương 31 - Ở Đây Nhìn Lén? Không Phải Vì Muốn Hắn Tìm Đến Cô Sao?
Chương 32 - Anh Hận Tôi Như Vậy Sao Không Giết Tôi Đi?
Chương 33 - Cô Là Ai? Dám Xen Vào Chuyện Của Tôi!
Chương 34 - Chuyện Trong Phòng Tôi Cô Quan Tâm Làm Gì?
Chương 35 - Cô Luôn Phòng Bị Những Thứ Người Ta Đối Tốt Với Cô Sao?
Chương 36 - Chịu Sự Sắp Đặt Của Lăng Thiếu Dương.
Chương 37 - Sống Chung Một Mái Nhà.
Chương 38 - Không Được Bồi Thường Lao Động.
Chương 39 - Thủ Đoạn Cứng Rắn
Chương 40 - Cô Đừng Có Chọc Tức Tôi!
Chương 41 - Mong Muốn Ngang Ngược Của Lam Đình
Chương 42 - Chỉ Là Quên Bỏ Đi Thôi!
Chương 43 - Thoáng Nhìn Kinh Sợ
Chương 44 - Mảnh Chỉ Treo Chuông
Chương 45 - Đừng Sợ, Hãy Đưa Tay Cho Tôi!
Chương 46 - Bọn Họ Quen Nhau?
Chương 47 - Sợ Hãi Xe Cứu Thương
Chương 48 - Cô Khổ Sở Như Vậy, Tại Sao Không Đi Cùng Nó
Chương 49 - Tỉnh Táo Nhất Thời
Chương 50 - Mất Trí Nhớ Sau Khi Tỉnh Lại
Chương 51 - Người Bố Thảm Hại
Chương 52 - Bây Giờ, Cô Còn Cái Gì Để Bán Cho Tôi?
Chương 53 - Nói Chuyện Cùng Mẹ Vân
Chương 54 - Vẫn Còn Nhiều Người Tốt
Chương 55 - Như Thế Nào Lại Vô Tình Gặp Gỡ
Chương 56 - À? Tôi Không Quen Anh
Chương 57 - Nếu Trần Đổng Không Thể Tự Quản Lý Tay Mình, Để Vân Mỗ Giúp Ông Được Chứ?
Chương 58 - Tôi Không Phải Là Đồ Vật, Không Phải Thứ Để Anh Thích Thì Đùa Bỡn
Chương 59 - Con Và Thi Tiểu Thư Không Thể Như Thế!
Chương 60 - Đây Là Nhà Của Tôi, Tôi Ngủ Ở Đâu Thì Liên Quan Gì Đến Cô?
Chương 61 - Vị Hôn Thê Xuất Hiện
Chương 62 - Hình Như Mẹ Vân Đang Hiểu Lầm Quan Hệ Giữa Tôi Và Anh
Chương 63 - Lam Tiểu Thư, Thật Khéo Trùng Hợp!
Chương 64 - Không Có Sự Cho Phép Của Con, Cô Ta Đâu Có Quyền Rời Khỏi Đây
Chương 65 - Cuộc Đối Thoại Cứng Nhắc
Chương 66 - Anh Ấy Vì Cô Mà Thay Đổi
Chương 67 - Cậu Xem, Cô Ấy Bất Tỉnh Rồi!
Chương 68 - Phòng Bệnh Ấm Áp
Chương 69 - Cô Nói Xem, Cô Trả Lại Cho Tôi Thế Nào Đây?
Chương 70 - Cảnh Sát Tìm Đến
Chương 71 - Nộp Tiền Bảo Lãnh Tại Cục Cảnh Sát
Chương 72 - Thẩm Vấn Mệt Mỏi
Chương 73 - Một Hỏi Một Đáp
Chương 74 - Cô Ấy Muốn Bảo Vệ Người Nào Sao?
Chương 75 - Cho Dù Quyết Định Của Cậu Có Ảnh Hưởng Đến Quan Hệ Giữa Tớ Và Cậu, Cậu Vẫn Muốn Cô Ta Sao?
Chương 76 - Rốt Cuộc Ai Là Người Muốn Hãm Hại Cô Ấy?
Chương 77 - Miêu Tả Xác Thực Mà Sống Động
Chương 78 - Xin Cô Hãy Nhớ Cho Rõ, Đấy Là Lý Do Đầu Tiên Khiến Tôi Nghi Ngờ Cô!
Chương 79 - Nếu Còn Không Lăn Qua Đây, Cô Hãy Chờ Nhặt Xác Thi Vĩnh Thành Đi
Chương 80 - Anh Đang Lo Lắng Cho Tôi Sao?
Chương 81 - Cô Đúng Là Mê Người Chết Đi Được!
Chương 82 - Hôn Trong Lòng Bàn Tay Là Anh Nhớ Em, Hôn Trên Mu Bàn Tay Là Anh Yêu Em
Chương 83 - Để Người Phụ Nữ Của Mình Hài Lòng Không Phải Chính Là Trách Nhiệm Của Tôi Hay Sao
Chương 84 - Ai Cũng Có Thể Đối Xử Với Em Như Vậy, Chỉ Có Anh Là Không Được!
Chương 85 - Quan Hệ Của Các Người Tốt Thật Đấy, Thật Khiến Người Ta Phải Ngưỡng Mộ
Chương 86 - Không Phải Cô Cậy Có Anh Vân Làm Chỗ Dựa Cho Cô Sao
Chương 87 - Dịu Dàng Bao Dung
Chương 88 - Chỉ Cần Cô Nói, Tôi Nhất Định Sẽ Đáp Ứng Cô!
Chương 89 - Sự Khác Biệt Của Vân Dật Bạch
Chương 90 - Có Trộm Vào Nhà
Chương 91 - Cái Chết Của Dật Thanh
Chương 92 - Vân Dật Bạch Bỗng Nhiên Thay Đổi
Chương 93 - Gặp Người Không Nên Xuất Hiện
Chương 94 - Từ Nay Về Sau, Đừng Có Xuất Hiện Trước Mặt Tôi Nữa!
Chương 95 - Chỉ Là Công Cụ Để Trả Thù Thôi, Đến Khi Dùng Xong, Thì Vứt Bỏ!
Chương 96 - Đứa Bé Này Không Phải Của Tôi
Chương 97 - Nếu Đứa Bé Đó Là Của Tôi, Tôi Sẽ Lấy Cô Ấy
Chương 98 - Đã Là Con Người Thì Đều Có Tình Cảm, Vậy Sao Chúng Ta Lại Không Thể?
Chương 99 - Dường Như Cô Hiểu Rất Rõ Chuyện Của Tôi?
Chương 100 - Kết Quả Xét Nghiệm
Chương 101 - Bản Kế Hoạch Bị Sao Chép
Chương 102 - Gài Bẫy Cấp Dưới
Chương 103 - Tìm Ra Lời Giải Cho Tất Cả
Chương 104 - Ngăn Lại Đôi Môi Đỏ Mọng Sẽ Nói Ra Những Lời Khiến Anh Bối Rối
Chương 105 - Hoan Nghênh Lần Sau Lại Đến Chơi
Chương 106 - Thưởng Thức Hạnh Phúc Của Người Khác, Cũng Là Một Loại Thể Nghiệm Tuyệt Vời
Chương 107 - Bố Cầu Xin Con, Con Hãy Đến Thương Lượng Với Vân Dật Bạch Đi
Chương 108 - Yêu Cầu Phí Một Đêm
Chương 109 - Tôi Giống Một Kẻ Ngốc Lắm Sao?
Chương 110 - Kiểm Tra Toàn Diện
Chương 111 - Nghỉ Làm Ở Chỗ Thẩm Lạc Du
Chương 112 - Tôi Đồng Ý Yêu Cầu Của Anh
Chương 113 - Cô Cứ Vậy Mà Bán Đứa Bé Sao?
Chương 114 - Sắp Xếp Công Việc
Chương 115 - Người Sống Sót Sau Tai Nạn Xe
Chương 116 - Đau Quá!
Chương 117 - Ấm Áp Qua Đi!
Chương 118 - Ai Cho Cô Tư Cách Đó
Chương 119 - Về Nhà Uống Thuốc Nào
Chương 120 - Người Mua Muốn, Cô Sẽ Cho Sao
Chương 121 - Các Người Lấy Tôi Làm Vật Giao Dịch Gì Vậy
Chương 122 - Miệng Tôi Đều Do Anh Ấn Mà Sưng Lên
Chương 123 - Người Đàn Ông Mới Tốt Hơn
Chương 124 - Trở Thành Cô Giúp Việc
Chương 125 - Anh Đang Tức Giận
Chương 126 - Mỹ Nữ Dâng Tận Miệng
Chương 127 - Tình Cảnh Hỗn Loạn
Chương 128 - Nhiều Người Không Tầm Thường
Chương 129 - Trở Thành Tàn Phế
Chương 130 - Cầu Xin Giúp Đỡ
Chương 131 - Hiến Kế
Chương 132 - Tôi Muốn Tắm
Chương 133 - Tôi Muốn Nói Chuyện Riêng Với Cô
Chương 134 - Anh, Đứng Lên
Chương 135 - Không Ở Cùng Cô Ấy, Tôi Sẽ Phải Lấy Cô
Chương 136 - Mang Thai
Chương 137 - Không Thể Nhớ Anh
Chương 138 - Bắt Cóc Giữa Trời Cao
Chương 139 - Cô Yêu Tôi Sao?
Chương 140 - Nơi Được Gọi Là Nhà Tù
Chương 141 - Muốn Ngủ Cùng Tôi Phải Trả Tiền
Chương 142 - Ngủ Với Tôi Một Đêm Dùng Tất Cả Tài Sản Của Anh Để Đổi
Chương 143 - Thi Tĩnh, Có Phải Tôi Đối Xử Với Cô Quá Tốt Hay Không?
Chương 144 - Giấc Mơ Về Căn Nhà
Chương 145 - Là Ai Đưa Cô Ấy Đi
Chương 146 - Bí Ẩn Sau Vụ Tai Nạn Xe
Chương 147 - Kẻ Điên Như Dương Chi La
Chương 148 - Sự Sống Mong Manh
Chương 149 - Mảnh Chỉ Treo Chuông
Chương 150 - Đưa Thi Tĩnh Đi
Chương 151 - Để Cô Bắt Cóc Thêm Lần Nữa Sao
Chương 152 - Vật Đổi Sao Dời
Chương 153 - Con Trai Tìm Đến Cửa
Chương 154 - Mẹ, Chú Ấy Là Bố Con Sao?
Chương 155 - Liếc Mắt Nhìn Anh Một Cái Mà Còn Cần Trả Tiền
Chương 156 - Tôi Không Cần Tiền. Tôi Cũng Không Bán
Chương 157 - Quan Tâm Đã Sớm Trở Thành Một Thói Quen
Chương 158 - Cậu Có Nhận Được Thứ Tớ Gửi Cho Không?
Chương 159 - Cảm Ơn Chú Đã Chăm Sóc Cho Mẹ Con Cháu Nhiều Năm Qua
Chương 160 - Mẹ Đừng Vuốt Má Con Như Vậy Nữa
Chương 161 - Cho Nên Ông Không Chút Do Dự Lợi Dụng Cô Ấy?
Chương 162 - Nguyện Vọng Ngày Giáng Sinh
Chương 163 - Ngoại Truyện 1: Bùi Lăng
Chương 164 - Ngoại Truyện 2: Thiếu Kỳ
Chương 165 - Ngoại Truyện 2 (Tiếp)
Chương 166 - Ngoại Truyện 2 (Cuối)
Chương 1 - Giúp Tôi Chăm Sóc Cô Ấy
Chương 2 - Quay Về Quê Hương
Chương 3 - Bắt Cóc Uy Hiếp 1
Chương 4 - Bắt Cóc Uy Hiếp 2
Chương 5 - Hiệp Ước Bất Bình Đẳng
Chương 6 - Chỗ Ở Của Hắn
Chương 7 - Lần Đầu Gặp Gỡ Vân Mẫu
Chương 8 - Ý Định Bay Loạn
Chương 9 - Dám Gác Điện Thoại Hắn
Chương 10 - Cô Ta Không Phải Người Phụ Nữ Của Tôi
Chương 11 - Dật Thanh Đã Chết
Chương 12 - Bạn Dật Thanh
Chương 13 - Ai Cho Cậu Đi Tìm Cô Ta?
Chương 14 - Không Cần Chịu Đựng Nhưng Cũng Không Cần Kích Động!
Chương 15 - Cô Làm Nhiều Chuyện Như Vậy Chính Là Vì Muốn Gặp Tôi?
Chương 16 - Tôi Không Thích Cô Đối Với Cô Mà Nói Rất Bối Rối Sao?
Chương 17 - Xuất Viện Về Nhà
Chương 18 - Anh Là Đang Bảo Tôi?
Chương 19 - Tôi Muốn Cô Chà Lưng Cho Tôi!
Chương 20 - Cô Là Ở Quyến Rũ Tôi Sao ?
Chương 21 - Thi Tĩnh, Cô Dám Đánh Tôi?
Chương 22 - Mất Dây Chuyền.
Chương 23 - Bác Vân Phát Bệnh
Chương 24 - Tự Mình Bảo Vệ Vân Mẫu
Chương 25 - Cả Người Bị Thương Đi Bệnh Viện.
Chương 26 - Hình Chung
Chương 27 - Đáng Chết, Để Tôi Làm Cho Cô Phải Câm Miệng!
Chương 28 - Xem Như Bị Chó Cắn Một Miếng Thôi! Chẳng Lẽ Hắn Muốn Cô Cắn Lại?
Chương 29 - Cô Muốn Tôi Hầu Hạ Cô?
Chương 30 - Đại Thiếu Gia Đối Với Thi Tiểu Thư Thật Là Tốt Nhỉ!
Chương 31 - Ở Đây Nhìn Lén? Không Phải Vì Muốn Hắn Tìm Đến Cô Sao?
Chương 32 - Anh Hận Tôi Như Vậy Sao Không Giết Tôi Đi?
Chương 33 - Cô Là Ai? Dám Xen Vào Chuyện Của Tôi!
Chương 34 - Chuyện Trong Phòng Tôi Cô Quan Tâm Làm Gì?
Chương 35 - Cô Luôn Phòng Bị Những Thứ Người Ta Đối Tốt Với Cô Sao?
Chương 36 - Chịu Sự Sắp Đặt Của Lăng Thiếu Dương.
Chương 37 - Sống Chung Một Mái Nhà.
Chương 38 - Không Được Bồi Thường Lao Động.
Chương 39 - Thủ Đoạn Cứng Rắn
Chương 40 - Cô Đừng Có Chọc Tức Tôi!
Chương 41 - Mong Muốn Ngang Ngược Của Lam Đình
Chương 42 - Chỉ Là Quên Bỏ Đi Thôi!
Chương 43 - Thoáng Nhìn Kinh Sợ
Chương 44 - Mảnh Chỉ Treo Chuông
Chương 45 - Đừng Sợ, Hãy Đưa Tay Cho Tôi!
Chương 46 - Bọn Họ Quen Nhau?
Chương 47 - Sợ Hãi Xe Cứu Thương
Chương 48 - Cô Khổ Sở Như Vậy, Tại Sao Không Đi Cùng Nó
Chương 49 - Tỉnh Táo Nhất Thời
Chương 50 - Mất Trí Nhớ Sau Khi Tỉnh Lại
Chương 51 - Người Bố Thảm Hại
Chương 52 - Bây Giờ, Cô Còn Cái Gì Để Bán Cho Tôi?
Chương 53 - Nói Chuyện Cùng Mẹ Vân
Chương 54 - Vẫn Còn Nhiều Người Tốt
Chương 55 - Như Thế Nào Lại Vô Tình Gặp Gỡ
Chương 56 - À? Tôi Không Quen Anh
Chương 57 - Nếu Trần Đổng Không Thể Tự Quản Lý Tay Mình, Để Vân Mỗ Giúp Ông Được Chứ?
Chương 58 - Tôi Không Phải Là Đồ Vật, Không Phải Thứ Để Anh Thích Thì Đùa Bỡn
Chương 59 - Con Và Thi Tiểu Thư Không Thể Như Thế!
Chương 60 - Đây Là Nhà Của Tôi, Tôi Ngủ Ở Đâu Thì Liên Quan Gì Đến Cô?
Chương 61 - Vị Hôn Thê Xuất Hiện
Chương 62 - Hình Như Mẹ Vân Đang Hiểu Lầm Quan Hệ Giữa Tôi Và Anh
Chương 63 - Lam Tiểu Thư, Thật Khéo Trùng Hợp!
Chương 64 - Không Có Sự Cho Phép Của Con, Cô Ta Đâu Có Quyền Rời Khỏi Đây
Chương 65 - Cuộc Đối Thoại Cứng Nhắc
Chương 66 - Anh Ấy Vì Cô Mà Thay Đổi
Chương 67 - Cậu Xem, Cô Ấy Bất Tỉnh Rồi!
Chương 68 - Phòng Bệnh Ấm Áp
Chương 69 - Cô Nói Xem, Cô Trả Lại Cho Tôi Thế Nào Đây?
Chương 70 - Cảnh Sát Tìm Đến
Chương 71 - Nộp Tiền Bảo Lãnh Tại Cục Cảnh Sát
Chương 72 - Thẩm Vấn Mệt Mỏi
Chương 73 - Một Hỏi Một Đáp
Chương 74 - Cô Ấy Muốn Bảo Vệ Người Nào Sao?
Chương 75 - Cho Dù Quyết Định Của Cậu Có Ảnh Hưởng Đến Quan Hệ Giữa Tớ Và Cậu, Cậu Vẫn Muốn Cô Ta Sao?
Chương 76 - Rốt Cuộc Ai Là Người Muốn Hãm Hại Cô Ấy?
Chương 77 - Miêu Tả Xác Thực Mà Sống Động
Chương 78 - Xin Cô Hãy Nhớ Cho Rõ, Đấy Là Lý Do Đầu Tiên Khiến Tôi Nghi Ngờ Cô!
Chương 79 - Nếu Còn Không Lăn Qua Đây, Cô Hãy Chờ Nhặt Xác Thi Vĩnh Thành Đi
Chương 80 - Anh Đang Lo Lắng Cho Tôi Sao?
Chương 81 - Cô Đúng Là Mê Người Chết Đi Được!
Chương 82 - Hôn Trong Lòng Bàn Tay Là Anh Nhớ Em, Hôn Trên Mu Bàn Tay Là Anh Yêu Em
Chương 83 - Để Người Phụ Nữ Của Mình Hài Lòng Không Phải Chính Là Trách Nhiệm Của Tôi Hay Sao
Chương 84 - Ai Cũng Có Thể Đối Xử Với Em Như Vậy, Chỉ Có Anh Là Không Được!
Chương 85 - Quan Hệ Của Các Người Tốt Thật Đấy, Thật Khiến Người Ta Phải Ngưỡng Mộ
Chương 86 - Không Phải Cô Cậy Có Anh Vân Làm Chỗ Dựa Cho Cô Sao
Chương 87 - Dịu Dàng Bao Dung
Chương 88 - Chỉ Cần Cô Nói, Tôi Nhất Định Sẽ Đáp Ứng Cô!
Chương 89 - Sự Khác Biệt Của Vân Dật Bạch
Chương 90 - Có Trộm Vào Nhà
Chương 91 - Cái Chết Của Dật Thanh
Chương 92 - Vân Dật Bạch Bỗng Nhiên Thay Đổi
Chương 93 - Gặp Người Không Nên Xuất Hiện
Chương 94 - Từ Nay Về Sau, Đừng Có Xuất Hiện Trước Mặt Tôi Nữa!
Chương 95 - Chỉ Là Công Cụ Để Trả Thù Thôi, Đến Khi Dùng Xong, Thì Vứt Bỏ!
Chương 96 - Đứa Bé Này Không Phải Của Tôi
Chương 97 - Nếu Đứa Bé Đó Là Của Tôi, Tôi Sẽ Lấy Cô Ấy
Chương 98 - Đã Là Con Người Thì Đều Có Tình Cảm, Vậy Sao Chúng Ta Lại Không Thể?
Chương 99 - Dường Như Cô Hiểu Rất Rõ Chuyện Của Tôi?
Chương 100 - Kết Quả Xét Nghiệm
Chương 101 - Bản Kế Hoạch Bị Sao Chép
Chương 102 - Gài Bẫy Cấp Dưới
Chương 103 - Tìm Ra Lời Giải Cho Tất Cả
Chương 104 - Ngăn Lại Đôi Môi Đỏ Mọng Sẽ Nói Ra Những Lời Khiến Anh Bối Rối
Chương 105 - Hoan Nghênh Lần Sau Lại Đến Chơi
Chương 106 - Thưởng Thức Hạnh Phúc Của Người Khác, Cũng Là Một Loại Thể Nghiệm Tuyệt Vời
Chương 107 - Bố Cầu Xin Con, Con Hãy Đến Thương Lượng Với Vân Dật Bạch Đi
Chương 108 - Yêu Cầu Phí Một Đêm
Chương 109 - Tôi Giống Một Kẻ Ngốc Lắm Sao?
Chương 110 - Kiểm Tra Toàn Diện
Chương 111 - Nghỉ Làm Ở Chỗ Thẩm Lạc Du
Chương 112 - Tôi Đồng Ý Yêu Cầu Của Anh
Chương 113 - Cô Cứ Vậy Mà Bán Đứa Bé Sao?
Chương 114 - Sắp Xếp Công Việc
Chương 115 - Người Sống Sót Sau Tai Nạn Xe
Chương 116 - Đau Quá!
Chương 117 - Ấm Áp Qua Đi!
Chương 118 - Ai Cho Cô Tư Cách Đó
Chương 119 - Về Nhà Uống Thuốc Nào
Chương 120 - Người Mua Muốn, Cô Sẽ Cho Sao
Chương 121 - Các Người Lấy Tôi Làm Vật Giao Dịch Gì Vậy
Chương 122 - Miệng Tôi Đều Do Anh Ấn Mà Sưng Lên
Chương 123 - Người Đàn Ông Mới Tốt Hơn
Chương 124 - Trở Thành Cô Giúp Việc
Chương 125 - Anh Đang Tức Giận
Chương 126 - Mỹ Nữ Dâng Tận Miệng
Chương 127 - Tình Cảnh Hỗn Loạn
Chương 128 - Nhiều Người Không Tầm Thường
Chương 129 - Trở Thành Tàn Phế
Chương 130 - Cầu Xin Giúp Đỡ
Chương 131 - Hiến Kế
Chương 132 - Tôi Muốn Tắm
Chương 133 - Tôi Muốn Nói Chuyện Riêng Với Cô
Chương 134 - Anh, Đứng Lên
Chương 135 - Không Ở Cùng Cô Ấy, Tôi Sẽ Phải Lấy Cô
Chương 136 - Mang Thai
Chương 137 - Không Thể Nhớ Anh
Chương 138 - Bắt Cóc Giữa Trời Cao
Chương 139 - Cô Yêu Tôi Sao?
Chương 140 - Nơi Được Gọi Là Nhà Tù
Chương 141 - Muốn Ngủ Cùng Tôi Phải Trả Tiền
Chương 142 - Ngủ Với Tôi Một Đêm Dùng Tất Cả Tài Sản Của Anh Để Đổi
Chương 143 - Thi Tĩnh, Có Phải Tôi Đối Xử Với Cô Quá Tốt Hay Không?
Chương 144 - Giấc Mơ Về Căn Nhà
Chương 145 - Là Ai Đưa Cô Ấy Đi
Chương 146 - Bí Ẩn Sau Vụ Tai Nạn Xe
Chương 147 - Kẻ Điên Như Dương Chi La
Chương 148 - Sự Sống Mong Manh
Chương 149 - Mảnh Chỉ Treo Chuông
Chương 150 - Đưa Thi Tĩnh Đi
Chương 151 - Để Cô Bắt Cóc Thêm Lần Nữa Sao
Chương 152 - Vật Đổi Sao Dời
Chương 153 - Con Trai Tìm Đến Cửa
Chương 154 - Mẹ, Chú Ấy Là Bố Con Sao?
Chương 155 - Liếc Mắt Nhìn Anh Một Cái Mà Còn Cần Trả Tiền
Chương 156 - Tôi Không Cần Tiền. Tôi Cũng Không Bán
Chương 157 - Quan Tâm Đã Sớm Trở Thành Một Thói Quen
Chương 158 - Cậu Có Nhận Được Thứ Tớ Gửi Cho Không?
Chương 159 - Cảm Ơn Chú Đã Chăm Sóc Cho Mẹ Con Cháu Nhiều Năm Qua
Chương 160 - Mẹ Đừng Vuốt Má Con Như Vậy Nữa
Chương 161 - Cho Nên Ông Không Chút Do Dự Lợi Dụng Cô Ấy?
Chương 162 - Nguyện Vọng Ngày Giáng Sinh
Chương 163 - Ngoại Truyện 1: Bùi Lăng
Chương 164 - Ngoại Truyện 2: Thiếu Kỳ
Chương 165 - Ngoại Truyện 2 (Tiếp)
Chương 166 - Ngoại Truyện 2 (Cuối)
Trong phòng thẩm vấn
Đã gần mười giờ rồi chưa được uống một giọt nước, Thi Tĩnh nhìn vị cảnh sát trước mặt đang nói không ngừng. Từ khi cô tỉnh lại ở bệnh viện cho đến khi cô đến đây, không, phải nói là từ khi bị Lam Đình bắt đi, suốt hơn hai mươi tiếng đồng hồ rồi cô chưa được uống một giọt nước nào, khiến cho thể lực của cô vừa bình phục một chút cũng từng chút một tiêu hao không còn. Bây giờ cô chỉ có thể uể oải nằm dài ra bàn nhìn vị cảnh sát kia vẫn luôn miệng.
Tưởng chừng như không có câu nào lọt được vào tai cô, cảm giác thẩm vấn mệt mỏi này chỉ khiến cô càng thêm hỗn loạn.
Bộp một tiếng.
Hai bàn tay nặng nề vỗ vào khuôn mặt cô đang gục ở bàn, vị cảnh sát trẻ tuổi hét lớn, "Nói, rốt cuộc có phải cô là người đã phóng hỏa giết người hay không?" Do đã thức đêm lâu nên trong đôi mắt tức giận nhìn cô có hằn tia máu.
Giật giật cánh môi khô nứt, Thi Tĩnh muốn lên tiếng lại phát hiện việc thường ngày cô vẫn làm một cách dễ dàng, thì hai ngày nay ở đây, dường như có chút khó khăn.
Nhẹ nhàng động khóe môi, nở một nụ cười yếu ớt, Thi Tĩnh vẫn không lên tiếng.
Những cái muốn giải thích cô không chỉ nói có một lần, nhưng bọn họ vẫn không hề tin cô. Không tin nhưng vẫn muốn cô phải giải thích. Điều này không phải rất kỳ lạ sao?
Bộ dạng này của cô khiến cho vị cảnh sát trẻ tuổi càng thêm tức giận vừa muốn lên tiếng, phòng thẩm vấn từ ngoài mở ra. Nhìn về phía người vừa đến, vẻ mặt vị cánh sát trẻ tuổi lộ ra chút kinh ngạc.
Bên tai rốt cục im lặng.
Thi Tĩnh từ từ nhắm mắt lại. Cô muốn tranh thủ nghỉ ngơi để thể lực được bình ổn. Vừa nhắm mắt lại, cô cảm giác có một bàn tay ấm áp vỗ vỗ bả vai cô, bên tai truyền đến một giọng nói dịu dàng.
"Cô vẫn ổn chứ?"
Ánh mắt yếu ớt mở ra hướng về nụ cười dịu dàng kia, Thi Tĩnh khẳng định cô không quen người này.
"Cố gắng một chút, sẽ ổn ngay thôi!
"
Cánh tay đau đớn hạ xuống, tiếp đó trước mắt cô xuất hiện một bát cháo nhỏ bốc khói thơm ngào ngạt. Mùi thơm từ cháo khiến cô thấy phấn chấn hơn.
Cô hồ nghi nhìn lại. Lúc này cô mới để ý thấy, người vừa nãy nói chuyện cùng cô là một thân quân trang màu lục phẳng phiu, khí chất từ bộ quân phục này khiến thoạt nhìn trông anh ta đặc biệt già giặn. Người đàn ông trẻ tuổi này cũng rất tuấn tú. So với Vân Dật Bạch cũng không khác mấy. Anh ta tạo cho người khác cảm giác sạch gọn (sạch sẽ, gọn gàng).
"Ăn đi, cái này là dành cho cô!
" Vị soái ca mặc quân phục nhẹ nhàng nói.
Cánh tay cô không tự chủ đưa lên áp vào tim. Kỳ lạ, đây là cảm giác gì?
"Cảm ơn" Cánh môi khô nứt khẽ cất tiếng nói, Thi Tĩnh vẫn không động đến đồ ăn ở trước mặt.
Vị soái ca mặc quân trang khó hiểu nhìn cô, "Tại sao cô không ăn? Bọn họ đều thích để người khác mệt mỏi lúc thẩm vấn, khi người ta mệt mỏi cũng là lúc dễ dàng khai ra. Cô đừng để ý, chẳng qua là do họ quá sốt ruột muốn phá án, dù sao cũng là năm mạng người mà!
" Anh ta giải thích thay người cảnh sát kia.
"Anh là ai?" Thi Tĩnh cẩn thận hỏi. Hiện tại cô không tin bất kỳ ai, ngoại trừ...
.
Khuôn mặt Vân Dật Bạch hiện lên trong đầu cô, cô ngạc nhiên tại sao lúc này người cô nhớ đến lại là anh ta.
Vị soái ca mặc quân phục ngẩn ra, nở nụ cười, "Quên chưa tự giới thiệu. Tôi là Tông Chính.
"
Tông Chính quan sát Thi Tĩnh, cô ấy không giống người mình đã tưởng tượng, anh nghĩ một cô gái mà có thể khiến cho Vân Dật Bạch phải nhờ một người vừa kết thúc diễn tập về nghỉ ngơi như anh ra mặt giúp thì chắc hẳn là một cô gái xuất chúng. Đến khi gặp được anh mới biết, thì ra đó chỉ là một cô gái bình thường.
Bình thường? Anh nghĩ đến hai từ này mà thấy buồn cười. Rõ ràng bọn họ chưa từng gặp nhau.
Tông Chính? Cô không biết người này. Vì sao anh lại giúp cô?
Nhìn ra nghi ngờ trong mắt cô, Tông Chính khẽ vỗ vào đầu, "Thật xin lỗi, tôi quên. Có một người mà cô và tôi đều quen, là Vân Dật Bạch!
"