Cửa phòng lần nữa được đóng lại, Lạc Hiểu Nhiên cố đẩy Hoắc Cao Lãng ra để giữ khoảng cách an toàn.
Thấy vậy, Hoắc Cao Lãng vẫn mặc kệ, thản nhiên buông lời, "Gấp như vậy làm gì? Anh vẫn chưa định thả em đi"
Lạc Hiểu Nhiên nghe ra ý trong câu nói của anh, câu "anh vẫn chưa định thả em đi" này sợ rằng không chỉ có hôm nay.
Lạc Hiểu Nhiên trầm ngâm, thầm hít sâu một hơi, khi nhướng mắt lần nữa nhìn anh, ánh mắt cô càng thêm điềm tĩnh nguội lạnh, " Hoắc tổng, nếu là vấn đề của dự án, vậy ngày mai tôi sẽ tự mình đến thảo luận với anh. Nếu anh còn chuyện khác phải nói, vậy xin anh tìm giám đốc của tôi. Anh ấy mới là đối tượng hợp tác với anh.
"
Hoắc Cao Lãng chợt cười, quay đầu chăm chú nhìn cô, rất lâu sau nói, " Dự án của em đích xác có vấn đề. Anh nghĩ nên sửa đổi một số chỗ.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô cười nhẹ, hơi thở từ đôi môi anh lượn lờ quanh chóp mũi cao thẳng của cô: “ Những việc này em không cần bận tâm”.
Trái tim Lạc Hiểu Nhiên đập mạnh một nhịp, vài giây sau, cô cực kỳ bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt anh: “ vậy thì thật xin lỗi, ngoài công việc ra, tôi không có nhu cầu trao đổi bất cứ việc gì khác với Hoắc tổng”.
“ Em không có nhưng mà anh có”. Hoắc Cao Lãng giơ tay, ngón tay thon dài bạo dạn vuốt ve từ đôi má cô tới sóng mũi cao thẳng rồi nhẹ nhàng lướt qua phần tóc vén bên tai cô: “Lạc Hiểu Nhiên, cái anh muốn là chính em”.
- “ Lạc Hiểu Nhiên, em là của anh”.
Lạc Hiểu Nhiên cả kinh, dốc hết sức đẩy anh ra, cô tức giận trừng mắt, giọng cô lạnh như băng: “ anh điên rồi”.
- “ Trốn tránh”. Hoắc Cao Lãng cười nhẹ.
Cô hơi nheo mắt, nhìn thẳng vào nụ cười đầy ác ý của anh, mặt không chút thay đổi đáp, "Tôi chỉ không muốn lãng phí thời gian của mình với một người buồn chán nhạt nhẽo.
" Bốn năm rồi, cái cô muốn chỉ một cuộc sống yên ổn, cô không gây sự hay trêu chọc anh? Vì sao anh vẫn cứ muốn dằn vặt cô?.
Hoắc Cao Lãng không giận, ngược lại còn bật cười,
, "Anh không thích ép buộc người khác. Vậy đi, anh cho em ba lựa chọn?"
Lạc Hiểu Nhiên cau mày, cô không muốn nghe nhưng lại phải nghe vì căn bản cô không ra khỏi phòng này được.
-“ Thứ nhất để anh ở đây chăm sóc em. Thứ hai, về nơi ở của em, ở đó anh vẫn sẽ chăm sóc em. Thứ ba,
. Anh cố ý không nói nữa, ánh mắt chăm chú nhìn cô dần biến hóa, tựa như sương mù giăng đầy màn đêm, khiến người khác nhìn không thấu.
Lạc Hiểu Nhiên biết chắc chắn không phải chuyện tốt, lại không muốn tiếp tục dây dưa với anh, thản nhiên nói, "Còn gì?"
Hoắc Cao Lãng nghiêng người, cánh tay khoát lên cạnh giường, đến gần cô vô cùng, giọng nói trầm thấp nồng đậm cất lên: “ Lập tức ly hôn, trở về bên cạnh anh”.
Trái tim Lạc Hiểu Nhiên chợt treo lơ lửng, cô cười khẩy, nhưng nụ cười trên môi lại bất giác biến mất, "Anh Hoắc, anh rất thích nói đùa đúng không?"
-"Em biết anh là người không thích nói đùa" Anh nói nhỏ, nhìn cô.
- "Anh không thích ép buộc người khác nhưng lại cho tôi ba chọn lựa, nếu tôi không chọn thì sao?" Nhìn ánh mắt thoáng biến hóa của anh, cô nhếch miệng nói: “ Anh Hoắc, chuyện bức bách người khác này anh làm riết thành quen rồi đúng không. Dù anh muốn, cũng phải nhìn rõ đối tượng. Chúng tôi kết hôn, không phải là một ngày một bữa, anh muốn thì kêu tôi lập tức ly hôn trở về bên anh, đến lúc anh chán anh liền bức bách tôi ly hôn. Anh xem nhiều tiểu thuyết quá hay là đột nhiên thích diễn kịch? Loại tình tiết kiểu này, anh nên quên đi thì tốt hơn.
"
Nụ cười rộng hơn nhưng ý cười lại không hiện trong mắt anh. Lần này, anh bất ngờ đỡ lấy gáy cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mình. Hoắc Cao Lãng chỉ cần hơi cúi đầu liền có thể thưởng thức ngay bờ môi đỏ mọng đến mê người của cô.
"Bốn năm không gặp, em ngày càng mạnh miệng.
" Anh cúi đầu, giọng nói và hơi thở anh tản ra mờ mịt nguy hiểm.
- “ Anh Hoắc, chuyện chúng ta kết thúc rồi, tôi cũng đã buông bỏ rồi, anh cũng nên buông đi, chúng ta hiện tại ai cũng có cuộc sống riêng, anh ở thành phố D còn có vợ, không nên ở nơi này cùng tôi dây dưa”. Cô dửng dưng đối mặt với anh.
Anh nhíu mày, mãi lâu sau, mới đứng thẳng người dậy.
Lạc Hiểu Nhiên liền lấy túi xách muốn rời đi.
-"Chẳng lẽ em không hiếu kỳ chút nào về chuyện ly hôn năm đó sao?" Giọng Hoắc Cao Lãng lười nhác chợt vang lên phía sau cô.
Đề tài bất ngờ bỗng chốc xuất hiện trước mắt Lạc Hiểu Nhiên, lưng cô thoáng cứng đờ, rồi thản nhiên nói, "Mọi chuyện ly hôn của năm đó từ lâu tôi đã không còn quan tâm rồi”.
Vóc người cao lớn của Hoắc Cao Lãng nhướng về trước, hai cánh tay ôm vòng lấy cô, bàn tay anh phủ lên bàn tay cô, nụ cười và lời nói nặng nề rơi vào tai cô, lưng cô như có như không mà tựa vào lồng ngực anh. Cô muốn né tránh nhưng anh lại càng ôm chặt hơn...
.
-"Mọi người thường nói phụ nữ tuyệt tình còn tàn nhẫn hơn đàn ông. Nào ngờ nhờ em mà hôm nay anh được lĩnh giáo cặn kẽ một phen như vậy.
"
Không khó nghe ra ý cười đùa trong giọng nói của anh. Lạc Hiểu Nhiên thầm điều chỉnh lại hô hấp. Quay đầu nhìn anh lần nữa, nụ cười với lúm đồng tiền nhẹ nhàng hiện lên trên gương mặt cô, nhẹ như nước nhưng đầy quyến rũ cám dỗ. "Trời sinh phụ nữ chung tình nhưng chính vì đàn ông bạc tình mà trở nên tuyệt tình. Trải qua, yêu, tuyệt vọng, đau đớn, thì tình cảm sẽ trở nên cực đoan. Dĩ nhiên, khi không còn gì đáng để lưu luyến, thì phải trở nên tuyệt tình. Tuyệt tình, là lá chắn tự bảo vệ của phụ nữ”.
Hoắc Cao Lãng cười thản nhiên: “ nói vậy em rất hận anh”.
Lạc Hiểu Nhiên nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, cười, "Thật ngại quá. Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tôi không hận bất cứ người nào cả, cũng không nghĩ mình sẽ đối xử tuyệt tình với ai. Đời người hết sức ngắn ngủi, tôi sẽ không vì thù hận luẩn quẩn trong lòng mà giày vò bản thân.
-"Phải không? Lý lẽ biện luận đường đường chính chính của em suýt chút nữa ngay cả anh cũng tin. Đã như vậy, đây là cái gì, hở?" Anh cười nhẹ bên tai cô, bàn tay khác chậm rãi xòe ra trước mắt cô.
.
.
Một chiếc nhẫn đơn giản chỉ đính một dãy kim cương nhỏ ngọt ngào sáng lấp lánh dưới ánh đèn, bày ra trong lòng bàn tay anh nhưng lại đau đớn như kim châm vào mắt Lạc Hiểu Nhiên.
Cô đờ người, theo bản năng kiểm tra túi xách của mình, không biết từ khi nào chiếc nhẫn trong túi lại rơi vào tay anh.
Lạc Hiểu Nhiên, ánh mắt cô lơ đãng nhìn thấy ngón áp út của anh. Lòng cô chợt đau nhói. Trên ngón áp út của anh có mang nhẫn.
Nỗi đau từ tim chợt lan tràn trong cô, khiến cô hít thở dồn dập hơn.
Dường như nhìn thấy ánh mắt cô biến hóa, anh cúi đầu nhìn, cười cười, "Sao vậy, nhẫn này có phải rất quen mắt không?"
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!