Tiểu Trúc khó khăn đỡ lấy Yên Chi đến trước cửa phòng của Lạc Thanh Phong , vừa gõ cửa vài cái đã thấy hắn rất nhanh chóng mở cửa , sau đó cười gian tà mà nhìn nữ nhân đang dựa vào người nàng .
" Tại sao lại là ngươi ? "
Yên Chi vội vàng đẩy người Tiểu Trúc ra , toàn thân đều cảm thấy khó chịu , nàng đang điên rồi ,
tại sao lại khát khao cái tên nam nhân không ra gì này , là Tiểu Trúc đem điểm tâm cho nàng , lại còn đưa nàng đến đây , hay thật , đúng là ở cổ đại này , tin ai cũng không được . Nàng vội quay lưng muốn bước ra ngoài nhưng Lạc Thanh Phong đã ôm chầm lấy nàng từ phía sau , lôi nàng vào trong .
" Yên Chi , ta nhớ nàng đến phát điên rồi "
" Thiếu gia ...
. " . Tiểu Trúc sợ sệt muốn tiến đến một bước nhưng ánh mắt của Lạc Thanh Phong đang trừng nàng cảnh cáo .
" Cút ra ngoài ! "
" Thiếu gia , Yên Chi cô nương dường như rất khó chịu , thuốc đó .
.
. "
" Không muốn ra ngoài ? Hay ngươi cũng muốn hầu hạ bổn thiếu gia ? "
" Tiểu Trúc không có ý đó ! " .
Tiểu Trúc vội rung rẩy lắc đầu , trước khi đi nàng còn nhìn Yên Chi một lượt , miệng lẩm bẩm .
" Xin lỗi ! Yên Chi cô nương "
Nhìn theo cánh cửa từ từ khép lại , Yên Chi có cảm giác phen này thật sự bị tên khốn này ăn sạch rồi , chỉ là muốn ăn cũng phải xem ngươi có ăn nổi không ? Đúng là hiện tại nhìn ngươi phát thèm thật nhưng mà thèm đánh một trận hơn, dám tính kế ta . Vậy là nàng dùng một đòn nhu đạo cơ bản, nắm lấy áo Lạc Thanh Phong ném về phía trước , khiến hắn nằm ngã ra đất mà không hiểu chuyện gì xảy ra .
" Trúng phải xuân dược của ta mà còn có thể phản kháng ? Yên Chi ơi Yên Chi càng ngày ta càng thấy yêu thích nàng rồi ! "
Nếu là bình thường , nàng có thể đánh một lúc mấy Lạc Thanh Phong cũng được nhưng hiện tại cử động của nàng lại chậm chạm hơn, người cũng rất khô nóng , bị hắn ép chặt vào tường cũng không thể chống trả , cái loại dược này là ai chế ra vậy, nàng thật muốn bái lạy trước mộ của hắn .
" Ngươi dám làm bậy , Thanh Trần sẽ không để yên cho ngươi "
Lạc Thanh Phong cười nhếch mép một cách vô lại , môi hắn kề sát tai nàng, cố ý thở ra từng hơi từng hơi .
" Nếu là nàng chủ động cần ta thì sao ? "
" Vọng tưởng a.
.
.
aa "
Bàn tay Lạc Thanh Phong lúc này đang che hết toàn bộ hạ thân Yên Chi , tay hắn chậm rãi đưa lên đưa xuống khiến cả người nàng nằm dài trên đất , co lại như con tôm luộc ,
tuy cách một lớp quần áo cũng khiến nàng như muốn phát điên, sau đó hắn đặt nàng lên bàn , tiếp tục động tác lúc nãy .
Cả người Yên Chi lúc này đều nóng ran , lúc đầu nàng còn quật cường dùng cả hai tay bấu vào cái tay cố chấp đang chơi đùa trên hạ thân nàng nhưng chỉ một lúc sau thì hai tay nàng đều chống ra sau , ưỡn người hưởng ứng hành động của hắn . Điên rồi , nàng điên rồi , nàng thừa nhận , nàng cần hắn lúc này .
Hai mắt Yên Chi mơ hồ , dựa vào ngực Lạc Thanh Phong , để mặc hắn bế nàng lên giường .
Ngay lúc nước sôi lửa bỏng , hôn nhau ác chiến thì cửa phòng hắn bị người đạp mạnh đến va vào tường một cái rầm , nàng còn đang điên tiết muốn chữi người thì nhìn thấy mặt của ân nhân từng cứu nàng ba lần , ân nhân lại cứu thêm nàng lần thứ tư rồi , chỉ là lần này trễ một chút hãy cứu được không ? Nàng không phải là nữ nhân cổ đại , xem trinh tiết như mạng , cái chính là nàng đang trúng xuân được , rất khó chịu nha .
Lạc Thanh Trần như con bò mộng lao đến lôi đệ đệ hắn đang đè trên người nàng ném xuống đất , nhìn nàng quần áo không chỉnh tề , hai mắt mơ màng cắn cắn môi ra vẻ uất ức nhìn hắn , chắc có lẽ hắn nghĩ nàng bị ức hiếp , không , nàng là đang ấm ức chuyện hắn xông vào đây ấy chứ . Hắn cởi áo choàng lên người nàng , túm nàng như cái bánh ú rồi bế nàng ra ngoài .
" Thanh Trần ,
ngươi xông vào phòng của ta , đưa người đi như vậy sao ? "
" Người là của ta "
" Hoặc là để người ở lại hoặc là ta sẽ cho ngươi hối hận cả đời "
" Lạc Thanh Phong , ngươi nghĩ mình là ai ? "
Nhìn theo bóng lưng của Lạc Thanh Trần , hai nắm tay Lạc Thanh Phong siết chặt , được , ngươi dám cướp nữ nhân của ta , ta sẽ chà đạp lên biểu muội của ngươi .