Diệp Khuynh Thành cùng Kim Bằng, Hồng Loan theo khí lưu của Trọng Lâu tìm tới. Khi nãy cô bị thương, Trọng Lâu đã hao tổn rất nhiều chân khí để chữa trị cho cô, chỉ e lúc này ông ta không đủ sức đối kháng với Tiên đế quá lâu.
“Họ đi về hướng Tây rồi!
” Hồng Loan lên tiếng nói.
Khuynh Thành chợt nhớ lại hôm lễ mừng thọ Tiên đế có gặp qua ba vị đế kia, nếu cứ đi tiếp về phía tây thế này thì chẳng phải bọn họ sẽ vào khu vực quản lý của Tây đế sao? Liệu Bắc đế có đang giở trò quỉ gì không? Chẳng lẽ ông ta muốn mượn thực lực của Tây đế tiêu diệt bọn họ sao? Khuynh Thành nghĩ nghĩ nhưng lại không dám chắc chắn, con người Tây đế thế nào cô thật sự rất mơ hồ.
Cả ba tiếp tục phi hành được một lúc nữa thì lập tức bị người ta chặn lại.
“Các người là ai, mau xưng danh!
”
“Ta là Diệp Khuynh Thành!
” Khuynh Thành đáp gọn.
“Còn hai người kia?”
“Thần thú Hồng Loan!
” Hồng Loan khinh khỉnh đáp.
“Thần thú Kim Bằng!
”
“Đây là địa bàn của Tây đế, các ngươi đến đây làm gì?”
“Chúng ta tới tìm Bắc đế cùng Trọng Lâu!
” Khuynh Thành thản nhiên nói.
“Bạo mồm quá nhỉ!
” tên lính canh giữ sa sầm mặt nhìn đám người Khuynh Thành nói.
Tây đế cùng Khuynh Thành không có hiềm khích gì nên cô cũng không muốn trở thành kẻ địch của ông ta nên mềm mỏng nói: “Chúng tôi chỉ tới để tìm người, tìm thấy nhất định sẽ rời đi, vị đại ca này thông cảm cho!
”
“Hừ! Các người coi đây là nơi nào mà muốn đến tìm người là có thể đến sao?” vẻ mặt tên lính canh vô cùng ngạo mạn khiến Kim Bằng cùng Hồng Loan thật muốn xông lên cho gã một bài học nhớ đời.
“Không được vô lễ!
” Diệp Khuynh Thành linh thức truyền âm cho cả hai.
“Vị đại ca này, chúng tôi chủ là muốn đến tìm Bắc đế cùng Trọng Lâu thôi, mong huynh đừng làm chúng tôi khó xử!
”
“Hừ! Các ngươi ăn nói linh tình! Đây là địa giới của Tây đế, nếu không có lệnh bài của người thì ai cũng không thể vào kể cả Bắc đế cùng Trọng Lâu cũng không ngoại lệ!
”