Hoàng Gia Quý Tộc

Hoàng Gia Quý Tộc

Cập nhật: 06/04/2024
Tác giả: Thiên Như
Trạng thái: Dừng
Lượt xem: 70,092
Đánh giá:                        
Truyện Teen
     
     

Chương 20 : " Anh Muốn Bảo Vệ Em "

Tối đến ...

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Thiên Như trở về biệt thự của anh , cô cố hoàn thành công việc . Nhưng chủ ý là muốn về nhà nghỉ ngơi , mấy nay cô không ổn định tinh thần chẳng muốn làm gì cả . Cô lại quên mất một việc là có hẹn với Thanh Duy . Cứ như mọi ngày , Thiên Như hoàn thành nốt công việc thì cô chuẩn bị trở về nhà . Nhưng chưa ra khỏi cổng thì cô đã bị một bàn tay bạo lực tóm lại .

- Cô quên rồi sao ?

- Chuyện gì ?_ Đôi mắt , gương mặt mệt mỏi ngây thơ nói .

- Tôi nói tôi sẽ dẫn cô đến nơi này , tôi nghĩ sẽ yên tĩnh với cô . Đi chứ ?

- Ok , anh chở tôi nhé .

- Ừm , đi thôi .

Thanh Duy nắm tay cô lôi vào trong xe và anh cho xe chạy ra khỏi nhà . Một ánh mắt ghen ghét hiện lên kèm theo một câu vô định hướng :" Đợi đấy Phạm Trần Thiên Như "

.

Chiếc Ford đen bóng loáng lao nhanh thẳng về con đường kia , ánh đèn đường buổi tối hắt vào khung cửa , nhìn từ trong ra ngoài cả thành phố như bị ngả vàng . Bánh xe cứ lăn mãi lăn mãi cho đến khi tới nơi .

.

.

.

.

.

.

Một vòng đu quay to lớn so với thân hình nhỏ bé của chiếc xe . Thiên Như ngước đôi mắt mệt mỏi cố ngắm hết cái đu quay kia .

.

.

.

.

. Thiên Như và Thanh Duy xuống xe .

.

.

.

. Cả hai vừa tiến vào trong vừa nói :

- Cô từng nghe nói đến " Đu Quay Tâm Sự " chưa ?

- Đu quay tâm sự ? Là nó sao ?_ Thiên Như chỉ tay về cái đu quay trước mắt . Nhận được cái gật đầu từ Thanh Duy , cô cũng chưa hiểu rõ ý của anh . Gần đến quầy bán vé , thấy anh có đà đang định tiến vào trong mua vé thì Thiên Như níu anh lại . Cô lắc đầu lo lắng

- Đừng mua vé .

- Tại sao ?

- Tôi sợ độ cao . Tôi sợ lắm .

- Không sao , tôi với cô sẽ ngồi cùng một ô phòng nhỏ . Đi thôi , lên đó cô sẽ thấy nhẹ nhàng hơn .

Thiên Như im lặng nghe theo Thanh Duy , anh đến mua vé và dẫn Thiên Như lên . Thiên Như thì nắm chặt bàn tay anh không rời . Anh cảm nhận được sự lo lắng của cô chỉ qua cái nắm tay kia . Không lẽ khi vào ngôi nhà ma , cô cũng nắm tay Anh Duy thế sao ? Cũng là một nỗi lo sợ sao ?

Ngồi được vào ô phòng , Thiên Như vẫn chưa chịu buông tay Thanh Duy ra . Anh cảm thấy có chút khó chịu .

- Cô cho tay tôi thở được chứ ? Cô nắm thế này , khi buông ra chắc tay tôi chết rồi .

Nghe Duy nói vậy Như mới vội buông tay ra . Cô cúi mặt xuống , đôi môi nhỏ mấp máy những tiếng nói rất nhỏ :

- Xin lỗi anh , Duy .

Thiên Như ngồi gần cửa cô nhìn được cảnh đẹp ở bên ngoài . Thiên Như thích thú vô cùng , bất giác cô nở một nụ cười . Nụ cười mãn nguyện , Thanh Duy bắt gặp nụ cười đó và .

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Vòng đu quay cứ một phút giây lại càng bay lên cao

Đúng , Thiên Như và Thanh Duy đang được nâng lên theo từng giây từng phút nhưng mà Thiên Như không hay biết . Cô say đắm vẻ đẹp về đêm của thành phố này mất rồi .

- Thiên Như .

- .

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- Thiên Như _ Anh gọi tên cô .

- Có chuyện gì ?

- Hãy nói tâm sự của cô đi . Vòng quay đang lên cao , hãy phơi bày tất cả , khi vòng quay xuống cô sẽ thấy nhẹ nhàng hơn .

- Sao ? Vòng quay đang cao ?_ Thiên Như lo lắng , cô nuốt khan nhìn ra ngoài . Lo lắng vô cùng . Thanh Duy lại quên mất việc cô sợ độ cao .

- Ngồi trên đây , có khi nào bị rớt xuống không ?

- Cô nói cái quái gì vậy ?_ Thanh Duy bực bội nhìn cô . Cứ như cô đang trù ẻo thì phải . - Được rồi , cô sang đây ngồi với tôi .

Thiên Như không hề có định sang ngồi kế anh , kêu mãi mà cô chỉ nhìn anh . Anh khó hiểu

- Sao kêu cô sang đây cô không sang ? Ngồi đó rồi sợ sệt .

- Anh hay quá ha , đã biết tôi sợ mà còn bắt tôi di chuyển , lỡ như đang di chuyển qua đột nhiên tôi thấy tôi rơi xuống đất rồi làm sao ?

Đầu óc cô thật phong phú , lúc nào cũng chỉ có hai chữ " rớt xuống " . Thanh Duy lắc đầu nhìn cô , thật bó tay với cô rồi . Anh đứng lên và di chuyển sang ngồi cạnh cô .

Thiên Như tiếp tục :

- Tôi không hoàn thành tốt buổi khai giảng , bài hát đó tôi không chỉnh tông độ đúng và hát chệch nhịp . Tôi không thể tự tin được , tôi rụt rè lắm . Sợ mọi thứ , sợ lời chỉ trích và những đôi mắt khinh thường .

- Bình tĩnh thì cô sẽ làm được thôi .

- Tôi đã rất bình tĩnh nhưng vẫn không thể , tôi run lắm .

- Để trở thành một ca sĩ đâu phải chuyện dễ dàng . Cô phải tập luyện rất nhiều cô mới có được giọng hát tốt , phong cách tốt . Để được nhiều người hâm mộ thì phải hoàn thiện nhiều thứ lắm . Cố gắng từ từ sẽ thành công . Thà chậm mà chắc .

- Hôm nay tôi không thể tập trung vào công việc , tôi xáo trộn mọi thứ lên . Tôi thật vô dụng đúng không ?

- Cô không hề vô dụng , chỉ là bị stress nên tinh thần không minh mẩn để làm việc thôi , chứ thường ngày cô làm tốt công việc lắm mà .

- Anh đừng cố làm tôi vui , chẳng phải anh ghét tôi lắm sao ? Tìm cách đuổi tôi ra khỏi nhà ? Mọi người trong nhà anh ai ai cũng khinh thường tôi cả , bất kì ai , có phải là do tôi không cha không mẹ phải không ? Do tôi là dân đầu đường xó chợ phải không ? Nên đi đến đâu cũng bị xua đuổi ? Có phải vậy không ? Anh muốn đuổi tôi lắm mà , sao khi chiều có cơ hội lại không làm ? Không bắt bẻ nữa ?!

? Tôi ghét các người lắm .

_ Giọng Thiên Như nhỏ dần nhỏ dần và vai anh nặng trĩu .

- Xin lỗi . Xin lỗi cô Thiên Như . Tôi không biết nói gì hơn ngoài hai chữ xin lỗi .

Có lẽ câu xin lỗi này , Thiên Như không nghe thấy , cô đã gục hẳn trên bờ vai của anh, giọt nước mắt yếu đuối đã rơi nhẹ lên vai áo của anh . Anh cảm nhận được nó , là cô đang khóc sao ? Cô mệt mỏi đến vậy sao ? Cô không cha không mẹ thật sao ? Thật ra số phận cô là những gì ? Nhiều câu hỏi bủa vây lấy cái bộ não thường ngày được cho là thông minh . Anh im lặng nhìn cô gục vào vai anh , gương mặt tựa như " thiên thần mít ướt " .

.

.

.

.

.

.

" Anh muốn bảo vệ em "

.

Vòng đu quay đang lên đến đỉnh cao . Có một nụ hôn nhẹ phớt lên mái tóc của ai đó . Vòng đu quay đi xuống nhẹ nhàng , thật nhẹ .

.

.

.

.

. Thiên Như vẫn tựa vào đầu anh ngủ . 20 phút sau , vòng quay đang gần xuống đất , anh khẽ lay người Thiên Như . Cô giật mình , ngồi dậy dụi mắt , vòng quay đã xuống rồi sao ?

- Đến đích rồi sao ?

- Ừm , đi chơi tiếp hay đi về .

- Anh có thể dẫn tôi đi xem phim không ?

- Phim gì ?

- Phim gì cũng được .

- Được thôi , tôi đang muốn xem Cánh Đồng Tình Yêu , đi thôi . Rồi tôi sẽ đưa cô đi ăn nữa rồi về được chứ ?

- Được .

.

.

.

.

.

.

.

.

Thiên Như nghe theo Thanh Duy , " Cánh Đồng Tình Yêu " cô đã xem rồi nhưng giờ cô muốn xem lại . Thanh Duy chở cô đến rạp chiếu phim Đông Dương . Và .

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- Thiên Như , Thiên Như phải không ?_ Một tiếng gọi từ xa

- Ai đấy ?_ Vừa hỏi cô vừa xoay lại và nhận được cái ôm từ người đó .

- Này , anh làm gì mà ôm ấp con gái nhà người ta thế ?_ Thanh Duy bực mình kéo tên kia ra và .

.

.

.

.

.

.

.

.

- Anh Thiên Kỳ . _ Thiên Như kêu . Người ôm Thiên Như lại là Thiên Kỳ , làm cô cũng hoảng nữa .

- Sao anh lại ở đây ?

- Anh với Thiên Nam đi xem phim , tính rủ em nhưng về nhà chẳng thấy em đâu cả . Đến chỗ em làm thì Song Tuyết bảo là em ra ngoài với Nhị Thiếu .

- Dạ chào hai anh .

_ Thanh Duy lên tiếng , nở nụ cười .

- Ồ hai đứa đang đi chơi hả ?_ Thiên Kỳ với ánh mắt nhan hiểm nhìn hai người .

- Thiên Kỳ ơi vào thôi anh .

.

.

.

.

.

.

.

.

ủa Thiên Như ?_ Thiên Nam ôm hai hộp bắp với nước đến chỗ Thiên Kỳ .

Thiên Như tự nhiên ôm lấy Thiên Nam . Miệng ríu rít:

- Trời ơi , nhớ anh ba quá chừng , em nhớ anh quá anh ba ơi .

.

.

.

.

. Cảm ơn anh đã biết em đi xem phim nên mới mua bắp với nước cho em nha .

_ Cô buông Thiên Nam ra và giật lấy hộp bắp , nước . Đôi mắt Thiên Nam , Thiên Kỳ ngỡ ngàng . Thiên Như đưa cho Thanh Duy cầm xong , cô quay sang với Thiên Kỳ , anh đang cầm hai vé xem phim trên tay. Cô giật lấy và nói :

- Anh biết em xem Cánh Đồng Tình Yêu luôn hả , cám ơn anh nha . Đi thôi Thanh Duy .

_ Thiên Như cũng mỉm cười và kéo Thanh Duy đi vào trong rạp .

Thiên Kỳ , Thiên Nam nhìn nhau khẽ lắc đầu mỉm cười khổ . Thiên Như lại giở trò lúc nhỏ rồi , không biết khi nào cô sẽ lớn nữa . Luôn luôn cướp đồ của anh vì lí do anh không chịu cho em chơi . Thiên Nam , Thiên Kỳ đành mua phần khác và đi vào trong xem phim . Nhưng không phải Cánh Đồng Tình Yêu . Mà là phim ma .

--- Rạp 1 ---

Thiên Như và Thanh Duy ngồi vào đúng hàng ghế của mình và hướng mắt về màn hình . Thanh Duy nhớ lại lúc nãy , anh mới thắc mắc hỏi cô :

- Sao cô lại có thể lấy đồ của hai anh một cách trắng trợn đến vậy ?

- Đó là lí do không rủ tôi đi xem phim . Và dám đánh lẻ .

- Nhưng mà họ cũng nói là đã kiếm không thấy cô mà ?

- Điện thoại làm chi không gọi

- Ờ ha .

- Thôi xem phim đi , phim này hay lắm đấy . Khóc sướt mướt luôn .

- Sao cô biết rành thế ?

- Tôi xem phim này rồi .

- Một mình ?

- Không , tôi đi với Đại Nhân .

Im lặng , nhắc đến Đại Nhân , trong Thanh Duy có vẻ không vui . Anh cảm nhận được điều gì đó khi anh nhìn vào đôi mắt đầy bí hiểm của Đại Nhân . Anh chắc chắn trong Đại Nhân có một bí mật gì đó khó nói . Màu tối bao phủ cả khán phòng , màn hình bắt đầu lên sóng , loa lên tiếng , vào phim rồi . Suy nghĩ trong anh vẫn không dứt đi . Nhưng anh cũng không quên chăm chú xem phim , nghe nói rất hay . Thiên Như thì chăm chú vừa ăn vừa xem . Đôi mắt cô không rời màn hình luôn , xem rồi vẫn có thể xem lại được sao ? Không nhàm chán à ?