Chương 16 : Sự Thật . Thảm Hoạ Ẩm Thực
- Làm tốt lắm Song Như
- Dạ , thiếu gia cần thì em sẽ làm cho thiếu gia .
- Vậy sao ??? Nhưng sao cô lại giúp tôi ?
- Dạ ...
. Dạ .
.
. _ Song Như ấp úng nói
- Cho cô biết , trong nhà này người hầu không được phép yêu thiếu gia , rõ chứ ?_ Thanh Duy cảnh cáo cô một lời làm cô như bừng tỉnh khỏi giấc mộng được một lần anh để mắt tới . Song Như ngậm ngùi gật đầu nghe lời bước ra ngoài thì gặp Anh Duy đứng ngay trước cửa .
- Thì ra là hai người bày trò đuổi em ấy . Anh sẽ cho em ấy quay lại . Nếu dám lên tiếng anh sẽ nói hết sự thật . Lần này khi Thiên Như quay lại , em ấy sẽ là người hầu của anh . Em có Song Như rồi thì nhờ cô ta làm . Đừng kiếm chuyện với Thiên Như . Nếu không anh sẽ không bỏ qua .
- Anh bị điên rồi sao ? _ Thanh Duy cũng bước ra .
- Anh không biết trong nhà có qui luật là người hầu không được phép có tình cảm với thiếu gia sao ?_ Thanh Duy nói thêm.
- Nhưng không có qui luật là Thiếu gia không được phép có tình cảm với người hầu _ Anh Duy đáp trả .
Câu nói của Anh Duy làm ấm lòng ai kia . Nếu cố gắng làm tốt nhiệm vụ được giao thì ắt hẳn Thanh Duy sẽ để mắt tới mình . Lúc đó sẽ có cơ hội . Song Như cười mỉm , không ai thấy .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- Tuỳ anh . _ Thanh Duy đẩy Song Như ra và đóng sầm cửa lại .
Cất công bày trò cho cô ta rời khỏi căn nhà này bây giờ cô ta lại quay về mà chỉ làm việc cho mỗi Anh Duy . Thật là khó chịu .
Cũng không hiểu sao anh lại có thành kiến với cô . Tại lần đầu ở khu vui chơi hay là lần cô tát anh khi anh nói cô là người yêu của anh ? Thật là không hiểu nổi thiếu gia nhà này . Là anh em nhưng lại khác nhau một trời một vực . Người thanh tao , nhã nhặn , người thì khó chịu , kì lạ . Sống với họ lâu chắc sẽ chết mất làm sao chịu được tính khí của họ ???
Anh Duy xuống bếp nhờ chị Song Tuyết gọi Thiên Như thứ 2 đến làm việc theo lời của anh . Song Tuyết nghe được thì vui lắm , ít ra có Thiên Như giúp đỡ cô cũng bớt mệt hơn . Nghe là làm Song Tuyết liên lạc ngay với Thiên Như .
Vui mừng nhưng cũng chán . Ở nhà chẳng có việc gì để làm , hôm nay lại được nghỉ một buổi học , Thiên Như đánh một giấc để bù lại cho sự thiếu ngủ của mấy ngày trước . Thiên Như đắm chìm vào sâu trong giấc mộng . Có lẽ đã thiếu ngủ nhiều nên khi cô nằm xuống là chợp mắt được ngay . Sáu ngày là thời gian quá mệt mỏi với một cô gái có sức chịu đựng cao đến thế .
.
Yên tĩnh trong căn phòng nhỏ gọn , chìm sâu vào màn đêm bạn sẽ thấy được sự thanh bình trong đó . Tuy tối mịt nhưng cũng là nơi để nhắm mắt và suy nghĩ .
Ngủ đi .
.
.
. Hãy ngủ thật sâu và khi tỉnh dậy , tinh thần của bạn sẽ hăng hái và tốt hơn.
.
Tỉnh dậy sâu một giấc ngủ hơi lâu , Thiên Như ngồi dậy , bước xuống giường và vén bức màn cho ánh sáng hắt vào làm căn phòng cô trở nên sáng hơn . Thiên Như thay đồ sạch sẽ và xuống ăn sáng . Hôm nay Thiên Kỳ trổ tài nấu nướng , đĩa ăn sáng của cô hôm nay nhìn rất kì lạ . Cái trứng thì vàng đậm , nước tương thì quá nhiều . Thiên Như nuốt khan khi nhìn phần ăn sáng , một cái lắc đầu nhẹ đủ đánh giá tài năng của Thiên Kỳ .
- Ôi thần linh ơi _ Thiên Như kêu rên khi nhìn vào phần ăn của cô .
- Sao thế em ?_ Thiên Kỳ đang chiên trứng bên trong quay ra
- Đây là thức ăn ấy ạ ?
- Phải rồi .
- Anh Thiên Nam đâu rồi ?
- Sắp xuống rồi . Hôm nay có Hải Băng qua dùng bữa chung đó
- Ồ .
.
.
.
. " chắc Hải Băng chạy sớm " _ Thiên Như thầm nghĩ
- Hình như có mùi khét khét _ Thiên Nam từ trên lầu bước xuống với bộ sơ mi chỉnh tề sang trọng như một nhân viên văn phòng .
- Thôi chết , cái trứng của anh _ Thiên Kỳ lật đật quay vào trong .
Cái trứng của anh chính thức khét !
! Thiên Kỳ lắc đầu tắt bếp.
Thiên Như và Thiên Nam bật cười vì Thiên Kỳ . Anh đang tính làm người đàn ông nội trợ sao ??? Chắc khó đấy .
Hải Băng bước vào nhà và chào mọi người , cô ngồi xuống bàn một cách tự nhiên , đơn giản cả bốn như là gia đình rồi mà .
- Chị Hai à , món ăn hôm nay hơi khó nuốt , ráng nha _ Thiên Kỳ mang đĩa trứng ra , Thiên Như phán một câu làm anh ủ rũ.
- Sao ???_ Hải Băng tò mò
- Không có gì đâu đừng nghe lời nó , ăn đi em .
- Mời mọi người ăn vui vẻ _ Thiên Nam cười .
Mọi người cầm nĩa lên để gim phần trứng , từ từ nếm mùi vị của nó và kết quả là có mấy tiếng ho sặc sụa , cái nhăn mặt .
- Trời ạ !
!
! Đúng là thảm hoạ ẩm thực _ Hải Băng than
Nghĩ sao vậy trời . 4 đĩa , đĩa chưa chín lắm , đĩa thì ngả vàng , đĩa thì khét nghẹt , đĩa thì chín lòng trắng lòng đỏ còn chảy nước . Nghĩ sao vậy trời , ăn kiểu này có ngày vô bệnh viện nằm hết .
.
.
.
.
.
.
.
.
Bó tay luôn , Thiên Như lắc đầu ngao ngán nhấc ly sữa lên uống thì .
.
.
.
.
.
.
.
Ặc .
.
.
.
. Ặc .
.
.
.
.
- Sao vậy ?_ Thiên Nam lo lắng
- Mọi người thử sữa đi .
Nâng ly lên uống và kết quả như Thiên Như dính vậy.
4 ly , ly thì ngọt quá , ly thì lạc quá , ly thì khôg mùi vị khó uống , ly quá sức tưởng tượng , ngọt gắt luôn .
- Sao anh không lấy sữa trong tủ mà khuấy chi vậy ?_ Thiên Như
- Hết rồi nên anh mới khuấy đó .
Thiên Như bó tay luôn . Mọi người lắc đầu ngao ngán . Đúng chất thảm hoạ ẩm thực luôn .
- Anh Kỳ , em nói thế này , anh đừng buồn nha . _ Thiên Như lên tiếng
- Nói xem
- Anh đừng nấu nữa, nếu không bọn em không nuốt được , phải nói là quá ghê .
- Nhưng anh muốn học _ Thiên Kỳ cúi mặt nhìn vào tác phẩm mình làm ra .
Thiên Như nhận ra anh buồn vì câu nói của mình nên cô khuyên anh:
- Em sẽ dành cho anh thời gian rãnh , em sẽ giúp anh , hoặc anh có thể nhờ anh Thiên Nam .
- Ok _ Thiên Kỳ cười .
.
.
Kết quả của bữa sáng hôm đó là cả bọn ăn mì gói . Đạm bạc nhưng ngon , có lẽ là không khí gia đình làm cho món ăn đó ngon thêm .
.
.
.
.
Kết thúc bữa sáng , Thiên Nam bận việc nên ra ngoài và nói đến tận tối mới về được , Hải Băng và Thiên Kỳ sẽ rủ nhau đi chơi còn Thiên Như . Thiên Như cũng không ngốc đến nổi mà không biết tự lập cho mình một buổi thư giản .
.
.
Quá trình là cô sẽ cùng Đại Nhân đến côi nhi viện , đi ăn và đi xem phim . Khi 3 người kia rời khỏi nhà thì đúng lúc Đại Nhân đi tới và đậu xe ngoài hẻm . Lúc đó cũng có một chiếc xe hơi đen đậu sau xe của Đại Nhân ở phía khá xa . Thiên Như từ trong con hẻm bước ra với nụ cười toả nắng . Mái tóc nâu đen thơm mùi bồ kết được chải và búi gọn lên cao . Chiếc váy màu hồng phấn cũng nhẹ nhàng giúp cô toát lên vẻ tiểu thư , nét đẹp của cô . Tuy giản dị nhưng sắc nét . Ai ai cũng không thể rời mắt khỏi cô .
.
.
.
Thiên Như nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay Đại Nhân , cô vòng ra phía sau xe và ngồi một bên vì đang mặc váy . Đại Nhân vô tình vồ máy ga lên làm Thiên Như không kịp phản ứng nên đã ôm Đại Nhân . Nhưng nhanh chóng cô rút tay lại và thì thầm:
- Xin lỗi vì Như mất đà , đi thôi Nhân
Đại Nhân cho xe chạy đi .
.
.
.
.