Khoa lặng lẽ nhìn những hạt mưa phùn bay lất phất ngoài đường . Tâm hồn căng cứng như sợi dây đàn sắp đứt.
Lúc nãy , nó không mang dù theo , liệu có ướt không ?
Mình vô tình thế này , có khi nào ...
. sẽ tạo khoảng cách giữa nó và mình không ?
AAAA , điên quá !
Khoa giày vò mái tóc mình một phen . Phải làm sao đây ?? Có nên trở lại hay không >?<
AAA , càng nghĩ càng rối .
.
Thở dài một hơi , liếc sang nhìn hắn đang chăm chú lái xe , rồi lại đưa mắt nhìn Hoàng Linh đang ngồi ghế sau nghe nhạc .
Định mở lời nói thì nghe Hoàng Linh bảo :
-“Minh Khánh , Đăng Khoa à , hay chúng ta quay xe lại chở Quyên đi . Mưa thế này , nó cũng không mang dù , làm sao mà về .
”
Cô nàng nói nhỏ nhẹ thuyết phục , sợ Khoa và hắn không đồng ý .
Nhưng mưa to thế này , dù nó có tắm mưa về tới nhà thì cũng sẽ cảm lạnh mất . Sắp thi rồi .
.
Hắn quay mắt nhìn Khoa như chờ câu trả lời . Thật ra , hắn cũng nóng ruột lắm rồi .
Khoa nhanh chóng gật đầu . Dù gì Khoa vẫn là con người , đâu có sắt đá trơ mắt nhìn nó như thế được .
Hoàng Linh mừng rỡ khi thấy Khoa đồng ý , cô nàng liên tục hối hả hắn quay đầu xe lại .
Chiếc xe Audi màu vàng chạy vun vút trong mưa .
Bóng dáng đứng trước cổng trường nhanh chóng hiện gần trong mắt ba người ( hắn - Khoa - Linh )
Bàn tay đang nắm vô-lăng chợt siết mạnh , đôi mắt hung ác nhìn nhìn người con trai đang bước xuống từ chiếc xe Lamborghini sang trọng .
Tuấn Vỹ !
Lại là tên khốn đó .
.
.
Bị đánh một trận trong Bar , vẫn còn tươi cười được như thế !
Hà ! Lần sau Minh Khánh tôi có nên đập anh một trận mạnh hơn không nhỉ ?
Tiếng cười khinh khỉnh vang lên trong xe , nhưng rất nhỏ , chỉ đủ để hắn nghe .
Khoa cũng như hắn , bất ngờ trộn lẫn điên tiết .
Nhìn nó bước lên chiếc xe Lamborghini mà Khoa cứ như muốn nhảy xổ ra xé xác tên Tuấn Vỹ kia .
Khi chiếc xe chở nó bắt đầu lăn bánh , cũng chính là lúc hắn đạp mạnh chân ga , phóng nhanh về phía trước bằng tốc độ ghê người .
Nó đang yên vị trên xe , ánh mắt lơ đãng nhìn thấy chiếc xe màu vàng hãng Audi quen thuộc .
Nó thất thần .
.
Hai chiếc xe lướt qua nhau một cách vô tình .
.
===================
Tối .
.
Mưa đã tạnh , chỉ còn cơn gió thoảng qua mang hơi se lạnh .
Nó cặm cụi làm mấy câu hỏi đề cương .
Thật sự nó không siêng năng chăm chỉ như thế này đâu .
Chẳng qua là không có gì làm và không muốn bận tâm đến bất cứ cái gì nên mới ngồi vào bàn học thôi .
Nhìn những dòng chữ nghiêng nghiêng được ghi bằng bút máy màu tím , nó khẽ cười hạnh phúc .
Đây là chữ của anh Vỹ
Lúc chiều anh có ghé vào nhà chơi ,
và giải giúp nó vài bài Toán nâng cao . Phải công nhận , anh học rất gỏi .
Nó cũng biết được một điều , chính là Kiều đã vào Nha Trang thăm ba đang công tác trong đó .
Hèn gì , nó và Vỹ cứ vậy ở bên nhau cả buổi chiều mà không bị quấy rối .
Cố gắng làm nốt bài cuối cùng , nó leo lên giường trùm chăn ngủ .
Đêm nay , giấc ngủ rất yên bình . Nó có mơ về anh , mơ về những ngày hạnh phúc khi trước. Anh cùng nó nắm tay đi trên con đường đầy hoa . Thỉnh thoảng còn nhéo nhẹ lên đôi má mềm mại của nó .
Thật hạnh phúc .
.
.
Khóe miệng nó chợt cười , nhanh chóng rơi vào giấc ngủ no say .
===================
Lúc khuya có mưa , đến sáng lại tạnh khiến trên phiến lá xanh đọng đầy những giọt nước .
Nó cầm giỏ xách màu hường bước ra khỏi cổng nhà , trên miệng còn nhai nhồm nhoàm miếng thịt chưa kịp nuốt .
Aida ~~~ mẹ nấu ăn ngon quá .
Hả ?!
???????
Đôi mắt mở to khi thấy chiếc xe Lamborghini đang tiến sát lại phía mình . Cửa xe mở ra , Tuấn Vỹ bước xuống xe với bộ quần áo học sinh phẳng phiu . ( T/g : đê tiện đê tiện đê tiện *gầm rú*)
Ặc , miếng thịt nghẹn lại cổ họng .
.
-“ Khụ .
.
”- Ho khan vài tiếng , rốt cuộc cũng lọt miếng thịt xuống bụng .
-“Mời tiểu thư lên xe .
.
”- Vỹ khom người , ra động tác ‘mời’ với nó .
Ôi chao , thật giống hoàng tử trong tiểu thuyết .
-“Cám ơn anh.
”
Nó nở nụ cười thật tươi , khóe mi hơi đo đỏ .
Rất cảm động .
.
.
Nếu nó và anh không có chuyện gì xảy ra , khẳng định hai người họ chắc chắn là cặp đôi đẹp nhất .
Nó nhanh chóng bước lên xe .
-“Mui trần nè .
.
.
”- Vỹ nhấn nút , ngay lập tức trên đầu họ không phải là mái xe , mà là bầu trời xanh bao la .
Anh tươi cười nhìn nó , nó cũng lẳng lặng nhìn anh .
Nó ước , những chuyện vừa rồi không hề xảy ra .
Nó muốn thời gian quay trở lại .
Nhưng .
.
.
Nó hiểu , không thể
Và bây giờ , hạnh phúc chỉ đến với nó một cách ngắn ngủi . Khi nào Kiều về , mọi thứ sẽ chấm dứt .
===============
Cho mọi người chiêm ngưỡng nhan sắc con quễ Bảo Quyên . Chuẩn bị xô để ói điiii . Chết mi chưa Quyên :))))) Đừng trách chị ác , chương 23 ta đăng tấm dìm lên . lêu lêu