" Chết thật sự thú vị như vậy ? "
"...
. "
" Nữ nhân ngu ngốc, cơ hội sống lại không phải ai cũng có, đừng phụ ân huệ của ta "
".
.
. "
_____________________________________________________
Diệp Uyễn Thanh từ cơn mê man dần dần tỉnh lại, trên mình nàng gác lấy một cái chân nhỏ xíu. Nàng không ngừng dụi lấy mắt mình, Uyễn Vy không phải đã mất rồi sao ? Tại sao bây giờ lại nằm bên cạnh nàng, mà cũng không phải, đây rõ ràng là Uyễn Vy khi còn nhỏ, cũng chỉ là một tiểu hài tử tầm 9,
10 tuổi .
.
. chuyện gì xảy ra ? Nàng nhớ rất rõ, đêm đó.
.
. những tên lính khắp người dơ bẩn bao quanh lấy nàng, những bàn tay chai sần sờ khắp người nàng, bọn chúng không thể chờ đợi , hết tên này đến tên khác lần lượt cưỡng bức nàng, tiếng cười của chúng .
.
. những thứ bẩn thỉu của chúng .
.
. không phải là mơ .
.
. là thật .
Nàng không quên cảm giác đau đớn khi chạm vào cây cột đó , nàng đã chết .
.
. nhưng tại sao lại quay về lúc này , nhìn một lượt khắp phòng, lúc này Uyễn Vy vẫn đòi ngủ cùng nàng , lúc này .
.
. hẳn là khi nàng được 13 tuổi . Sống lại thật sao ? Giọng nói bên tai nàng lúc đó , thật sự là vị thần tiên đó đã giúp nàng sao ?
Diệp Uyễn Thanh không khỏi vui mừng, nàng vội ôm lấy Diệp UYễn Vy bên cạnh, tiểu muội muội của nàng, trước đây tất cả lỗi lầm đều do nàng, nếu đã cho nàng cơ hội làm lại , nàng tuyệt đối sẽ không đi lại vết xe đổ đó, sẽ rời xa người của hoàng thất, cả đời này cũng không gianh giành thứ gì, an ổn lấy một tướng công tốt, sinh hạ những hài nhi ngoan ngoãn .
.
. Sẽ không phụ lòng vị thần tiên đó .
.
.
Diệp Uyễn Thanh đúng là suy nghĩ được thì làm được, kiếp trước nàng không ngừng theo sau phụ thân ra vào hoàng cung, thì bây giờ đều thu mình lại ngoan ngoãn ở yên trong phủ, dần dần cũng đã không còn giống như kiếp trước, đã không còn ai tôn xưng nàng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, bởi họ vốn còn chưa được thấy hình dáng nàng lớn lên ra sao. Mọi chuyện sẽ thay đổi, chắc chắn như vậy .
.
.
Lấy một vị quan nhỏ cũng được , một thương nhân cũng được, chỉ cần không là người của hoàng thất là được .
Thái tử, vương gia gì đó.
.
. xin hãy yên tâm .
.
. Diệp Uyễn Thanh ta xin hứa , sẽ trốn khỏi tầm mắt các vị thật xa .
.
.
Nhưng .
.
.
Cũng có nhiều chuyện, không phải cứ muốn là được .
.
.
Vị thần tiên năm xưa , à chính xác là vị Hồ yêu năm xưa trong một lúc rãnh rỗi lấy ra gương thần, nàng thật muốn xem nữ nhân mà nàng ban ân đó đã tàn sát hết đám người hãm hại nàng chưa ? Kế hoạch trả thù có thấm đẫm máu tươi hay không ? Đừng nghĩ nàng độc ác, đơn giản chỉ là nàng vốn là một còn hồ yêu , có phải hồ tiên đâu mà cứu người chứ , người mà nàng cứu ít nhất cũng phải giết cả đống người .
.
.
Nhưng mà hình ảnh hiện ra trong gương thật khiến vị Hồ yêu này tức chết, trốn cũng thật là kỹ, thật phụ lòng tốt duy nhất của nàng, không báo thù cũng không ghi hận, chỉ như vậy cho qua hết sao ? Nàng không cho phép, tuyệt không cho phép .
Nếu nàng ta không muốn tranh thì hồ yêu nàng tạo cơ hội cho nàng ta tranh .
.
.
Nàng ta muốn trốn, hồ yêu nàng sẽ dẫn người đến tận chỗ trốn của nàng ta .
.
.
Muốn phụ lòng tốt của ta .
.
. Diệp Uyễn Thanh .
.
. ngươi thật vọng tưởng .
.
.
Vậy là trong hang động tâm tối, một con hồ yêu bắt đầu lên kế hoạch của mình, kế hoạch dẫn dắt người ta làm chuyện xấu
Việc đầu tiên hồ yêu này nghĩ ra, chính là phải lôi cô nương Diệp Uyễn Thanh này với người hoàng thất lại làm một, dứt cũng không dứt được .
Mà người bị nhắm tới, thân phận thật không nhỏ, đủ to và đủ quyền để lôi Diệp UYễn Thanh đang trốn phải xuất hiện .
.
. Một đêm của vài tháng sau đó , khi Diệp Uyễn Thanh tròn 15 tuổi , vị hồ yêu này đã thi triễn phép thuật .
.
. tạo nên một giấc mơ .
.
.