Sáng hôm sau, hoàng cung vẫn im ắng theo lẽ thường vốn có của nó , uy nghi , trang nhiêm, chuyện ai người nấy lo , đời ai người nấy sống , chủ tử ai người đó hầu hạ .
" Vương phi , nô tỳ đã chuẩn bị xong nước ấm "
Diệp Uyển Vy khẽ nhấc lên cơ thể mệt mỏi ,
nhìn nô tỳ vừa nói chuyện với mình , thật mất mặt mà , sao nàng có thể ngủ đến gần trưa mới thức kia chứ , trượng phu của nàng ...
. ai.
.
. cũng đã vào triều từ sớm rồi chăng ?
" Ngươi lui ra ngoài đợi ta "
Tiếng cửa vừa khép lại , người nằm trên giường mới kéo đi chăn lông che trên người , a , xanh xanh , đỏ đỏ .
.
. Hiên Viên Tuyệt có lẽ cũng không hẵn là chán ghét nàng đâu nhỉ , Diệp Uyển Vy che mặt cười trộm, rất vui, thật sự nàng rất vui .
.
.
. .
.
.
.
.
. .
.
.
.
.
. .
.
.
.
.
. .
.
.
.
.
. .
.
.
.
.
.
.
.
.
" Thái.
. "
Hiên Viên Triệt đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho nô tỳ đứng gác bên ngoài , vừa bãi triều hắn đã không kiềm chế được mà quay lại đây , tiểu nha đầu của hắn thật khiến lòng người khó nhịn .
" A Anh , y phục đã chuẩn bị xong chưa ? "
Nụ cười trên môi Hiên Viên Triệt giương cao , sau đó tiếp lấy khay y phục trên tay nô tỳ tên A Anh, tiến vào phòng . Bên trong phòng, khói tỏa ra hòa với mùi hương hoa thật là càng tăng thêm nét phong tình , nhìn nữ nhân hai mắt khép hờ đang dựa vào thùng tắm , máu huyết trong người Hiên Viên Triệt đều dâng cao , khay y phục rất nhanh bị ném xuống đất .
Tiếng động làm Diệp UYển Vy giật mình mở ra hai mắt , nàng tại sao lại vừa tắm vừa nhớ đến tình cảnh đêm qua chứ , thật không đứng đắn. Nhưng vẻ e thẹn chưa kịp xuất hiện , nàng đã hoảng sợ nhìn nam nhân đang đứng trước mặt nàng mà cởi ra y phục trên người , hắn là cơn ác mộng lâu nay vẫn đeo bám lấy nàng , thái tử , Hiên Viên Triệt.
" Tại sao ngươi lại ở đây ? A anh ! "
" A Anh , canh giữ bên ngoài cho ta "
" Dạ , thái tử "
Nghe được tiếng trả lời bên ngoài , tâm Diệp UYển Vy hoàn toàn co lại , nô tỳ kia là người của hắn , hắn như vậy vẫn không buông tha cho nàng , thân phận đệ muội của nàng không khiến hắn có chút gì kiêng dè sao ?
" Hiên Viên Triệt , hiện tại ta chính là vương phi , là nương tử của hoàng đệ ngươi "
Hiên Viên Triệt cười như không cười nhìn hai tay Diệp Uyển Vy đang khó khăn che đi hai bên tuyết nhũ , bên trên còn lưu lại vô số vết tích đêm qua hắn để lại trên người nàng , động tác cởi đi y phục càng thêm nhanh .
" Hiên Viên Triệt , ngươi sẽ không đến mức cầm thú như vậy ? "
" Đêm qua hành động cầm thú nào ta cũng dùng trên người nàng rồi , không phải sao ? "
Thân mình Diệp UYển Vy lùi sát vào một góc bên trong thùng tắm , trong ánh mắt tỏ rõ sự hoang mang , nàng không tin những gì hắn nói , đêm qua là Tuyệt , chắc chắn là Tuyệt.
" Ngươi là đang nói nhãm ! Mau ra ngoài cho ta !
"
" La lớn thêm chút nữa , ở ngoài tuy có A Anh canh giữ nhưng trong cung mỗi lúc đều có thị vệ đi tuần , tiểu nha đầu , nàng là muốn cho bao nhiêu người nhìn thấy chúng ta như vậy ? "
Hiên Viên Triệt trên người hoàn toàn lỏa thể bước từng bước đến bên cạnh thùng tắm , tay hắn đưa ra đặt lên cố nàng , nương theo cằm nhỏ mà ma sát không khỏi khiến Diệp UYển Vy hai mắt đỏ hoe , tiếng nỉ non pha thêm một chút bất lực hoàn toàn mang ý cầu xin thốt ra .
" Ta xin ngươi ! Ta không muốn ! "
" Nàng muốn xin ta chuyện gì ? Lại không muốn chuyện gì ? " . Bờ môi Hiên Viên Triệt chạm nhẹ lên vành tai Diệp UYển Vy , nói ra từng câu mang đầy ái mụi , cưng chiều .
" Xin ngươi tha cho ta .
.
. "
" Nàng không muốn ở đây sao ? Muốn ta tha nàng đi nơi khác ? "
" Hiên Viên Triệt , đừng hiếp người quá đáng "
" Hiếp ? Phải , ta là đang muốn hiếp nàng đó .
.
.
" . Ngừng một lát nhìn nét mặt tái xanh của Diệp Uyển Vy , nụ cười đắc ý trên môi Hiên Viên Triệt lại giương cao . " Đêm qua nàng tự nguyện gọi tên Hiên Viên Tuyệt như vậy , thật khiến ta khó chịu , hôm nay ta không cần nàng tự nguyện nữa , phải nhớ gọi cho đúng người "
Hai mắt Hiên Viên Triệt trừng lớn , tay đang đặt trên cổ nàng khẽ siết chặt giữ lấy đầu nàng , môi hắn hôn một cách vội vã lên tai , lên má nàng rồi tung hoành trên cổ mang đầy vết xanh đỏ .
Diệp UYển Vy nhất thời chỉ muốn khóc thét nhưng hắn nói đúng ,
nếu nàng hét lớn chính là cho tất cả mọi người đều biết chuyện này , không được , nàng không thể để ai biết chuyện này . Tay Diệp UYển Vy cố gắng đánh mạnh lên lồng ngực vạm vỡ của Hiên Viên Triệt , nhưng khoảng cách như vậy , đừng nói là nàng khó đánh , cho dù đánh được thì cũng có thể khiến hắn đau sao ? Hoàn toàn không ! Vậy nên hai tay Diệp UYển Vy vòng ra sau lưng Hiên Viên Triệt , đấm mạnh lên lưng hắn , dùng hết sức mà đánh .
Nhưng Hiên Viên Triệt không hề buông nàng ra , còn dùng tay ôm chặt lấy lưng nàng , ép sát nàng vào người hắn , không lấy một khe hở , môi hắn bá đạo ngậm chặt lấy môi nàng , chiếc lưỡi không xương trườn như một con rắn len lõi vào trong miệng nàng , tham lam thăm dò .
" Buông.
.
. "
Nhận thấy đánh thật sự không hề có tác dụng , Diệp Uyển Vy chỉ có thể gắng sức kéo lấy đầu Hiên Viên Triệt , nàng muốn kéo hắn ra , kinh tỡm , nàng không muốn hắn hôn nàng , không muốn lưỡi hắn làm loạn trong miệng nàng , nàng không muốn . Nhưng mọi hành động của nàng và Hiên Viên Triệt bỗng nhiên bị một tiếng nói ngăn lại .
" Uyển Vy , ta dẫn theo hoàng huynh đến tạ lỗi với muội đây "
Hiên Viên Hạo ,
một tay lôi , một tay kéo Hiên Viên Tuyệt chỉ mong hắn đi cho thật nhanh , ngẫm lại thấy mình quả thật quá quắt , sao có thể say sưa cùng hoàng huynh trong đêm động phòng của hai người chứ nhưng không sao có sai thì có xin lỗi , có xin lỗi thì sẽ có tha thứ mà.