Chương 1 - Thái Tử Giá Lâm
Chương 2 - Cao Tay, Thật Sự Rất Cao Tay
Chương 3 - Tiến Cung
Chương 4 - Bắt Thất Hoàng Tử Phi Lại
Chương 5 - Nữ Nhân Này Chắc Chắn Không Có Ý Tốt
Chương 6 - Vô Cớ Ân Cần
Chương 7 - Dùng Cô Làm Vật Thế Tội
Chương 8 - Ám Tiễn
Chương 9 - Phủ Thất Hoàng Tử Kỳ Dị
Chương 10 - Tiện Nhân, Da Lại Ngứa Rồi Có Đúng Không?
Chương 11 - Tam Hoàng Tử Trong Truyền Thuyết
Chương 12 - Đồ NGỐC GHEN TUÔNG
Chương 13 - Bí Mật Của Tô Mộng Đình
Chương 14 - Có Người Đang Cứu Cô
Chương 15 - Cứ Đi Con Đường Này
Chương 16 - Đến Làm Giao Dịch
Chương 17 - Nam Nhân Đó
Chương 18 - Ngươi Sẽ Không Giết Ta
Chương 19 - Người Trong Cung Đến Rồi
Chương 20 - Huyền Cơ Các
Chương 21 - Yến Hội Đầu Xuân
Chương 22 - Thê Tử, Ta Cũng Muốn Uống Thuốc Bổ
Chương 23 - Nói Khoác
Chương 24 - Có Mờ Ám
Chương 25 - Nương Nương Cho Mời
Chương 26 - Uyển Phi Nương Nương
Chương 27 - Không Hay, Thất Hoàng Tử Xảy Ra Chuyện Rồi
Chương 28 - Sao Mà Thái Công Tử Không Dám
Chương 29 - Nếu Không Thì Chơi Ác Hơn Chút Đi
Chương 30 - Hình Như Cô Bị Người Khác Tính Kế Rồi
Chương 31 - Độc Của Uyển Phi Là Do Ngươi Đã Hạ
Chương 32 - Tương Kế Tựu Kế
Chương 33 - Ai Là Người Nắm Giữ Thế Cục
Chương 34 - Âm Hồn Bất Tán
Chương 35 - Không Thể Nào Là Nàng Ta
Chương 36 - Tâm Tư Của Uyển Phi
Chương 37 - Thiên Lao Xảy Ra Chuyện Rồi
Chương 38 - Nương Nương, Người Nhất Định Phải Nhịn
Chương 39 - Chết Oan Uổng
Chương 40 - Chuyện Khác Lại Đến
Chương 41 - Chưa Chết Thì Lại Thêm Một Đao
Chương 42 - Tô Diễm Xuống Địa Ngục Đi
Chương 43 - Thu Hồi Phượng Ấn
Chương 44 - Đúng, Bổn Cung Không Biết Chuyện
Chương 45 - Hoàng Đế Tàn Nhẫn
Chương 46 - Rốt Cuộc Là Ai
Chương 47 - Đi Tìm Phượng Hàn Miên
Chương 48 - Túi Gấm Của Uyển Phi
Chương 49 - Dì TRIỆU KHÔNG MỜI MÀ TỚI
Chương 50 - Tặng Mĩ Nhân
Chương 51 - Gương Mặt Của Nàng
Chương 52 - Chó Ngáp Phải Ruồi
Chương 53 - Chính Là Thích Điếu Người Khác
Chương 54 - Tặng Tình Địch Cho Nàng
Chương 55 - Ma, Là Ma
Chương 56 - Nghi Ngờ
Chương 57 - Không Phải Bị Bệnh Mà Là Trúng Độc
Chương 58 - Yên Ổn Của Phủ Thừa Tướng
Chương 59 - Do Thám Sào Huyệt Kẻ Địch
Chương 60 - Không Được Cử Động
Chương 61 - Nhất Định Có Mờ Ám
Chương 62 - Gian Díu Rồi
Chương 63 - Có Người Theo Dõi
Chương 64 - Bắt Người Đến Rồi
Chương 65 - Ngẩng Đầu Lên
Chương 66 - Lục Soát Người
Chương 67 - Có Thể Cứu Chữa Được Không
Chương 68 - Ngược Lại Ta Có Một Chủ Ý
Chương 69 - Nhìn Thấu
Chương 70 - Cho Ngươi Một Cơ Hội Cuối Cùng
Chương 71 - Cô Bị Gài Bẫy
Chương 72 - Thư Cho Ông, Mạng Cho Ta
Chương 73 - Uy Hiếp Thừa Tướng
Chương 74 - Sao Lại Không Thấy Thất Hoàng Tử Phi
Chương 75 - Bị Đùa Bỡn
Chương 76 - Cầu Xin Người Hãy Cứu Hoàng Tử Phi Của Nô Tỳ
Chương 77 - Là Ngươi
Chương 78 - Ngươi Đi Đi, Ta Không Muốn Nhìn Thấy Ngươi
Chương 79 - Cô Ấy Cần Phải Trưởng Thành
Chương 80 - Nhất Định Phải Đợi Ta
Chương 81 - Làm Như Vậy Có Đáng Không?
Chương 82 - Chuyện Khác Thường Tất Có Mánh Khóe
Chương 83 - Chủ Tử Vẫn Còn Chưa Chịu Cứu Ư?
Chương 84 - Đến Cùng Vẫn Là Không Đành Lòng
Chương 85 - Đêm Tối Quỷ Mị
Chương 86 - Một Người Chết
Chương 87 - Người Của Phủ Kinh Triệu Đến Rồi
Chương 88 - Tư Vị Đứng Không Vững Là Như Thế Nào
Chương 89 - Đây Là Lối Ra
Chương 90 - Nếu Như Muốn Tìm Cái Chết Thì Lần Sau Cứ Nói Thẳng Với Bổn Tọa
Chương 91 - Thất Hoàng Tử Phi Người Cuối Cùng Cũng Về Rồi
Chương 92 - Sao Lại Không Trông Kỹ Thất Hoàng Tử
Chương 93 - Chẳng Lẽ Lại Có Mờ Ám
Chương 94 - Nàng Muốn Làm Gì
Chương 95 - Mở Quan Tài Khám Nghiệm Tử Thi
Chương 96 - Trò Hay Sắp Diễn Ra
Chương 97 - Tự Tát Tai
Chương 98 - Đồng Đội Heo
Chương 99 - Chuyện Còn Chưa Kết Thúc Sao Có Thể Rời Đi
Chương 100 - Gậy Ông Đập Lưng Ông
Chương 101 - Cáo Thị Hoàng Gia
Chương 102 - Người Quen
Chương 103 - Báo Danh Tuyển Võ
Chương 104 - Tiểu Đệ Tô Đại Cường
Chương 105 - Người Này Thật Sự Mời Ra Được
Chương 106 - Đại Hội Tuyển Võ, Bổn Cô Nương Đến Rồi Đây
Chương 107 - Huyền Cơ Tiềm Tàng
Chương 108 - Mau Tránh Ra
Chương 109 - Trước Sau Đều Có Địch
Chương 110 - Thăm Dò Hắn
Chương 111 - Chẳng Lẽ Con Cáo Già Đã Bắt Đầu Nghi Ngở Rồi Sao?
Chương 112 - Lục Phong Đâu Rồi?
Chương 113 - Kết Cục
Chương 1 - Thái Tử Giá Lâm
Chương 2 - Cao Tay, Thật Sự Rất Cao Tay
Chương 3 - Tiến Cung
Chương 4 - Bắt Thất Hoàng Tử Phi Lại
Chương 5 - Nữ Nhân Này Chắc Chắn Không Có Ý Tốt
Chương 6 - Vô Cớ Ân Cần
Chương 7 - Dùng Cô Làm Vật Thế Tội
Chương 8 - Ám Tiễn
Chương 9 - Phủ Thất Hoàng Tử Kỳ Dị
Chương 10 - Tiện Nhân, Da Lại Ngứa Rồi Có Đúng Không?
Chương 11 - Tam Hoàng Tử Trong Truyền Thuyết
Chương 12 - Đồ NGỐC GHEN TUÔNG
Chương 13 - Bí Mật Của Tô Mộng Đình
Chương 14 - Có Người Đang Cứu Cô
Chương 15 - Cứ Đi Con Đường Này
Chương 16 - Đến Làm Giao Dịch
Chương 17 - Nam Nhân Đó
Chương 18 - Ngươi Sẽ Không Giết Ta
Chương 19 - Người Trong Cung Đến Rồi
Chương 20 - Huyền Cơ Các
Chương 21 - Yến Hội Đầu Xuân
Chương 22 - Thê Tử, Ta Cũng Muốn Uống Thuốc Bổ
Chương 23 - Nói Khoác
Chương 24 - Có Mờ Ám
Chương 25 - Nương Nương Cho Mời
Chương 26 - Uyển Phi Nương Nương
Chương 27 - Không Hay, Thất Hoàng Tử Xảy Ra Chuyện Rồi
Chương 28 - Sao Mà Thái Công Tử Không Dám
Chương 29 - Nếu Không Thì Chơi Ác Hơn Chút Đi
Chương 30 - Hình Như Cô Bị Người Khác Tính Kế Rồi
Chương 31 - Độc Của Uyển Phi Là Do Ngươi Đã Hạ
Chương 32 - Tương Kế Tựu Kế
Chương 33 - Ai Là Người Nắm Giữ Thế Cục
Chương 34 - Âm Hồn Bất Tán
Chương 35 - Không Thể Nào Là Nàng Ta
Chương 36 - Tâm Tư Của Uyển Phi
Chương 37 - Thiên Lao Xảy Ra Chuyện Rồi
Chương 38 - Nương Nương, Người Nhất Định Phải Nhịn
Chương 39 - Chết Oan Uổng
Chương 40 - Chuyện Khác Lại Đến
Chương 41 - Chưa Chết Thì Lại Thêm Một Đao
Chương 42 - Tô Diễm Xuống Địa Ngục Đi
Chương 43 - Thu Hồi Phượng Ấn
Chương 44 - Đúng, Bổn Cung Không Biết Chuyện
Chương 45 - Hoàng Đế Tàn Nhẫn
Chương 46 - Rốt Cuộc Là Ai
Chương 47 - Đi Tìm Phượng Hàn Miên
Chương 48 - Túi Gấm Của Uyển Phi
Chương 49 - Dì TRIỆU KHÔNG MỜI MÀ TỚI
Chương 50 - Tặng Mĩ Nhân
Chương 51 - Gương Mặt Của Nàng
Chương 52 - Chó Ngáp Phải Ruồi
Chương 53 - Chính Là Thích Điếu Người Khác
Chương 54 - Tặng Tình Địch Cho Nàng
Chương 55 - Ma, Là Ma
Chương 56 - Nghi Ngờ
Chương 57 - Không Phải Bị Bệnh Mà Là Trúng Độc
Chương 58 - Yên Ổn Của Phủ Thừa Tướng
Chương 59 - Do Thám Sào Huyệt Kẻ Địch
Chương 60 - Không Được Cử Động
Chương 61 - Nhất Định Có Mờ Ám
Chương 62 - Gian Díu Rồi
Chương 63 - Có Người Theo Dõi
Chương 64 - Bắt Người Đến Rồi
Chương 65 - Ngẩng Đầu Lên
Chương 66 - Lục Soát Người
Chương 67 - Có Thể Cứu Chữa Được Không
Chương 68 - Ngược Lại Ta Có Một Chủ Ý
Chương 69 - Nhìn Thấu
Chương 70 - Cho Ngươi Một Cơ Hội Cuối Cùng
Chương 71 - Cô Bị Gài Bẫy
Chương 72 - Thư Cho Ông, Mạng Cho Ta
Chương 73 - Uy Hiếp Thừa Tướng
Chương 74 - Sao Lại Không Thấy Thất Hoàng Tử Phi
Chương 75 - Bị Đùa Bỡn
Chương 76 - Cầu Xin Người Hãy Cứu Hoàng Tử Phi Của Nô Tỳ
Chương 77 - Là Ngươi
Chương 78 - Ngươi Đi Đi, Ta Không Muốn Nhìn Thấy Ngươi
Chương 79 - Cô Ấy Cần Phải Trưởng Thành
Chương 80 - Nhất Định Phải Đợi Ta
Chương 81 - Làm Như Vậy Có Đáng Không?
Chương 82 - Chuyện Khác Thường Tất Có Mánh Khóe
Chương 83 - Chủ Tử Vẫn Còn Chưa Chịu Cứu Ư?
Chương 84 - Đến Cùng Vẫn Là Không Đành Lòng
Chương 85 - Đêm Tối Quỷ Mị
Chương 86 - Một Người Chết
Chương 87 - Người Của Phủ Kinh Triệu Đến Rồi
Chương 88 - Tư Vị Đứng Không Vững Là Như Thế Nào
Chương 89 - Đây Là Lối Ra
Chương 90 - Nếu Như Muốn Tìm Cái Chết Thì Lần Sau Cứ Nói Thẳng Với Bổn Tọa
Chương 91 - Thất Hoàng Tử Phi Người Cuối Cùng Cũng Về Rồi
Chương 92 - Sao Lại Không Trông Kỹ Thất Hoàng Tử
Chương 93 - Chẳng Lẽ Lại Có Mờ Ám
Chương 94 - Nàng Muốn Làm Gì
Chương 95 - Mở Quan Tài Khám Nghiệm Tử Thi
Chương 96 - Trò Hay Sắp Diễn Ra
Chương 97 - Tự Tát Tai
Chương 98 - Đồng Đội Heo
Chương 99 - Chuyện Còn Chưa Kết Thúc Sao Có Thể Rời Đi
Chương 100 - Gậy Ông Đập Lưng Ông
Chương 101 - Cáo Thị Hoàng Gia
Chương 102 - Người Quen
Chương 103 - Báo Danh Tuyển Võ
Chương 104 - Tiểu Đệ Tô Đại Cường
Chương 105 - Người Này Thật Sự Mời Ra Được
Chương 106 - Đại Hội Tuyển Võ, Bổn Cô Nương Đến Rồi Đây
Chương 107 - Huyền Cơ Tiềm Tàng
Chương 108 - Mau Tránh Ra
Chương 109 - Trước Sau Đều Có Địch
Chương 110 - Thăm Dò Hắn
Chương 111 - Chẳng Lẽ Con Cáo Già Đã Bắt Đầu Nghi Ngở Rồi Sao?
Chương 112 - Lục Phong Đâu Rồi?
Chương 113 - Kết Cục
Lúc ngẫm nghĩ, cô bất giác giơ tay sờ mặt nạ da người trên mặt mình, trong lòng lóe lên!
Chẳng lẽ người này cũng đeo thứ này!
“Ngại quá, ta còn có việc, báo danh xong liền đi ngay.
”
Người đó nói xong, cũng mặc kệ Tô Diễm lúc này có biểu cảm gì, tiếp tục xoay người nói chuyện với tiểu binh.
Tiểu binh mặc kệ mấy người này, cầm bút vừa ghi vừa hỏi.
“Tuổi tác, họ tên.
”
“Lục…Lục Phong, hai mươi tuổi.
”
Nghe thấy chữ Lục, ánh mắt Tô Diễm khẽ lóe, lại nhìn nam tử trẻ tuổi này, ghép bóng lưng hắn và người hôm qua đụng trúng vào với nhau.
Sau đó, khóe miệng cô cong lên nụ cười.
Trên thế giới này, quả thật có chuyện trùng hợp vậy sao?
Trước đó cô hứa với Lục thị giúp nàng ta tìm thấy em trai sắp về kinh trước, nhưng sau khi quay về, cô luôn cho người lén lút dò hỏi, thậm chí phái người canh giữ gần thành lâu, nhưng cũng không có kết quả.
Vốn cho rằng không tìm thấy, không nghĩ tới có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, người ta nói không chừng tự mình tìm tới cửa.
Chỉ là, bây giờ cô cũng chỉ là hoài nghi, không tiến thêm một bước xác định người này chính là em trai Lục thị, cho nên Tô Diễm cũng không khinh suất hành động.
“Được rồi, đây là hai mươi văn tiền của ngươi, cầm về đợi tin tức đi.
”
Lục Phong vừa đi, liền đến Tô Diễm.
Tiểu binh nhìn Tô Diễm, nhìn vóc dáng có thể nói là khô héo của cô, không nhịn được bĩu môi: “Ta nói tiểu huynh đệ này, trận tuyển võ này không phải trò trẻ con, ngươi…được sao?”
Tô Diễm cười híp mắt.
“Có được hay không, phải thử mới biết.
”
Tiểu binh vẫn mặt đầy khinh thường.
“Ta nhìn ngươi, sơ tuyển thôi thì đã bị đánh nửa sống nửa chết.
”
Râu quai nón bước tới, thân thiết khoác lên vai Tô Diễm: Huynh đệ, yên tâm, ca bảo vệ ngươi!
”
Tô Diễm liếc nhìn râu huynh nhiệt tình này, phủi tay hắn đặt trên vai mình xuống, nhìn sang tiểu binh.
“Binh đại ca, đằng sau còn có người xếp hàng, ngài viết tên ta đi.
”
“Được, ngươi đã muốn tìm chết như vậy thì đừng trách tiểu gia không nhắc nhỏ ngươi trước, nói đi, họ gì.
”
Tô Diễm ngẫm nghĩ, tùy tiện nói một cái tên.
“Tô Đại Cường!
”
Mọi người xung quanh vừa nghe, đều ôm bụng cười to.
“Hahaha, tiểu huynh đệ này có chút thú vị, người như tép khô, tên lại như vậy, thật không biết cha mẹ cậu ta nghĩ thế nào.
”
“Còn không phải sao!
”
Nhìn dáng vẻ cười cợt của những người xung quanh, Tô Diễm thản nhiên.
Không ai biết rằng, ở tương lai không lâu, cái tên Tô Đại Cường này, lại thật sự vang khắp trong ngoài kinh thành, vén lên truyền kỳ mới!
Đương nhiên, đây là nói sau, tạm thời không nhắc tới.
Báo danh xong, Tô Diễm cũng rời đi, chưa từng nghĩ tới cô vừa rời đi, ở lầu hai trà quán cách chỗ báo danh không xa truyền tới tiếng đóng cửa sổ.
“Cữu cữu, nhìn xem, cá đều cắn câu rồi.
”