Vừa ôm ấp nhau xong , quay lưng lại đã đánh tới tối tăm mặt mũi , trở mặt nhanh như vậy chỉ có thể là nữ nhân ...
.
Lạc Thanh Phong tâm trạng phơi phới ôm lấy mỹ nhân ,
vừa vào đến phòng còn chưa kịp mần ăn đã bị một gậy đập thẳng vào đầu , cả người nằm dài trên đất , mà người đánh hắn thì vẫn tiếp tục nện từng gậy từng gậy vào người hắn .
" Tiểu Trúc , hắn đã bất tỉnh nhân sự rồi .
.
. " . Còn đánh nữa không chừng hắn sẽ ngõm luôn mất .
Lúc này Tiểu Trúc mới ngừng lại động tác,
tay chống lấy eo thở hổn hển .
" Yên Chi cô nương không phải chúng ta dạy cho bọn hắn một bài học xong mới bỏ đi sao ? "
" A ! Tỷ nghĩ đánh một trận là coi như cho qua bọn hắn sao ? .
.
. Dễ vậy ! " . Nụ cười trên khóe miệng Yên Chi giương cao , cặp mắt lộ rõ sự nham hiểm , chỉ đánh một trận là xong , nàng đâu phải là giang hồ , nàng là một người có tri thức , tri thức mà trả thù thì đâu có dễ vậy .
" Lôi tên kia ra đây luôn , chúng ta sẽ cho bọn hắn khỏi ngẩng mặt nhìn đời " .
Hai nữ nhân cố hết sức lôi Tề Vân cũng đang bất tỉnh ra khỏi tủ , hắn bị đánh còn nhiều hơn cả Lạc Thanh Phong .
" Bây giờ chúng ta phải làm gì ? "
Tiểu Trúc có chút không hiểu , không phải kế hoạch là khiến bọn hắn ngất xỉu xong sẽ đánh một trận xả giận rồi mới bỏ đi hay sao ?
" Không phải bọn hắn rất háo sắc sao , lần này chúng ta cho bọn chúng hưởng thụ nam sắc "
Nói xong nàng cùng Tiểu Trúc lôi hai tên nam nhân đang bất tỉnh như chết lên giường , cởi bỏ hết y phục trên người bọn họ ra, giúp họ ôm lấy nhau , trán kề trán , môi kề môi , chân gác lên nhau .
Tiểu Trúc lúc này mới hiểu rõ , cách này cũng thật tàn nhẫn quá đi .
" Còn nhìn , chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây , nếu bọn hắn tỉnh dậy , chúng ta chết chắc "
Sau đó nàng cùng Tiểu Trúc xách theo hai tay nải đã chuẩn bị từ trước chạy vội ra cửa , trước khi đi còn lịch sự mở rộng cửa phòng ,
đốt trụi hàng bông trước phòng của Lạc Thanh Phong, để gia nhân có thể nhìn thấy một màn nóng bỏng bên trong .
Sau khi đã yên vị bên trong thuyền , hai tiểu cô nương mới đưa mắt nhìn nhau cười lớn , thật không thể hình dung ra mặt của hai tên đó khi bao nhiêu cặp mắt nhìn bọn họ quấn quýt như vậy .
Một lúc sau , hai mắt Tiểu Trúc ngấn lệ, giọng nói có phần nghẹn ngào .
" Yên Chi cô nương , cám ơn người ! "
" Đã bảo gọi ta là Yên Chi được rồi "
Trong thuyền bỗng nhiên im lặng , chỉ có tiếng sóng vỗ bên ngoài vẫn rì rầm . Yên Chi và Tiểu Trúc đều đưa mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó mà hai nàng cũng không biết được .
" Yên Chi , muội có thể không cần bỏ trốn như vậy , đại thiếu gia nhất định bảo vệ được muội "
Ánh mắt Yên Chi vẫn nhìn về phía vô định , nàng mỉm cười nhẹ nhàng nói với Tiểu Trúc .
" Muội là vì hắn nên mới phải đi " . Sau lần trước hắn tức giận bỏ đi cũng chưa gặp lại nàng một lần , rõ ràng cũng chẳng phải xem trọng nàng , biểu muội hắn thành thân lâu như vậy hắn vẫn ấm ức mà kể với nàng bao nhiêu lần vậy mà .
.
. Hài , nam nhân , khi có được rồi thì chẳng cần xem trọng nữa , dù là cổ đại hay hiện đại , đều như nhau .
" Không phải muội làm tất cả chuyện này là vì đại thiếu gia sao ? " .
.
. Yên Chi đối với Lạc Thanh Phong và Tề Vân như vậy , còn không phải là dẹp hết chướng ngại cho đại thiếu gia sao ? Sau chuyện này chỗ đứng của hai người bọn hắn chắc chắn không còn , không chừng tiểu thư cũng sẽ nghĩ lại mà chọn đại thiếu gia , dù sao đại thiếu gia cũng rất yêu tiểu thư , sẽ không chấp nhặt chuyện cũ .
" Hắn chỉ là người ban ân còn muội là người trả ân.
.
. "
" Đại thiếu gia rất tốt với muội "
" Người tốt với muội trên đời này cũng không chỉ một mình hắn , người hắn tốt cũng không phải chỉ một mình muội " . Yên Chi cười chua xót , tìm một nam nhân ở cổ đại , muốn hắn nhất kiến chung tình là điều khó hơn lên trời , mà nàng cũng chỉ cần tìm được tỷ tỷ sau đó hoặc quay về được hoặc không quay về được thì cùng nhau an ổn sống , Lạc Thanh Trần , nàng sẽ dẹp hắn ra phía sau .
" Chỉ cần nam nhân chịu tốt với mình đã là quá đủ rồi "
Yên Chi rút từ trong tay nải ra một xấp ngân phiếu vừa chôm được ở chỗ Tề Vân và Lạc Thanh Phong ra phe phẩy .
" Tại sao phải cần nam nhân , chúng ta tự tốt với bản thân mình không phải tốt hơn sao , có thể tìm một kỹ viện , bao một đám nam kỹ , ở đó hoa thơm cỏ lạ không thiếu , việc gì phải chôn mình bên một bông hoa lúc nào cũng hướng về người khác " . Yên Chi vừa nói vừa bày ra vẻ mặt háo sắc , thật giống một lăng đồ tử .
" Được ! chúng ta sẽ tìm được bông hoa cho riêng mình "
" Được ! thuyền phu nhanh lên a ,
chúng ta cần đi hái hoa "
" Hai vị cô nương , thuyền chỉ mới đi được một chút , còn rất lâu mới đến bờ , mà lão phu cũng là một bông hoa chưa có chủ a "
Bên trong thuyền truyền ra tiếng cười lớn , dọa cho lũ cá không dám đến gần .
Ngày hôm ấy trời rất trong và biển rất xanh , mọi vật đều tươi mới cũng như hai tiểu cô nương cũng sẽ có một cuộc sống mới cho riêng mình .