" Cậu ! Thiên Nhi về thăm cậu "
Trong sảnh chính , Lạc lão gia ngồi trên ghế chủ vị ánh mắt hiền hòa nhìn về phía dưới , sau đó giơ tay ý bảo cháu gái Lạc Thiên Nhi cùng phu quân của nàng Tề Vân đang khom người bên dưới đứng dậy .
" Biểu ca , lâu rồi không gặp "
Đứng thì đứng đi , còn nhún một cái không biết làm gì , chào thì cứ chào , cớ gì vừa chào lại còn vừa cười với tướng công người ta như vậy. Đó chính là suy nghĩ của đại thiếu phu nhân Yên Chi đang đứng bên cạnh đại thiếu gia Lạc Thanh Trần .
" Tướng công , chàng xem biểu muội quên mất chàng đã cưới một biểu tẩu về cho muội ấy rồi "
Nụ cười trên mặt Lạc Thiên Nhi cứng đờ sau đó làm ra bộ dáng cúi người .
" Biểu tẩu , lâu rồi không gặp "
" Cũng không lâu lắm , tầm nữa tháng trước không phải muội đã về rồi sao ? "
Trong sảnh chính nhất thời im lặng , chỉ nghe thấy tiếng ho của Lạc lão gia bên trên .
" Thiên Nhi vẫn luôn nhớ đến cậu và mọi người nên mới ...
. "
Mọi người ? Không phải nhớ đến biểu ca Thanh Phong của ngươi sao , nghĩ ta không biết chắc , khóe môi Yên Chi giương cao, tiếp theo đó là ý cười hiện rõ trong mắt .
" Nghĩ cũng thật lạ , nhị đệ sao mãi vẫn không thấy ra , Tiểu Đào , mau vào trong báo lại cho nhị thiếu gia một tiếng đi "
Sảnh chính lại rơi vào trầm mạc , lần này Lạc lão gia cũng không còn ho nỗi , con dâu ông lại muốn náo cái gì đây .
.
.
. .
.
.
.
.
. .
.
.
.
.
. .
.
.
.
.
. .
.
.
.
.
.
.
.
Chỉ một lát đã nghe thấy giọng nói vừa giận vừa nũng nịu của người bên ngoài truyền vào .
" Lạc gia họp mặt , ta đến đó làm gì , Thanh Phong , ngươi đi một mình đi "
" Không đi , đại tẩu rất hung dữ , nương tử "
Vẻ đắc ý trên mặt Yên Chi bỗng chốc biến mất , hung dữ ? Hắn dám nói nàng hung dữ .
Lúc này mọi người đều nhìn hai bóng dáng níu níu kéo kéo trước cửa , chỉ đến đi Lạc Thanh Trần gằng giọng nhắc nhở mới chịu thôi .
" Lạc bá bá , Lạc đại ca , Lạc đại tẩu " . Đỗ Ngọc Sương cúi người chào từng người đang đứng trong sảnh , đến khi nhìn thấy hai người nàng không biết là ai mới cười nhẹ mà gật đầu một cái , sau đó kéo Lạc Thanh Phong qua một bên .
Lạc Thiên Nhi cũng không hiểu vị cô nương này là ai ? Nhưng thấy cánh tay nàng bị biểu ca giữ chặt thì đâm ra khó chịu . Nàng tiến lên vài bước đến trước mặt Lạc Thanh Phong .
" Biểu ca , vị cô nương đây là .
.
. "
Lạc Thanh Phong nhìn lướt qua nàng sau đó lại nhìn nương tử tương lai cười tươi .
" Là nương tử của ta nha "
Lúc này Lạc Thiên Nhi làm gì còn để ý đến ai , nàng giơ tay nắm lấy y phục của Lạc Thanh Phong , trong mắt đầy nỗi bi ai cùng chất vấn , biểu ca sao có thể .
.
.
Nhìn một màn như vậy ai cũng lấy làm khó xử , chỉ có Yên Chi vẫn mang tâm trạng vui vẻ từ nãy tới giờ để nhìn hai người mà nàng ghét nhất .
" Biểu muội , đây là Ngọc Sương cô nương,
nàng ấy là nương tử tương lai của Thanh Phong , tính đi tính lại cũng là biểu tẩu tương lai của muội đấy ! "
Muốn khóc sao ? Vậy ta giúp ngươi khóc luôn .
Cặp mắt Lạc Thiên Nhi đã ngập một làn nước nhưng đúng lúc này tiếng nạng gỗ cọc cọc trên đất, cùng với bàn tay siết chặt lấy cánh tay nàng kéo ra sau của Tề Vân đã ngăn nước mắt nàng rơi xuống .
" Nương tử vẫn là đã mệt rồi , chúng ta về phòng thôi "
Tề Vân cúi người cáo từ với Lạc lão gia sau đó nắm lấy cánh tay Lạc Thiên Nhi vừa lôi vừa kéo ra ngoài , chỉ để lại ánh mắt khó hiểu của Đỗ Ngọc Sương , nàng có làm gì sao ? Ánh mắt khi nãy của người đó sao có vẻ hình như rất căm hận nàng . Thật không muốn gặp lại hai người này chút nào , không có thiên ý gì cả .
Nhưng mà không phải nàng nói không muốn gặp lại thì có thể không cần gặp lại , còn gặp lại trong hoàn cảnh tay bị trói như bây giờ chứ . Nhìn qua Lạc Thanh Phong hắn cũng không hơn gì nàng , tay cũng bị trói chặt .
Chuyện này là sao chứ , nàng thật không nên lôi Lạc Thanh Phong ra ngoài đi dạo cùng nàng , để bây giờ bị người ta vừa bắt vừa trói .
" Ngươi là tướng công của biểu muội Thanh Phong phải không ? Tại sao lại trói chúng ta như vậy ? "
" Hừ ! Biểu muội ? Có biểu ca nào như hắn , ngay đến biểu muội cũng muốn chiếm chứ ! "
" Hả ? " . Có gì hiểu lầm không ? Lần trước ánh mắt của nương tử ngươi mới là muốn chiếm Thanh Phong của ta đó .
" Vậy là ngươi không biết chuyện tốt hắn đã làm ! " . Tề Vân đưa ly rượu lên môi uống cạn sau đó dùng tất cả những lời cay độc kể những chuyện Lạc Thanh Phong đã đối với hắn , càng kể ánh mắt hắn càng hằn thêm những tia máu màu đỏ .
Lòng của Đỗ Ngọc Sương phút chốc chùng xuống , nàng vẫn biết trước đây Lạc Thanh Phong ti tiện nhưng không nghĩ những chuyện hắn làm có thể như vậy , chỉ là trước đây như vậy nhưng bây giờ hắn là Thanh Phong của nàng , một Thanh Phong vừa tốt vừa ngoan ngoãn chưa bao giờ tổn hại đến nàng .
" Bây giờ hắn đã như vậy , ngươi còn muốn gì chứ ? "
" Muốn gì ? Hắn bị khùng không những mọi người đều tha thứ cho hắn còn đối với hắn tốt hơn xưa , còn ta thì sao ? Nương tử thì không để trong mắt , chân thì bị đánh gãy , bây giờ hắn lại còn muốn có nương tử . Xứng ! Hắn xứng sao ? "
Tề Vân giơ cao cây nạng đánh mạnh vào người Lạc Thanh Phong , từng nhát giơ lên hạ xuống đều là cố hết sức , khiến cho Lạc Thanh Phong chỉ biết rung rẫy lui vào trong góc , vừa lui vừa khóc , miệng thốt ra từng tiếng la tắt nghẹn .
" Đau .
.
. đau .
.
. u.
.
. "
" Ngươi làm gì vậy , không được đánh nữa "
Đỗ Ngọc Sương muốn lao đến chắn trước người Lạc Thanh Phong đang rung rẫy trên đất nhưng chưa kịp đến đã bị hai tên hán tử giữ chặt , mặt mũi cả hai đều rất hung tợn .
" Cản ta ? Ngươi thích hắn sao ? Thằng khùng này xem ra cũng rất tốt số .
.
. nhưng chỉ tốt tới đây thôi "
Nói xong Tề Vân quay lại nhìn Đỗ Ngọc Sương , tay đặt lên mông nhỏ của nàng bóp mạnh .
" Ném nàng ta lên giường cho ta "
Hán tử lôi Đỗ Ngọc Sương đang sợ hãi từ từ đến chiếc giường bên góc phòng nhưng chưa kịp ném lên đã bị Tề Vân ngăn cản , mặt hắn mang ý cười nhạt .
" Không , không , trên bàn đi , Lạc thiếu gia thích nhất là trên bàn .
.
. "