Thiên Vũ gọi nhiều cuộc cho Giang Thiên nhưng đáp lại là giọng nói ngọt ngào của cô tổng đài .
Thiên Vũ gọi sang số điện thoại bàn ,
sau một loạt tiếng bíp kéo dài ,
giọng nói già nua của ông quản gia đáp lại .
Thiên Vũ gấp gáp hỏi :
- Giang Thiên đâu rồi ?
- ...
.
.
.
Ngọc Uyển gõ cửa gọi :
- Thiên Vũ !
Xuống ăn sáng thôi !
Thiên Vũ !
Nhưng không có tiếng trả lời ,
Ngọc Uyển áp tai vào cửa .
Bên trong hoàn toàn im ắng .
Cô thầm nghĩ có lẽ Thiên Vũ đang ngủ .
Lúc cô định rời đi thì nghe tiếng vật gì rơi xuống .
Ngọc Uyển lo lắng mở cửa hỏi :
- Cậu sao vậy ?Thiên Vũ.
.
.
Đập vào mắt cô là hình ảnh Thiên Vũ ngồi đờ đẫn trên giường .
Trên sàn ,
chiếc điện thoại nằm đó ,
có tiếng nói của ông quản gia .
- Vũ .
.
.
- Ngọc Uyển từ từ bước lại gần .
Trong đầu Thiên Vũ lúc này câu nói của ông quản gia vang lên .
" Giang Thiên thiếu gia rời nhà từ sớm để vào kí túc xá để thiếu gia về nhà .
Giang Thiên thiếu gia nói khi thiếu gia ở nhà thì sẽ không về nên mong thiếu gia nhanh chóng về nhà .
Giang Thiên thiếu gia thật sự rất lo lắng cho người .
Nhưng hình như Giang Thiên thiếu gia cũng không ở kí túc xá .
Tôi đã cho người điều tra nhưng vẫn chưa có tin tức gì .
.
.
"
Thiên Vũ xiết chặt tay nghiến răng nói :
- Tên ngốc đó !
Tưởng làm như thế thì mình sẽ về nhà sao ?Đồ ngốc !
Thiên Vũ vội bước xuống giường khoác áo khoác rồi nói với Ngọc Uyển :
- Tớ về nhà đây !
Cậu không cần lo .
- Tớ đi cùng cậu !
- Ngọc Uyển nói .
- Không cần đâu !
Tớ tự về được !
- Thiên Vũ nhặt điện thoại lên rồi chạy vội đi .
Thiên Vũ vừa chạy vừa gọi cho Kiến Hàm .
- Giúp tôi tìm Giang Thiên .
Cùng lúc này .
Lam Thanh đeo balo vừa đi vừa gặm bánh mì đến trạm xe buýt .
Hôm nay nó sẽ đến thăm ông nó .
Tận hưởng những ngày nghỉ còn lại cùng với thiên nhiên .
Gần đến nơi nó lại bắt gặp một người quen thuộc .
Người con trai mặc áo sơ mi trắng với quần jean đen ,
đôi giày bata đen nốt ,
mái tóc đỏ nổi bật ,
khuôn mặt đẹp trai có chút ảm đạm ,
ngồi trên hàng ghế chờ ,
một tay buông thõng đặt trên đầu gối ,
một tay cầm lon nước .
Mặc kệ bao nhiêu người đi ngang qua nhìn chằm chằm ,
mặc kệ bao nhiêu cô gái nhìn mình với ánh mặt trái tim ,
chàng trai ấy vẫn hướng ánh mắt nhìn đằng trước ,
dường như là nhìn vào một khoảng không vô định nào đó ,
dường như rất cô đơn .
Lam Thanh ăn nốt rồi đến bên chàng trai đó vỗ vai một cái nói :
- Sao lại ở đây ?
- Lam Thanh !
- Giang Thiên bất ngờ trước sự xuất hiện trước sự xuất hiện của nó .
- Cậu có vẻ không ổn !
Tôi đến gần mà cũng không phát giác ra .
- Lam Thanh ngồi xuống cạnh cậu .
- Đang suy nghĩ chút chuyện thôi !
- Giang Thiên hơi cúi đầu nói ,
lắc lắc lon nước trên tay .
- Nhưng sao cậu lại ngồi ở đây ?- Lam Thanh hỏi lại .
- Tôi đi bụi .
Nhưng lại không biết nên đi đâu đây !
- Giang Thiên ngã người ra sau dựa vào ghế .
Lam Thanh nhìn cậu .
Đi bụi sao ?Chẳng lẽ thật sự cậu ta vì Thiên Vũ mà rời đi sao ?
- Sao không đến kí túc xá ?Đó là lãnh địa của cậu còn gì ?
- Nơi đó sao ?Đến đó chẳng lẽ suốt ngày nhốt mình trong phòng với lại không còn ai ở đó nữa .
Chán lắm !
- Giang Thiên nói .
Với lại cậu muốn đi nơi nào xa thành phố này một chút .
Lúc này cậu muốn tìm một nơi mà bản thân có thể là chính mình ,
làm những điều mà bản thân muốn .
Không phải nhớ đến quá khứ ,
lo lắng cho tương lai ,
bận tâm về người khác .
Cậu không muốn bản thân phải nghĩ ngợi gì nữa ,
thoải mái mà tận hưởng .
Nhưng nên đến nơi nào đây ?Cậu thật sự không biết .
Xe buýt cuối cùng cũng đến .
Những người khác bắt đầu lên xe .
Lam Thanh đứng bật dậy hỏi :
- Cậu có đem theo quần áo chứ ?
- Có vài bộ .
- Giang Thiên đáp .
- Vậy là được rồi !
Đi thôi !
- Lam Thanh kéo tay Giang Thiên hướng cửa xe buýt đi tới .
- Đi đâu ?
- Không thể lãng phí mấy ngày nghỉ được ,
phải đi chơi chứ !
- Lam Thanh cười nói rồi kéo cậu lên xe .
Giang Thiên ngây ngốc bị kéo đi .
Đến khi yên vị trên xe cậu mới tự hỏi mình đang làm gì thế này ?Nhưng khi nhìn Lam Thanh ngồi bên cười vui vẻ ,
Giang Thiên nhắm mắt nghĩ ,
đến đâu thì đến vậy .
Chiếc xe chạy hơn hai tiếng đồng hồ ra khỏi thành phố .
Trên xe chỉ còn lác đác vài người .
Cảnh sắc bên ngoài đã thay thế bằng những cánh đồng cỏ xanh mơn mởn ,
chỉ còn vài căn nhà nhỏ nằm thưa thớt .
Hàng cây xanh ven đường chạy dọc thẳng tắp .
Giang Thiên lần đầu tiên nhìn thấy những cảnh tượng này không khỏi mê mẩn ngắm nhìn trong khi người bên cạnh đã sớm lăn ra ngủ ngon lành ,
đầu tự nhiên dựa vào vai cậu lẩm bẩm :
- Tiến lên .
.
. Tenma* cố gắng lên.
.
.
Mao-chan** kawaii.
.
.
* nhân vật trong The Lost Canvas
** nhân vật trong Chibi Devil
Chiếc xe dừng lại ,
tiếng bác tài hô lớn :
- Đến trạm cuối rồi !
- Đến rồi sao ?- Lam Thanh dụi dụi mắt tỉnh dậy .
Giang Thiên nhìn quanh ,
ngoài căn nhà gỗ trên đồi thỉ không nhìn thấy căn nhà nào hết .
Cậu huých tay Lam Thanh hỏi :
- Chúng ta đi đâu bây giờ ?
- Hả ?À chúng ta cuốc bộ một khoảng nữa sẽ vào thị trấn .
Đi thôi !
- Lam Thanh xốc balo nó .
- Vào thị trấn ?Rốt cuộc thì chúng ta đi đâu ?- Giang Thiên thắc mắc .
Lúc lên xe cậu đã muốn hỏi nhưng mà nó lại ngủ mất .
- Nhà ông tôi .
Có dịp nghỉ ngoài ở nhà thì tôi thường đến nhà ông .
Chủ yếu là tránh khỏi nanh vuốt sư tử của mẹ tôi thôi !
- Lam Thanh nhe răng cười .
- Nhưng mà ở đây có nhiều điều thú vị lắm .
Anh chắc chắn sẽ thích .
Hai người đi bộ mất mười lăm phút mới tới nơi .
Một vài đứa trẻ chơi gần đấy thấy Lam Thanh liền reo lên :
- A !
Chị Lam Thanh 1
- Chào mấy em .
Nhưng mà lần này chị không có quà đâu !
- Lam Thanh nháy mắt nói .
Mấy đứa trẻ liền trưng ra vẻ mặt thất vọng :
- Hể ?
- Ông chị có ở nhà không ?
- Có ạ !
Sáng giờ không biết ông làm gì mà đóng cửa nhà kín mít .
Rất thần bí !
- Một cậu nhóc nói .
- Ya .
Cảm ơn nhiều !
- Lam Thanh vẫy tay nói rồi bước đi .
Giang Thiên vừa đi vừa nhìn quanh .
Những căn nhà khang trang nhỏ nhắn ,
có vài căn trong chút cổ .
Giang Thiên cũng nhận ra một điều là Lam Thanh rất được yêu quý ,
ai gặp nó cũng tươi cười chào hỏi .
Nhưng mà ánh mắt họ nhìn cậu sao có điểm quỷ dị .
- Cậu sao vậy ?- Lam Thanh hỏi khi thấy Giang Thiên nhíu mày .
- Không có gì !
Hai người tiếp tục đi dọc một con sông ,
qua một cây cầu rồi đi dọc con đường đất nhỏ hẹp đến một căn nhà gỗ ,
có cái cổng rất độc đáo .
Hừm theo Giang thiên thấy có chút quái quái .
Miêu tả sao nhỉ ?Hai bên cổng là hai thanh kiếm lớn được khắc rất đẹp .
Nó có thể là một tuyệt tác nếu không kèm theo hình ảnh một bầy sóc gỗ bám trên đấy ,
đặc biệt hơn tấm biển treo ở trên lủng lẳng như sắp rớt có biểu tượng đầu lâu đội nón .
(giống biểu tượng trên lá cờ của băng hải tặc mũ rơm trong One Piece ) .
Hàng rào là những chú khỉ gỗ nắm tay nhau .
Lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm cậu thấy một cổng nhà được thiết kế như vậy .
Lam Thanh từ bên ngoài đã lớn tiếng hét lên :
- Ông ơi !
Đứa cháu yêu quý của ông về rồi nè !
Ông ơi !
- Lam Thanh vừa đẩy cổng vào vừa hét gọi lớn .
- Có cần hét lớn vậy không ?Ông cậu bị lãng tai hả ?- Giang Thiên bịt hai tai bước theo .
Vèo .
Cửa nhà chợt mở ra ,
một vật gì đó bay thẳng đến Giang Thiên kèm theo giọng nói khàn khàn của người già nhưng lại đầy uy lực :
- Dám nói ông đây lãng tai hả ?
Giang Thiên bất ngờ chỉ kịp lách sang một bên ,
bị sượt qua cánh tay .
Khi nhận ra cái thứ ném tới mình là gì Giang Thiên không khỏi cám thấy may mắn .
Một cái đục có cán làm bằng gỗ ,
lưỡi sắc bén sáng bóng cắm xuống đất .
Lam Thanh ở bên vỗ tay nói ;
- Rất tuyệt !
Giang Thiên hung hăng nhìn Lam Thanh ,
cậu xém nữa bị ám sát mà nó còn ở bên vỗ tay .
Có tính người ghê .
- Cháu chưa vào nhà đã nghe thấy tiếng hét đinh tai nhức óc rồi .
Ông suýt chút nữa là làm hỏng tuyệt tác để đời của mình .
- Một ông lão thân hình hơi gầy ,
nhưng làn da màu đồng khỏe khoắn ,
mái tóc bạc dài ngang vai hơi rối ,
chòm râu cằm trắng xóa dài rậm che phần cổ ,
đôi mắt lại sáng kì lạ .
Chiếc áo thun trắng trên người ướt đẫm mồ hôi ,
xem ra ông đã làm việc vất vả .
- Tuyệt tác ?Ông lại làm gì nữa vậy ?- Lam Thanh tò mò hỏi .
- Ha ha .
Đây sẽ là tác phẩm để đời của ta !
- Ông Trần vuốt chòm râu ,
cười sảng khoái .
Rồi ông nhìn sang Giang Thiên .
- Thằng nhóc vô lễ này là bạn cháu sao ?
Vô lễ ?Một cái búa như đập thẳng vào đầu Giang Thiên .
Chưa từng ai nói cậu như vậy .
Giang Thiên khẳng định trên đời này không có ông cháu nào giống nhau như thế .
Lam Thanh nhìn vẻ mặt méo mó của Giang Thiên nén cười dõng dạc nói :
- Vâng !
Thằng nhóc vô lễ này là bạn của cháu !
- Trần Lam Thanh !
Cô chết chắc rồi !
- Giang Thiên hung ác nhìn Lam Thanh ,
lửa giận bốc lớn .
- Á !
Ông ơi cứu cháu !
- Lam Thanh và Giang Thiên chạy vòng trong sân .
- Ai .
Tuổi trẻ thật năng động !
- Ông Trần vuốt chòm râu ,
tay còn lại đặt chỗ thắt lưng thản nhiên bước vào nhà .
Ngẩng đầu nhìn lên hồi tưởng một thời tuổi trẻ oanh liệt của mình .
Cả hai thở hồng hộc ngồi trước hiên nhà .
Ông Trần từ trong nhà gọi :
- Hai đứa chơi xong rồi vào đây !
- Vâng !
- Đáp một cách yếu ớt .
Nhà ông Lam Thanh rất đơn sơ .
Phòng tiếp khách chỉ đơn giản với bàn gỗ và bốn chiếc ghế trông cũ kĩ ,
một bàn thờ đặt sát vách tường bên phải khá sát cửa sổ .
Điều khiên Giang Thiên chú ý nhất chín là những bức tranh gỗ được treo trên tường .
Chúng được khắc rất đẹp .
- Đẹp lắm đúng không .
Ông tôi là một nghệ nhân điêu khắc rất giỏi đấy !
- Xuống đây !
- Ông Trần gọi từ nhà sau .
Giang Thiên nhìn thấy khoảng sân nhà sau có rất nhiều bức tượng gỗ ,
có rất nhiều gỗ lớn được xếp thành đống .
Ông Trần mở cửa căn phòng gần đó ,
cười đắc ý chỉ vào vật được phủ khăn đỏ .
- Hai đứa sắp được chiêm ngưỡng một tuyệt tác của nhân loại .
Một pho tượng đẹp nhất thế gian .
Hãy xem đây !
Tấm vải đỏ được kéo xuống .
Lòng hiếu kì của hai người nhanh chóng bị dập tắt .
Lam Thanh cười méo xệch chỉ vào pho tượng :
- Đây là tuyệt tác sao ạ ?
- Đúng vậy !
- Ông Trần gật dù ,
trên mặt vẫn giữ nụ cười đắc ý .
- Vậy mà là tuyệt tác sao ?Rõ ràng chỉ là ông thôi !
Trên tay còn cầm cái rìu ông tưởng mình là tiều phu chắc !
- Lam Thanh nói lớn .
- Cháu nói vậy là sao chứ ?Một người vĩ đại như ta đương nhiên cần phải có một pho tượng hoành tráng vậy chứ !
Ta sẽ để nó ở trước thị trấn để ai cũng được thấy và nhớ đến nghệ nhân điêu khắc số một này !
HaHaHa !
Có cần tự đại thế không ?Giang Thiên và Lam Thanh nhìn ông không nói nên lời .
Lam Thanh xoa xoa trán ,
trình độ của ông so với Mr.
Satan* không kém đâu !
*nhân vật trong Dragon Ball
Giang Thiên nhìn ông Trần chống tay cười lớn rồi lại nhìn sang Lâm Thanh vẻ mặt khổ não mà bất giác cười .
Thú vị thật .
Cả Lam Thành và ông nội của nó là những người thú vị nhất mà cậu từng biết .
Cậu đoán ở đây thêm vài ngày cũng không tệ .
Có thể sẽ gặp nhiều chuyện thú vị hơn .
*****************************************************
Xin lỗi vì đăng trễ nhưng cùng chúc m.
n đọc truyện vui vẻ .
Chap tiếp theo :
Những điều thú vị .
Nỗi lòng của Giang Thiên ,
Mời mọi người đón xem .