Chương 3 : Không Cùng Huyết Thống
<<< Cốc ...
.
.
. Cốc >>>
- Thiên Như ơi , mau dậy đi học kìa , không là em sẽ trễ đó _ Tiếng hét thất thanh của người anh Thiên Kỳ làm phá tan giấc mộng tuyệt đẹp của Thiên Như
- Rồi , em dậy rồi _ Thiên Như ủ rũ , uể oải xuống giường - đang mơ cũng không yên nữa _ Thiên Như lảm nhảm .
Sau 20p vệ sinh cá nhân , thay quần áo gọn gàng , Thiên Như bước xuống nhà với chiếc áo dài trắng thướt tha .
.
.
.
.
.
.
.
.
Đẹp lắm .
.
.
. Phụ nữ Việt Nam mặc áo dài là khỏi chê vào đâu được . Nó toát lên vẻ đẹp dịu dàng của phụ nữ Việt Nam vốn có . Nhìn Thiên Như hôm nay trông xinh lắm .
Thiên Như ngồi vào bàn dùng bữa cùng gia đình . Căn nhà tuy nhỏ nhưng được cái là ấm cúng , bố Thiên Như thì sáng nhận việc đi giao báo , sữa cho người ta nên ra khỏi nhà từ sớm . Mẹ Thiên Như đã mất , cô đã mất đi tình thương của mẹ nhưng bù lại cô nhận được tình thương tình hai người anh của cô Thiên Kỳ , Thiên Nam .
Họ yêu thương cô như em ruột của họ . Chăm sóc Thiên Như từng li từng tí để cô không thua kém ai cả . Trong một căn nhà nhỏ , đơn sơ giản dị , có ba người con trai và một cô con gái sống với nhau rất hạnh phúc . Tình thương gia đình mà cô đã nhận được , cô thương ngôi nhà này lắm .
- Thiên Như , một lát anh có việc nên không đưa em đi học được nhờ anh Kỳ nhé _ Thiên Nam ân cần nói
- Nếu vậy ai sẽ chở Hải Băng ?_ Thiên Như vừa nói vừa nhìn Thiên Kỳ .
Ánh mắt Thiên Kỳ lẫn Thiên Nam đầy sự lúng túng , không phải là Thiên Kỳ hôm qua hứa sẽ chở Hải Băng đi học sao . Nếu đưa Thiên Như đi học thì ắt hẳn sẽ thất hứa với Hải Băng như vậy sẽ không tốt cho tình cảm đang tiến triển của cả hai . Đang băn khoăn tìm cách thì:
- Hihi , thôi , anh Kỳ chở Băng đi học đi , em đi bộ . _ Thiên Như cười
- Ôi , thương em gái của tôi quá , chiều nay hai mua bánh tráng trộn cho nhóc ăn _ Thiên Kỳ đồng tình với ý kiến của Thiên Như , đem " Bánh Tráng Trộn " ra để cám ơn cho cách suy nghĩ của Thiên Như.
- Dụ dỗ em à ? Mua Cappuchino nữa em mới chịu _ Thiên Như nũng nịu với anh .
- Rồi chiều em luôn .
_ Thiên Kỳ nghe theo .
- Chiều nay , anh sẽ làm cho em một món ăn mà em thích nhé Thiên Như _ Thiên Nam cũng cười
- Ok , em đi trước nha , em no rồi _ Thiên Như đứng dậy dọn đĩa xuống bồn.
- Nhóc để đó đi , lát anh Thiên Kỳ dọn cho _ Thiên Nam liếc sang , đẩy công việc cho người anh trai Thiên Kỳ . Thiên Kỳ bất ngờ nhìn Thiên Nam .
Kêu anh rửa bát á ?
Chắc chuẩn bị thay chén đĩa mới là vừa .
- Ồ , anh Thiên Kỳ trổ tài làm " osin " hả ? Làm gì thì làm đừng để Hải Băng trễ học nghe chưa _ Thiên Như cười , ôm cặp và rời khỏi nhà .
- Thiên Nam , em không định nói cho Thiên Như biết sự thật sao , đúng như tờ giấy mà dì đưa , trong năm nay sẽ nói cho Thiên Như biết . _ Thiên Kỳ nhìn Thiên Nam ánh mắt đầy lo lắng .
Thiên Kỳ đã nói đúng tâm trạng của Thiên Nam rồi .
Nhưng để nói sự thật này với Thiên Như cũng hơi khó , lỡ như cô sốc mà ngất đi thì sao ???
.
Em là ai giữa cuộc đời này
Em từ đâu bước đến nơi đây
Làm tôi say , làm tôi khát khao
Trao nhau tin yêu hôm nào
Sao đôi ta cứ hoài ngập ngừng
Khi đôi tim giục tiếng yêu thương
Đừng ngại chi.
.
. Vì từ bấy lâu
Lòng thầm mơ được sánh đôi.
.
- Sau đợt thi vừa rồi , kết quả không mấy khả quan lắm . Lớp ta có 2 hạng nhất và 3 hạng 3 nhé .
Hạng nhất em Hoàng Nhật Minh và em Lâm Hải Như .
Hạng ba là 3 bạn mới , đã cố gắng lọt top , chúc mừng em Triệu Lục Anh , Âu Hải Băng , Phạm Trần Thiên Như .
- woaa Thiên Như và Hải Băng lọt top rồi kìa .
.
.
. _ Trâm Anh - cô bạn ngồi kế bên Thiên Như hí hửng thay cô luôn .
- Hihi , đó là cả một quá trình _ Hải Băng ngồi phía sau lên tiếng , mỉm cười mãn nguyện cho thành tích vừa đặt được.
- Nhân dịp Thiên Như và Hải Băng cố gắng lọt top , chúng ta sẽ đi chơi _ Trâm Anh đề xuất ý tưởng ăn mừng.
- Đi đâu đi đâu ?_ Quốc Hải ngồi cạnh Hải Băng lên tiếng ham hố .
Nhắc đến đi chơi là không bao giờ thiếu tên Hải mập đó .
- Ok , chầu này là Thiên Như và Hải Băng khao nha.
- Ừ .
.
.
. Ok ok .
.
.
.
.
.
Con đường dài còn đang nằm phía trước chờ đón bước chân của người nào đó .
.
.
.
.
Thiên Như dọn cặp xuống trường ra về thì cô bị một cánh tay kéo lại . Một bó hoa hồng được đặt lên tay cô .
- Là anh sao ?
- Chúc mừng em
- Cám ơn anh , đi thôi _ Thiên Như ôm bó hoa mỉm cười đi về .
Lang thang bước đi trên con đường . Một cậu con trai vác cặp cho một cô con gái theo song song với cô gái . Nhìn vào chắc trong đầu cũng vang lên " thanh mai trúc mã , trời sinh một cặp " nhưng thật ra không phải như thế họ là anh em của nhau .
- Chừng nào em đi chơi với bạn ?_ Thiên Nam lên tiếng hỏi
- Chắc là chủ nhật tuần này , anh đi chung chứ ?
- Chủ .
.
.
.
. Chủ nhật tuần này sao ?
- Ừm , có gì sao ?
- Không .
.
.
. Không có gì .
" Em không nhớ chủ nhật tuần này là gì sao ? "
Im lặng là hai từ đeo theo anh em họ xuống quãng đường đi . Thiên Như và Thiên Nam vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ và ăn ý làm mọi người đi đường cứ mãi nhìn .
.
.
.
.
.
.
.
.
. Thiên Nam dẫn cô đi ăn quán kem thường ngày anh dẫn cô đi mỗi khi anh đón cô . Nhưng lạ thay là hôm nay Thiên Như phải khao .
.
.
.
.
.
.
khao vụ kem hôm đi băng đăng .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
anh sẽ thay mấy người kia ăn giùm .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
thay ghê hôm ,
hai người kia biết được chắc anh banh xác . Nhất là Thiên Kỳ - anh ăn kem giỏi và đây là món anh thích nữa . Thiên Như cười với cách đòi khao kem của anh .
.
.
.
.
.
.
còn có màn ăn giùm nữa .
.
.
.
.
.
.
.
.
.
cuộc sống chỉ có thế , ngắn ngủi nhưng đủ ấm áp để sưởi ấm tâm hồn ngây thơ đang chịu tổn thương mất mát , cô đơn lạc lõng giữa vùng trời xanh xa rộng lớn kia .
.
.
.
.
.
.
.
.
Không phải cùng chung huyết thống mới là anh em . Chỉ cần họ sống gần nhau như gia đình đã nảy sinh tình anh em rồi .
Cuộc đời quá trái ngang , tại sao không phải là con ruột mà là con nuôi để đưa con người đi vào chỗ khó xử ? Là anh em ruột hay hơn là anh em nuôi . Hai anh thương cô rất nhiều , cô biết điều đó và cô cũng cảm nhận được tình thương vô bờ bến của hai người anh . Cũng thương thay là số phận cô còn may mắn nên đã lọt vào một ngôi nhà không tiền tài địa vị trong xã hội , một ngôi nhà hết sức bình dị và cái bình dị đó phù hợp với Thiên Như . Không phải vì cô từ côi nhi viện ra mà là do bản chất của cô vốn như thế . Thiên Như thích nó giản dị , chan hoà tiếng cười như thế mới là cuộc sống vô vàn màu sắc .
.
.
.
.
. Đối với Thiên Như , bao nhiêu đó đã đủ với cô rồi , cô không cần nhiều chỉ bấy nhiêu thôi .
.
.
.
.
. Nhiều lần cô cũng thử tìm kí ức về gia đình nhưng với cô nó là con số 0 tròn trĩnh , không một kí ức nào được gợi nhớ đến , phải chăng cô đã bị bỏ rơi ngay từ lúc vừa lọt lòng mẹ ? Thật ra là người nào đã nhẫn tâm đến thế ? Ai là cha ruột ? Mẹ ruột của cô ?