Chu đô đốc lập tức bước tới, cầm bình sứ đưa cho nàng.
Cửu Ninh lấy hoa sen đã khô héo trong bình sứ ra, thay thành đóa hoa mà thân binh vừa hái cho nàng: “Vậy mới đẹp, ngày nào cũng phải đổi mới.
”
Chu đô đốc chỉ cười không nói, ông xoay người ra phía sau tấm bình phong, cởi y phục bên ngoài ra, giày cũng không thèm cởi mà cứ vậy nằm lên trên giường.
Trong phòng vang lên tiếng sột soạt rất nhỏ, không biết Cửu Ninh đang làm gì, sau khi chỉnh sửa xong bình hoa, nàng lại lục những quyển sách hộp trên kệ sách, lật qua lật lại, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng động.
Giống như một con mèo không an phận, biết rất rõ là nàng đang quấy rối nhưng trong lòng lại không nỡ tức giận.
Chu đô đốc tựa lên trên thành giường, gác chéo chân, ông chợt cảm thấy có chút ngẩn ngơ.
Khi ông còn trẻ, lúc rảnh rỗi không có việc làm thì sẽ nằm rung chân trên giường, phát thê vòng tới vòng lui trong phòng, mang quần áo chăn mền dính vết bẩn ra ngoài giặc và phơi nắng, chống nạnh mắng ông không biết ý tứ.
Phát thê là người được người đọc sách gia giáo dạy dỗ, khi mắng chửi người khác thì vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang, nhưng khi mắng chửi ông, lúc đầu còn giả vờ lịch sự, dịu dàng khuyên nhủ ông, sau này không giả vờ được nữa, trực tiếp cầm chổi quất ông.
Bà ấy sức yếu và cũng không nỡ ra tay đánh mạnh, Chu đô đốc chỉ cần giả vờ giả vịt than đau vài tiếng thì bà ấy sẽ không còn giận nữa, cảm thấy bản thân ra tay dạy dỗ trượng phu, thế là đắc ý suốt cả ngày.
Chuyện như vừa xảy ra vào vài ngày trước, thậm chí Chu đô đốc còn nhớ rõ lực đạo khi cây chổi trong tay phát thê rơi lên trên chân mình, cảm giác ngứa ngáy, không có chút đau đớn nào.
Nhưng khi nhi tử đã lớn cả rồi… Phát thê lại trở thành một nắm cát vàng, chỉ còn lại một mình ông.
Chu đô đốc vốn không nhận biết được tất cả các con chữ, đống sách và sách hộp bày biện đầy ắp trên giá sách chỉ để trưng bày cho có vẻ thôi.
Cửu Ninh biết chuyện Chu đô đốc thích dát vàng lên mặt mình từ lâu rồi, nhìn cái viện có thể nói là chẳng có chút thẩm mỹ nào của ông thì đã biết ông dốt đặc cán mai với sở thích thanh tao của những người có trí thức, nhưng nàng không ngờ Chu đô đốc lại lỗ mãng như vậy: Thế mà những bản viết tay độc nhất đã thất truyền lại bị vứt tùy tiện trong một góc tường, mặc cho bọn chúng bị đám bụi, trên kệ sách trưng bày từng quyển tác phẩm vĩ đại… Nhưng mà trên cơ bản thì những quyển sách kia chỉ là Tứ thư và các kiểu Sử Học dành cho người mới nhập môn, trẻ thơ dại mười tuổi trở xuống mới trưng bày những quyển sách này trên kệ sách.
Nàng nghe Phùng cô kể không ít chuyện gây cười của Chu đô đốc.
Có một lần Chu thứ sử mở tiệc chiêu đãi tân khách, Chu đô đốc cũng có mặt ở đó.
Một đám văn nhân ngồi ở đó, cách phạt rượu cũng lịch sự tao nhã, người nào cũng phải làm thơ, Chu đô đốc còn không biết đọc thơ thì làm sao có thể làm thơ được chứ?
Nhóm văn nhân khinh thường vì ông nghe không hiểu, ngâm thơ ngầm mỉa mai ông là một kẻ thô lỗ.
Mặc dù Chu đô đốc không biết thơ nhưng ông có thể nhìn ra sự mỉa mai trong mắt nhóm văn nhân.
Ông khịt mũi khinh thường, đứng lên rút đao ra, chém bàn ăn trước mặt của văn nhân đã mỉa mai ông làm đôi, mũi đao vừa khéo rơi xuống sát mặt văn nhân kia.
Nghe nói văn nhân kia bị dọa đến mức tiểu trong quần.
Sau đó, văn nhân Giang Châu đứng xa mà trông Chu đô đốc. Chỉ cần là buổi tiệc rượu có mặt Chu đô đốc thì sẽ không có ai dám làm thơ.
Cửu Ninh có thể tưởng tượng được cảnh Chu đô đốc bị đám võ tướng ghét bỏ, văn nhân ở thời đại này rất coi trọng khí phách, đương nhiên sẽ có nịnh nọt nhưng phần lớn văn nhân nổi tiếng đều quý danh dự, không muốn dính dáng quá sâu với Chu đô đốc.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!