Đỗ Diệu Tuyết không hiểu hiện tại thân phận nàng là gì , buổi sáng thì vẫn là tiểu thư Đỗ gia , buổi tối thì đã biến thành thiếu phu nhân của Từ gia mất rồi , tên mập chết tiệt kia thật sự xem hắn như tướng công nàng , từ ăn uống cho tới ngủ nghỉ đều bám lấy nàng , bây giờ thì càng quá đáng hơn , muốn tắm uyên ương nữa chứ . Thật là cọp không ra oai thì nghĩ là mèo bệnh sao ?
Vậy là nàng tươi cười theo con vịt là hắn bước vào bồn , nhìn vẻ mặt cười đến khoái chí của hắn, nàng thật chỉ muốn cào hết mười ngón tay lên đó nhưng đánh không lại là một vấn đề trọng yếu , nàng đấu với hắn không khác gì lấy trứng chọi đá , vỡ là nàng , nát cũng là nàng .
Cuối cùng dưới ách thống trị tàn bạo của Từ Chánh Nam , nô lệ Đỗ Diệu Tuyết cũng nghĩ ra được một sáng kiến , nàng vừa ôm vừa hôn vừa chủ động dụ dỗ hắn khiến hắn rung rẫy không khác con tôm bị lôi ra khỏi nước , giãy đành đạch trên giường , nàng lại còn nhẹ nhàng thủ thỉ vừa che mắt vừa trói vừa cột , đến khi nhìn hắn bị cột như cái bánh ú thì mới quay đít bỏ đi , trước khi đi còn cắn hắn vài nhát trả lễ .
Chỉ là vừa leo lên cây đã bị hắn nắm lấy chân mà kéo xuống , nàng lại thật không thể la hét chỉ có thể ngoan ngoãn bị lôi xuống , tên chết tiệt này lại còn chẳng buồn mặc quần áo , cứ như vậy chạy đuổi theo nàng , hắn rõ ràng là tức lắm rồi a .
" Bình tĩnh , khi nãy ta chỉ là đùa với ngươi , ngươi đừng manh động như vậy "
Từ Chánh Nam ép cả người Đỗ Diệu Tuyết vào sát gốc cây , thở mạnh vào tai nàng .
" Nàng bắt ta đuổi đến tận đây , không phải là muốn ở ngay đây sao ? "
" Ngươi thân là đại công tử của Từ gia , nơi này ai cũng có thể qua lại , ngươi không cần mặt mũi của mình nữa có phải không ? "
Từ Chánh Nam quay lưng lại nhìn cảnh vật xung quanh một lượt , hờ hững nói một câu .
" Nơi này vốn chẳng có ai đến , bao năm qua cũng chưa từng có ai đến "
" Thì ra ngươi cũng biết sợ , bắt ta đến nơi không có ai như vậy làm bậy "
" Nàng nói ngược rồi ! " ...
. " Là ta vì nàng , cam tâm ở một nơi chẳng ai thèm đến " .
Câu nói làm Đỗ Diệu Tuyết có chút sững sốt nhưng sự thật chỉ là gần như vậy thôi , nơi này quả thật là nơi hoang vắng của Từ gia , không ai thèm đến . Chỉ là đường đường thiếu gia ở nơi này làm sao không có người hầu hạ , chẳng qua là do vị thiếu gia này sợ người biết hắn có sở thích áp sát người vào tường nghe lén tiểu muội muội nhà kế bên hoặc lâu lâu lại trèo lên tường nhìn lén sang bên kia nên mới cấm không cho ai xuất hiện ở đây.
" Ta mỗi ngày đều đứng ở đây đợi nàng " . Tay Từ Chánh Nam nắm lấy tay Đỗ Diệu Tuyết đặt lên thân cây phía sau . " Nhiều năm trước ta ở đây cõng một tiểu muội muội leo lên tường , ta còn ngu ngốc cho người trồng thân cây lớn này ở đây chờ muội ấy , chỉ là chờ bao nhiêu năm tiểu muội muội đó cũng chưa một lần xuất hiện ở đây nữa " .
Trong lòng Đỗ Diệu Tuyết dâng lên một cảm giác vô cùng ngọt ngào nhưng hai tay nàng nhanh chóng giữ chặt miệng để ngăn tiếng hét của bản thân .
.
. vì nơi tư mật của nàng đang được hạ thân của Từ Chánh Nam lấp đầy , hắn thật sự muốn nàng ở ngay đây .
Từ Chánh Nam nâng hai chân của Đỗ Diệu Tuyết vòng qua eo hắn , hai tay hắn đỡ lấy lưng nàng , không để da thịt của nàng cọ vào thân cây còn tay hắn thì lại ma sát trực tiếp với thân cây .
Đỗ Diệu Tuyết ôm chặt lấy Từ Chánh Nam , cảm nhận hơi thở nóng rực của hắn phả lên người nàng ,
giờ phút này có chút khó chịu hay dễ chịu nàng cũng không thể phân biệt được .
Sau đó Từ Chánh Nam ôm lấy Đỗ Diệu Tuyết về phòng hắn, tiếp tục ôm nàng vào lòng mà ngủ , đến sáng sớm hôm sau lại ôm nàng về bên kia vách tường đặt nàng lên giường , tất cả động tác đều thật nhẹ nhàng chưa một lần khiến Đỗ Diệu Tuyết thức dậy .
Chỉ là nữ nhân thường vô tâm , lòng nàng có hắn hay không nàng chưa nhận ra đã vội vàng phủ quyết , nàng ghét hắn chính là trước nay vẫn vậy , muốn nàng gả cho hắn , là chuyện không thể được .
Nhưng là nàng càng ngày càng sợ , đêm nào nàng cũng phải đợi nhìn thấy hắn mới có thể vui vẻ , tối nào không nằm trong lòng hắn sẽ không ngủ được . Không được , Đỗ Diệu Tuyết , nàng không thể cần con heo này như vậy nha , không được .
Vậy là vài ngày sau , tiểu muội muội nhà sát vách của ai đó lén bỏ đến Tư Đồ phủ .
.
.
.