Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Hẹn Anh Ở Kiếp Sau

Cập nhật: 30/11/2024
Tác giả: An Ngôn
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 9,723
Đánh giá:                      
Đô thị
Ngôn Tình
Truyện Teen
     
     

Lạc Hiểu Nhiên vào phòng bệnh VIP, nhìn thời gian cũng không còn sớm, hôm nay giằng co cả ngày công việc một chút tiến triển cũng không có. Cô ngồi dậy, lấy điện thoại ra, vừa mới chuẩn bị gọi điện cho Davdi, thì cửa phòng bệnh bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân trầm ổn.

Lạc Hiểu Nhiên nghe qua tiếng bước chân cũng biết là ai tới.

Cô đặt điện thoại xuống dưới gối, người co lại nằm vào dưới chăn nệm.

Lúc Hoắc Cao Lãng tiến vào vừa kịp thấy cô xoay lưng ra cửa, cuộn thành một đoàn nằm trên giường bệnh. Mặt anh thoáng lộ vẻ đau lòng, siết chặt hai tay, anh bước chân đi tới mép giường, đứng một hồi cô cũng không có động tĩnh gì, anh không còn cách nào khác chỉ có thể đi vòng qua đứng ở đầu khác.

Lạc Hiểu Nhiên nhắm mắt lại, Hoắc Cao Lãng ngồi trước mặt cô, đưa tay sờ tay cô, Lạc Hiểu Nhiên nhất thời động một cái rút tay mình ra.

Hoắc Cao Lãng: “Trách anh phải không? Trách anh là phải nhưng tại sao em không nói cho anh?”

Giọng anh trầm thấp lộ ra mấy phần bất lực, thật là bất lực. Từ khi gặp cô tất cả đều rối loạn, anh cũng không muốn như vậy nhưng không biết tại sao lại để cho thành như vậy. Có lẽ là trước kia, anh lấy được cô, cô luôn ngoan thuận như vậy, cô cũng có thể thông cảm cho anh, tha thứ cho anh trong rất nhiều chuyện, lựa chọn lui bước thành toàn cho mình cho nên lần này anh mới có thể như vậy.

Trong lòng luôn là suy nghĩ chỉ cần mình đi về phía trước là cô luôn không chạy thoát được.

Cho nên...

. anh có chút không thể tự kiềm chế.

Nhưng đến khi cô té xỉu trong ngực mình anh mới thật sự sợ hãi, nghe được bác sĩ nói dạ dày cô không tốt, hơn nữa còn là do thời gian dài giữ thói quen sinh hoạt không tốt khiến chỗ sâu trong trái tim anh giống như bị thứ gì đâm vào, đau không chịu nổi.

Giữa bọn họ.

.

. rốt cuộc tại sao phải biến thành như vậy.

- “ Hiểu Nhiên.

.

.

Hoắc Cao Lãng nhịn xuống thở dài, cho tới bây giờ anh đều không muốn củi đầu ở trước mặt bất ký người nào, nhưng bây giờ anh thật là cam tâm tình nguyện cúi đầu trước mặt cô:“Anh thật sự không biết dạ dày em không thoải mái, chuyện ngày hôm nay anh biết có liên quan tới anh, em tức giận là phải, em muốn thế nào cũng được, xin lỗi em. Hiểu Nhiên, sau này đừng đem việc mang thai ra làm áp lực cho anh nữa được không?. Lúc bế em đến đây, anh rất sợ đứa nhỏ trong bụng em có ảnh hưởng em chắc sẽ hận anh. Nhưng sự thật, đến khi bác sĩ nói, anh lại thật tức giận, em vậy mà lại mang việc này ra đùa giỡn”.

Lạc Hiểu Nhiên từ đầu tới cuối vẫn nhắm mắt, chỉ có đôi môi khô khốc mấp máy, giọng cô cũng có mấy phần thầm ách: “ Hoắc Cao Lãng anh đi đi, đừng làm phiền tôi nữa. Thời gian này gặp lại anh tôi thật sự rất mệt mỏi”.

Hoắc Cao Lãng cau mày, cúi đầu nhìn người con gái trước mặt đang nhắm chặt mắt. Cô quật cường từ trong xương, anh làm sao có thể một giây một phút mà tiếp cận cô.

Hoắc Cao Lãng làm sao có thể không hiểu rõ những điều này. Thế nhưng có những người chính là như vậy, chính bản thân mình muốn ngừng mà không được, có những việc mình luôn khát vọng như thế, biết rõ là từ từ sẽ đến nhưng lại khống chế không nổi lòng mình.

Anh trước sau đều là người rất trầm tĩnh, chưa bao giờ dễ dàng biểu lộ suy nghĩ của mình, có thể cùng Kiều Nhất Minh xoay vần hơn bốn năm qua lúc nào anh cũng phải giữ sự bình tĩnh của mình, nhưng đối với người phụ nữ trước mặt này anh lại bất lực.

Hoắc Cao Lãng đều không hề cảm thấy mình là người táo bạo, thế nhưng anh biết từ thời khắc nhìn thấy Lạc Hiểu Nhiên một lần nữa thì anh thực sự đứng ngồi không yên, bởi vì quá muốn có được.

Hơn bốn năm qua ai có thể hiểu được anh nhớ cô thế nào? Thế nhưng anh thật không nghĩ tới vì tâm tư của mình mà bức cô nằm trên giường bệnh mới thôi.

Hoắc Cao Lãng vẫn duy trì tư thế cũ, ngồi ở mép giường bệnh nhưng người phụ nữ trên giường vẫn luôn nhắm mắt, vẫn không chịu cho anh một ánh mắt.

Cứ vậy, hai người giằng co hai mươi phút, cuối cùng cửa phòng cũng được đẩy ra, người đàn ông cao lớn bước vào.

"Helen.

.

".

Gọi đến đây liền im bật, ánh mắt hai người đàn ông chạm vào nhau, phút chốc ánh mắt Hoắc Cao Lãng như phát ra tia lửa, môi mỏng khẽ nhếch lên.

- “ Tôi phải sớm suy nghĩ ra mới đúng, cậu cũng đột nhiên biến mất bốn năm”.

Người đàn ông đẩy cửa phòng bước vào, trên người còn mặc áo blouse trắng không ai khác là David, đây là bệnh viện anh làm, vừa hoàn thành xong ca phẫu thuật, y tá liền thông báo cho biết Lạc Hiểu Nhiên nằm ở đây, anh liền tức tốc chạy tới, không ngờ lại trong trường hợp này.

David chỉ khựng lại một vài giây sau đó liền cười bước đến bên giường, đưa tay sờ trán: “em sao thế, lại bỏ bữa nữa à.

Lạc Hiểu Nhiên lúc này vẫn nhắm mắt, bụng cô đau đến khó chịu, cô còn sức lực xen vào chuyện của hai người, cô gật đầu: “ bụng em vẫn còn đau. Có thể cho em dùng thuốc giảm đau không”

Hoắc Cao Lãng đứng bên cạnh nhìn Lạc Hiểu Nhiên yếu ớt ỷ lại vào David, hai tay trong túi quần anh siết chặt lại.

- “ Em nằm thẳng lại anh kiểm tra xem”. David từng chút giúp cô nằm thẳng lại, sau đó để tay ấn nhẹ lên bụng khiến cô đến cau chặt mày.

Hoắc Cao Lãng lúc này nhìn Lạc Hiểu Nhiên cau mày chặt lại, anh cũng nóng lòng lo lắng: “ Cô ấy sao lại đau như vậy”.

- “ Bệnh cũ thôi, cậu đừng quá lo lắng.