Hờ Truyện

Hờ Truyện

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Tiểu Phi
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 118,964
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
     
     

Nữ nhân không khóc thì thôi , khi khóc quả thật vô cùng đáng sợ , nhất là đối với nam nhân yêu nàng ta , vô cùng vô cùng đáng sợ .

Hai người trong phòng đều như hóa thành tượng đá khi nhìn thấy người đang đứng ngay cửa .

" A ha , muội đi xem A Phúc đã dọn dẹp xong phòng chưa ? A ha " .

Đỗ Diệu Tuyết nhanh chóng biến ra ngoài như một làn gió , nàng còn muốn ăn ở đây , sống ở đây , nhất quyết không quay về nhà đâu nha .

Nhìn nương tử khóc đến cả gương mặt đều lem luốt , Tư Đồ Vân cảm thấy vô cùng đau khổ . " Nương tử ...

. ta .

.

.

"

" Nàng ấy nói là thật ? Người đêm đó là ngươi ? "

Cổ họng Tư Đồ Vân như bị ai đó bóp nghẹn , nữa câu cũng không thể trả lời , chỉ có thể đứng nhìn Triệu Tử Linh khóc càng lúc càng nhiều .

" Ta nghĩ ngươi là người có thể che chở bảo vệ ta cả đời , thật không nghĩ người hại ta nhiều nhất cũng chính là ngươi " . Nói xong , Triệu Tử Linh xoay người , không nhìn lấy vị tướng công nàng hết lòng thương yêu lấy một lần , chỉ lặng lẽ quay về phòng .

Cửa phòng đóng một cái là suốt ba ngày ba đêm không mở , làm hại Tư Đồ Vân ngày nào cũng mò đến trước cửa , không ngừng cầu xin .

" Nương tử a , nàng không muốn ra cũng phải để ta mang cơm vào cho nàng chứ ! "

" Nương tử , nàng không ăn cơm thì cũng phải tắm chứ , ta mang nước vào cho nàng " .

.

.

. .

.

.

.

.

.

.

" Nương tử , nàng cho ta một chút phản ứng được không ? "

" Rầm " . Cửa phòng như được một thứ gì đó khá lớn ném vào , không khỏi làm người bên ngoài giật mình . À , nàng vẫn không sao nhưng rõ ràng Tư Đồ Vân hắn nhớ rõ , nương tử hắn rất ôn nhu , rất hiền lành , sao bây giờ lại dữ như vậy a .

" Nương tử , ngày mai ta lại đến ". Tư Đồ Vân có chút không cam lòng rời khỏi , hắn cũng lo thứ kế tiếp bị ném trúng có khi không phải cánh cửa mà chính là cái đầu của hắn .

Triệu Tử Linh bước đến bên cửa , dựng lấy cái ghế nằm lăn trên mặt đất , có chút hoảng sợ nhìn người đang ngồi cạnh bàn .

" Thật ồn ào " . Đỗ Diệu Tuyết , xoa xoa hai bên lỗ tai , chán ghét nhìn về phía cửa . " Lần sau hắn còn mò đến , tỷ cứ phang thẳng cái ghế vào hắn , ngày nào cũng như ngày nào , thật phiền phức . Đến đây , chúng ta ăn vặt một tí đi "

Triệu Tử Linh bước đến bên bàn , bên trên có tất cả tám món ăn , tuy đều là những món ăn vặt nhưng thật không lo có thể chết đói , gọi là ăn vặt nhưng nhìn món đầu tiên cũng có thể no cả ngày , ăn vặt bằng nguyên một con vịt quay , có ai giống cô nương ta không chứ .

" Tuyết Nhi , hay là ta ra ngoài , tướng công chàng có lẽ rất lo lắng "

" Không được ra , chỉ mới vài ngày , hắn có lo cũng không tàn được bao nhiêu , phải hành hạ hắn thêm nữa "

Trong lòng Triệu Tử Linh thật không biết phải nói sao . Nhớ lại cách đây vài ngày , nàng còn đang buồn đến khóc lóc không ngừng thì cô nương này bất chấp tất cả , leo cửa sổ mà lẻn vào phòng nàng , lúc đầu nàng còn nghĩ cô nương ta đến mỉa mai nàng nhưng không phải . Cô nương ta đến giải thích cho tướng công nàng sau đó thì oanh oanh liệt liệt mà khóc còn dữ dội hơn nàng .

" Thật ra , thân thể muội đã sớm không còn trong sạch , chỉ là tên cặn bã kia thật không biết tiết chế , muội chỉ muốn trốn thoát khỏi hắn , tìm một nơi che chở , bao ăn bao ở vậy mà cũng không được huhu . Tỷ tỷ , cầu xin tỷ thu nhận muội, tướng công của tỷ một câu oan khuất cho tỷ , hai câu đau lòng cho tỷ là đạp đổ hết hy vọng của muội . Muội sẽ rất an phận , chỉ cần được ăn được ở được ngủ ngon thôi mà huhu " .

Nhìn tiểu cô nương khóc lóc đến hai mắt đều sưng đỏ , Triệu Tử Linh cũng cảm thấy bi ai , nàng may mắn hơn cô nương ta , ít nhất tướng công vẫn chưa bao giờ bỏ mặc nàng vẫn luôn che chở nàng , bảo vệ nàng , vậy là trong lúc yếu lòng đã gật đầu chấp thuận .

Kế hoạch chính là nàng sẽ đóng cửa vài ngày , còn Tuyết Nhi sẽ như anh hùng xuất hiện , cứu rỗi tình cảnh gia môn bất hạnh của nàng thiếp theo là an ổn đặt điều kiện với Tư Đồ Vân .

Đỗ Diệu Tuyết càn quét những món trên bàn không chút lưu tình , trong lòng thật vẫn chưa tiêu tan lửa giận , hừ , rượu mời không uống thì cho uống rượu phạt .

Vài ngày tiếp theo , Tư Đồ Vân đều rất chăm chỉ đứng đợi ở ngoài nhưng khi nhìn thấy Đỗ Diệu Tuyết xuất hiện thì thật tâm cảm thấy vô cùng hoảng sợ , nha đầu này , sẽ không phá gì nữa chứ .

" Tuyết Nhi , đừng manh động "

" A , ôi Vân lang , đừng sợ , muội là muốn thương thuyết vấn đề cũ với Vân lang thôi mà "

" Ta sẽ không để Linh Nhi chịu nửa điểm ủy khuất "

Đỗ Diệu Phù ra vẻ đau buồn , sau đó liều mạng tiến về phía cửa . " Vậy thì ngọc đá cùng tan , muội sẽ khai hết , khai hết "

Đầu của Tư Đồ Vân đều thấm đầy mồ hôi , chuyện cũ của hắn mà lộ ra thì đời hắn xem như không có nương tử nữa rồi .

" Tuyết Nhi , muội biết rõ , nương tử ta chịu nhiều ủy khuất , muội không thể khiến nàng càng thêm thương tâm "

Dừng lại động tác thô lỗ khi nãy , phong thái Đỗ Diệu Tuyết lúc này hoàn toàn nhu mì , ngoan ngoãn . " Vậy nương tử huynh đồng ý là được phải không ? "

" Phải , phải " . Tư Đồ Vân ngật đầu lia lịa , hắn chỉ muốn ngăn nha đầu này manh động , thật không biết bản thân cứ như vậy rơi vào cái bẫy to vô cùng .

" Vậy thì dễ hơn rồi "

Đỗ Diệu Tuyết gõ mạnh vào cửa gọi to .

" Linh tỷ , xong rồi a , tỷ có thể ra gặp tướng công của tỷ được rồi "

Triệu Tử Linh nãy giờ vẫn nấp sau cửa , khi nghe được những câu nói thâm tình của tướng công , trong lòng không nói cũng biết là vô cùng ấm áp còn không mau chóng xuất hiện , e thẹn nhìn Tư Đồ Vân .

" Tướng công .

.

. "

Nhìn vẻ đắc ý trên gương mặt của Đỗ Diệu Tuyết , cùng với vẻ ái ngại của nương tử , Tư Đồ Vân có cảm giác đời hắn có thể coi như là xong rồi , hắn như vậy cư nhiên lại bị tự chui đầu vào bẫy . Đùa sao , hắn không làm không có nghĩa là hắn không biết làm , muốn chơi , hắn sẽ cho nha đầu này chơi thật lớn .

Vậy là vài ngày sau , cổng lớn của Tư Đồ gia đón chào thêm một con sói tiến vào , vị quân tử của chúng ta bắt tay thân thiết với con sói sau đó chỉ cho con sói biết được nơi có con mồi của nó đang ẩn nấp . Con sói ra vẻ cảm kích Tư Đồ Vân , sau đó nhanh chóng lao về phía con mồi .

Trong khi đó con mồi đang rất ung dung ngồi ăn vặt với Linh tỷ của nó , vừa cảm thấy được nguy hiểm đã ngay lập tức bị móng vuốt của con sói giữ chặt , chạy cũng không kịp .

" Từ Chánh Nam , tên khốn khiếp nhà ngươi , đây không phải Từ gia của ngươi , cút ngay cho ta "

Triệu Tử Linh cũng hoảng hốt không kém , vừa định kêu cứu thì tướng công ôn ôn nhu nhu của nàng đã nhanh chóng xuất hiện , còn cười với nàng rất dịu dàng làm nàng có chút hoang mang .

" Linh tỷ , cứu muội aaa.

.

. " . Đỗ Diệu Tuyết bị người vác trên vai , không ngừng gào thét nhưng tỷ tỷ của nàng lại được Tư Đồ Vân ôm chặt , tiên sư hắn còn đang vẫy tay với nàng nữa chứ .

" Từ huynh , phòng của Tuyết Nhi bên này " . Tư Đồ Vân vô cùng tốt bụng chỉ cho con sói biết được nơi nó có thể phát tiết , vô cùng tốt , vô cùng quân tử .

" A.

.

.

a.

.

.

a.

.

. cứu mạng a " . Đỗ Diệu Tuyết gào thét từ lúc bị bắt đến khi được vác lên giường rồi bị lột sạch sẽ sau đó khi môi bị người ta tàn sát mới không còn có thể gào thét được . Nhưng cánh môi vừa được buông tha lại tiếp tục mắng chữi , chữi đến người bên ngoài không ai là không nghe được , mà nghe được thì ai cũng đỏ hết cả mặt .

" Tên sắc lang nhà ngươi , mau buông ta ra , bổn cô nương nhìn ngươi đã thấy chán ghét " .

" Là sắc nữ nàng dụ dỗ ta trước "

" Ta dụ dỗ ngươi có một lần , ngươi ăn ta cả chục lần , còn gì là thiên lý chứ "

Mỗ nam nào đó không thèm đôi co với nữ nhân , lại tiếp tục chính sự . Chỉ còn lại giọng nói nữ nhân vô cùng tức giận ,

tiếp tục tra tấn sự e thẹn của người nghe .

" Ngươi cũng có ngực , sao không tự xoa , xoa của ta làm gì , còn ngậm nữa , ngươi bao nhiêu tuổi rồi , mãi vẫn chưa cai sữa được sao? "

.

.

. .

.

.

.

.

. .

.

.

.

.

. .

.

.

.

.

.

.

" Tên chết tiệt ,

mau rút đệ đệ của ngươi ra , nếu không ta sẽ kẹp chết nó , ta kẹp , ta kẹp " .

Giọng nói nam nhân khó đè nén tức giận . " Chặt như vậy , ta càng thích "

" Tên chết tiệt .

.

. "

Bọn người hầu nha hoàn vẫn e thẹn nãy giờ cũng vễnh lên lỗ tai nghe ngóng nhưng tiếng gào thét của Đỗ cô nương đã không còn nghe thấy , ý nghĩ rất ngây thơ , họ cho rằng có lẽ cô nương đã mệt rồi nhưng bây giờ trong phòng của thiếu gia và thiếu phu nhân lại truyền ra âm thanh , tuy không nghe rõ hai người nói gì nhưng có thể hiểu là hai người làm gì a . Trời ơi ! các vị chủ nhân , các vị có nghĩ tới cảm nhận của người khác không đây , chúng ta vẫn còn rất trong sáng đấy .