Bọn nó thoải mái vơ vét các món tráng miệng trong nhà ăn .
Bốn chàng trai hội học sinh nhìn bàn gần như bị che phủ hết mà không nói nên lời đã vậy Lam Thanh còn lấy tiếp .
Không chỉ bốn người mà đầu bếp cũng mở to mắt ,
phản ứng chậm chạp .
Khi đã yên vị trên bàn ,
Hạo Kỳ mới hỏi :
- Sắp đến giờ ăn trưa rồi mà hai cậu ăn toàn đồ ngọt thế này có ổn không ?
- Cậu không cần lo .
Nếu ba người bọn tôi không ăn hết thì còn Lam Thanh .
Bụng cô ấy không đáy đó !
- Giang Thiên vừa ăn vừa nói .
Khả Vi và Đan Bảo phối hợp gật đầu chắc nịch .
- Mà cho dù giờ ăn nhiều thế nào thì đến trưa ,
ngửi thấy mùi thức ăn là rỗng ngay thôi .
- Lam Thanh cười cười nói .
Má phồng lên vì nhét một khối bánh lớn .
- Cậu ăn thế mà không mập thì hay thật .
Không biết có bao nhiêu cô gái ước được như cậu .
- Hạo Kỳ cười .
- Chưa đủ hay đâu .
Cậu ấy hết ăn lại ngủ ,
rất lười vận động mà không hiểu sao lại không béo phì nữa cơ .
- Khả Vi giơ ngón trỏ lên lắc qua lắc lại nói .
- Cơ thể cậu rốt cuộc cấu tạo như thế nào ?Cho tớ kiểm tra một chút .
- Thiếu Đình nhìn nó với ánh mắt của một nhà khoa học điên .
- Được thôi .
Nhưng cậu phải chắc rằng cơ thể tớ hoàn toàn như cũ .
Không một vết sẹo ,
không đau đớn ,
không chút ảnh hưởng từ cuộc thí nghiệm điên khùng của cậu .
- Lam Thanh thản nhiên vừa liếm ngón tay vừa nói .
- Mà còn phải ...
.
- Tớ bỏ cuộc .
- Thiếu Đình giơ tay nói .
Không có cuộc thí nghiệm nào mà không để lại vết tích hay tác dụng phụ .
- Bỏ cuộc nhanh quá .
Nếu thế sẽ chẳng thành nhà khoa học nổi tiếng được đâu .
- Lam Thanh lắc đầu thất vọng nói .
- Tớ đâu tính thành nhà khoa học .
- Hể ?Vậy sao còn đòi tớ làm vật thì nghiệm ?- Lam Thanh ôm người cảnh giác nói .
- Tò mò thôi .
Lam Thanh ngẩn người rồi sau đó vỗ bàn tay dính đầy kem của mình lên vai Thiếu Đình như một trưởng bối nói với hậu bối :
- Cậu nên thay đổi dự định của mình đi !
Tớ thấy cậu rất có khả năng thành một nhà khoa học điên nổi tiếng đó .
- Nói xong còn kéo áo Thiếu Đình lau sạch những vết kem còn sót lại .
Rồi như chưa có việc gì xảy ra nói .
- Ăn tiếp thôi .
- Tớ không muốn thành khoa học điên mà cậu chỉ muốn kiếm chỗ lau tay thôi đúng không ?
- Hể ?Sao cậu biết hay vậy ?- Lam Thanh vờ ngạc nhiên hỏi .
- Không thèm chối luôn .
- Thiếu Đình gục đầu nói .
Cả bàn ngay lập tức ngập tràn tiếng cười .
Chờ dọn sạch bàn ăn thì bụng Lam Thanh đã tròn vo .
Nó thỏa mãn xoa bụng :
- Mấy món này ngon thật .
Khả Vi hay cậu học rồi về làm cho tớ ăn .
- Học được sao ?- Khả Vi hỏi .
Nếu có thể cô cũng muốn học .
- Trường này không keo kiệt đến nổi không cho học sinh trao đổi học làm món tráng miệng đâu .
- Giang Thiên lành lạnh nói .
Một câu nói tưởng như khen ngợi nhưng lại chặt đứt đường lui của người khác .
Nếu không cho học chẳng phải là keo kiệt sao ?
- Cậu thật là .
.
.
- Hạo Kỳ vỗ nhẹ trán .
Tên hội trưởng này thật chẳng dễ ăn chút nào .
- Mặc dù bình thường không có chuyện này nhưng nếu để Hạo Nhiên nói chắc là được .
- Anh sao ?Ừm .
Chắc được đó .
- Hạo Nhiên suy nghĩ rồi cười nói .
- Vậy nhờ anh cả đấy !
- Khả Vi chắp tay nói .
- Ừm .
- Hạo Nhiên đáp ứng một tiếng lớn .
- Mà các cậu không định đi học đàng hoàng sao ?- Vân Tường vừa khoáy ly cà phê vừa hỏi .
- Tại sao phải học đàng hoàng ?- Giang Thiên nhướng mày hỏi .
- Này .
Đừng nói là các cậu không biết ý nghĩ của việc trao đổi này nha .
Là trao đổi kiến thức ,
học hỏi lẫn nhau đó .
- Vân Tường nói .
- Thì sao ?Đâu quan trọng !
- Giang Thiên lười biếng nói .
- Ách .
Nhưng chẳng lẽ ở trường các cậu không lên lớp sao ?- Vân Tường cười méo mó .
- Không !
- Một lời chắc chắn .
- Chỉ có cậu với Lam Thanh mới vậy thôi !
- Đan Bảo đính chính lại .
- Đừng nói vậy chứ !
Tôi cũng thỉnh thoảng lên lớp mà .
- Lam Thanh phồng má nói .
- Lên lớp đọc truyện .
- Khả Vi cười trêu .
Rốt cuộc trường các cậu dạy học sinh thế nào vậy ?Đây là nỗi lòng của bốn người hội học sinh .
- Nhưng mà .
.
.
trong hai tuần này các cậu nhất định phải lên lớp .
Chủ tịch có dặn là nhất định phải bắt các cậu lên lớp bằng mọi giá .
- Hạo Nhiên vừa đá chân vừa nói .
- Không thích .
- Lam Thanh nói ngay .
- Như vậy là không được .
Nếu không đành phải dù biện pháp mạnh .
- Hạo Nhiên nghiêng đầu nói .
- Biện pháp mạnh ?- Bọn nó bắt đầu tò mò .
- Như trói các cậu vào ghế .
- Hạo Nhiên cười tươi nói .
- Rõ ràng trói người là nghề của hội kỉ luật mà .
Giang Thiên ,
anh truyền nghề nhanh thật .
- Lam Thanh cười trêu Giang Thiên .
- Cô nói sai rồi .
Trói người là nghề của bọn bắt cóc .
Bọn tôi là bắt người .
- Giang Thiên không chút nao núng đáp .
- Ầy .
Không cần biện minh .
Y như nhau thôi .
- Lam Thanh che miệng ,
mắt híp thành một đường cong .
- Ý nghĩa khác nhau .
Mà cô quên mình là người của hội kỷ luật rồi sao ?- Giang Thiên vừa nhấp ngụm cà phê nói .
Lam Thanh lập tức quay ngoắt thái độ ,
trừng mắt nói :
- Ai dám nói hội kỉ luật như bọn bắt cóc hả ?Ý nghĩa hình thức khác khác nha .
Rất cao cả đó !
Cả bọn khinh bỉ nhìn nó .
Người vừa nói là nó chứ ai .
- Dù sao thì cũng cố đi học dùm bọn tớ đi .
Nếu bọn tớ ngay cả việc này cũng không làm được thế nào cũng bị King kiếm cớ nói không đủ năng lực .
Đến lúc đó các cậu không thể gặp lại bọn tớ đâu .
- Vân Tường ngẩng đầu nhìn xa xăm .
Tựa như cả bọn sắp đi xa đến nơi .
- Không thể gặp lại các cậu nữa sao ?- Lam Thanh nói bằng giọng luyến tiếc không thôi .
- Ừ .
Cho nên.
.
.
- Vân Tường đưa đôi mắt long lanh nhìn nó .
- Vậy thì không cần gặp nữa .
- Nó và Giang Thiên đồng thanh nói .
- Hai cậu sao mà nhẫn tâm dữ vậy .
- Vân Tường gắt lên .
Dù sao cũng một ngày làm bạn cả đời làm bạn có cần phũ phàng vậy không ?
- Đường nào bọn tôi cũng không có ý định trở lại đây một lần nữa .
Sau hai tuần thế nào cũng chia tay không bao giờ gặp lại .
Chi bằng sớm rời xa sẽ không còn luyến tiếc .
- Nó nói vô cùng diễn cảm còn thở dài một cái làm sâu thêm cảm xúc .
- Mà các cậu cũng chẳng có gì để luyến tiếc .
- Giang Thiên tàn nhẫn nói .
- Đáng lẽ không nên dùng chiêu này .
- Vân Tường ôm mặt hối hận .
- Đúng rồi !
Lên lớp bọn tớ gặp lại tên tóc cam đó .
- Khả Vi chợt nhớ ra nói .
- Tên tóc cam đứng trước cổng trường ?- Ly cà phê trên tay bị Giang Thiên bóp chặt .
- Ừm .
Cậu ta bị Lam Thanh chọc đến lật bàn học luôn .
- Khả Vi nói .
- Làm tốt lắm Lam Thanh !
Đến khi về tôi sẽ nhường sopha cho cô .
- Giang Thiên hài lòng vỗ đầu nó .
- Hứ .
Nó vốn là của tôi đâu cần anh nhường .
Tên tôi còn in đậm trên đó .
- Lam Thanh bĩu môi .
- Các cậu chọc tới lò lửa sao ?Vui ghê .
- Hạo Nhiên thích thú nói .
- Oa .
Ra đó là biệt danh của cậu ta sao ?Nhưng tớ thấy cậu ta thật biết nhẫn nhịn nha .
- Lam Thanh xoa cằm nói .
- Đừng đùa .
Bình thường học sinh vô tình đụng trúng cậu ta cũng bị lửa giận của cậu ta thiêu chết đấy !
- Vân Tường nói .
- Trường các cậu mà cũng có học sinh phách lối vậy sao ?- Đan Bảo hỏi .
Chẳng phải bị quản rất chặt mà .
- Cậu ta là tứ tướng của King đó .
Mà hôm đón các cậu còn có cả nhị tướng nữa .
Mà bình thường hai tên đó không kiên nhẫn vậy mà vẫn đợi các cậu đến tối .
Đặc biệt nhị tướng .
Cậu ta không có cái gọi là kiên nhẫn đâu ,
còn rất hời hợt nữa .
Nhưng nhìn thấy cậu ta phải đứng dưới trời lạnh mà đợi cảm giác rất vui .
- Vân Tường cười nói .
- Ra là vậy .
- Cả bốn người bọn nó gật đầu .
- Hai cậu vẫn ít đụng cậu ta thì hơn .
Nếu nóng lên thật thì không biết cậu ta sẽ làm gì đâu !
- Thiếu Đình cảnh báo .
Cũng có học sinh đã từng biết kết quả rồi .
- Ánh sáng thường đi cùng bóng tối .
Mặt tối của trường các cậu cũng y như mặt sáng chói của nó .
- Giang Thiên nhàn nhạt nói .
Cho nên con người cũng vậy .
Nhiều người tốt và người xấu cũng không thiếu .
- Dù vậy cũng không ít người đâm đầu vào còn gì .
Nếu không nó đã không tồn tại .
Ánh sáng hay bóng tối đều do chính con người tạo ra .
-, Hạo Kỳ nói .
Tất cả đều là vì con người .
- Các cậu đừng cứ ánh sáng và bóng tối mãi thế !
Dù sao cũng đã ăn xong rồi lấy cho Tử Phong rồi về kí túc thôi .
- Lam Thanh đứng dậy nói .
- Không đợi ăn trưa luôn sao ?- Hạo Nhiên hỏi .
- Sẽ có nhiều học sinh đến .
Tớ không quen .
Vẫn nên đem đến kí túc ăn .
- Lam Thanh nói .
Nó đến lấy túi bánh cho Tử Phong .
- Phiền các cậu rồi hội học sinh .
- Giang Thiên nói rồi Khả Vi cùng Đan Bảo cũng đứng dậy .
Bốn người cùng rời đi .
Lam Thanh ảo não nhìn kí túc còn xa lắc .
- Lần đầu tiên trong đời vừa ăn xong là tớ phải đi bộ xa thế này .
- Vừa than vừa lấy bánh trong túi ăn tiếp .
- Cô ăn nữa là hết luôn đó .
Ráng mà đi đi .
- Giang Thiên giật túi bánh trên tay nói .
Cậu tự hỏi sao ba mẹ nó có thể nuôi nó đến bây giờ mà kinh tế vẫn ổn định .
Có lẽ cũng vì thế mà không có đứa thứ hai đây mà .
Lúc bọn nó đi ngang qua khu trường học ,
nghe tiếng mắng oan oan của Phi Tuấn .
Cậu ta đang vừa đánh vừa mắng một nam sinh .
- Mày nói lại xem !
Mày vừa nói ai là đứa con hoang hả ?- Hai mắt Phi Tuấn bị bao phủ bởi ngọn lửa đen .
Cậu không ngừng đấm đá nam sinh đó mặc dù cậu ta gần như ngất đến nơi .
Cậu ta kéo cổ áo nam sinh xách lên .
Nắm đấm vung xuống gương mặt rướm máu .
- Cậu dừng lại được rồi đó !
- Lam Thanh bất ngờ chặn nắm đấm của cậu ta lại .
- Cậu muốn có án mạng sao ?
- Lại là mày .
Chuyện của tao không cần mày xen vào .
- Phi Tuấn giật tay ra .
- Nếu tôi thích xen vào thì sao tên nhàm chán !
- Lam Thanh hất mặt nói .
- Mày nói ai nhàm chán ?!
!
- Phi Tuấn xiết cổ nó .
- Một tên chỉ biết dùng thế mạnh của mình để bắt nạt người khác không phải quá nhàm chán sao ?- Lam Thanh cười nhếch .
Giọng nói có chút khó khăn .
Bàn tay đã xiết thành nắm .
- Đừng làm như mình biết hết mọi thứ !
- Phi Tuấn quát lên bàn tay càng xiết chặt .
Chết tiệt .
Nghẹt thở mất .
Lam Thanh không giãy dụa ,
nó dùng chút sức dồn vào chân .
Khi chân vừa vung lên một nữa .
.
.
Bốp .
Giang Thiên dễ dàng đánh vào tay Phi Tuấn để cậu ta buông ra .
Giang Thiên đỡ lấy nó lạnh lùng nhìn Phi Tuấn :
- Đây là cách đối đãi của cậu với học sinh trao đổi sao ?Nếu đây là thứ mà chúng tôi học được từ ngôi trường này .
.
.
tôi nghĩ chẳng đáng để bỏ sức .
Phi Tuấn ôm tay .
Lực mà Giang Thiên dùng làm tay cậu tê cứng .
- Xin lỗi nếu làm cậu thất vọng .
Nhưng đó chính là quy luật của trường này .
Kẻ mạnh sẽ sống và kẻ yếu cần loại bỏ .
- Lạc Thần từ xa đi tới .
Học sinh đang vây quanh vội tìm đường né .
- King .
- Phi Tuấn vội khom người .
Lạc Thần liếc cậu ta một cái ,
hơi gật đầu rồi chuyển nhanh ánh mặt về phía Giang Thiên vẫn ôm nó ho sặc sụa .
- Không biết hội trưởng cậu muốn thuộc loại nào ?- King nhếch miệng nói .
- Loại nào ?Không phải cậu biết rõ sao .
Từ hai năm trước luôn thuộc một loại người .
- Giang Thiên lạnh giọng cố ý nhắc quá khứ .
Gương mặt Lạc Thần lập tức tối sầm .
Sự kiện hai năm trước luôn là sự sỉ nhục của cậu .
Nó không chỉ tước đi danh dự mà còn.
.
.
thứ mà cậu luôn ước ao .
- Một loại người ?Cậu có chắc đến bây giờ mình vẫn như thế sao ?
- Ngoài tôi ra còn ai sao ?- Giang Thiên cao ngạo nói .
- Ya .
Vậy sao chúng ta không thử một chơi một trò chơi nhỉ ?- Lạc Thần đề nghị .
- Trò chơi ?- Giang Thiên nhíu mày .
- Trò chơi điều kiện .
Nếu cậu thắng cậu sẽ là kẻ mạnh còn nếu cậu thua.
.
.
danh tiếng của hội kỉ luật sẽ có vài vết thú vị .
- Lạc Thần cười tà ác .
- Trông như điều kiện này không cân bằng .
Và trò chơi của các cậu là công bằng sao ?- Giang Thiên không dễ dàng nhận lời ngu xuẩn như vậy .
- Trò chơi rất đơn giản .
Một trận bóng rổ thì sao ?
- Bóng rổ ?
- Rất đơn giản phải không nào ?Chẳng lẽ cậu sợ hay cậu lo lắng tên nhóc yếu đuối kia không có khả năng .
- Lạc Thần cố ý nhắm vào Lam Thanh .
Yếu đuối ?Lam Thanh muốn lên tiếng phản bác thì đã bị Giang Thiên bịt miệng lại .
- Được thôi !
Nhưng tôi muốn thêm điều kiện .
- Điều kiện ?Nói đi !
- Lạc Thần nói .
- Nếu bọn tôi thắng thì cậu ta phải xin lỗi tên nhóc "yếu đuối "này .
- Giang Thiên nhìn thẳng vào Phi Tuấn .
- Cái gì ?Không đời nào !
Lạc Thần đưa ngang tay ngăn Phi Tuấn lại .
- Dễ thôi .
Điều kiện không khó .
- Tôi không phải cậu sẽ không đưa ra điều kiện bôi xấu người khác .
Lạc Thần cắn răng nhẫn nhịn .
Chính cái thái độ đó khiến cậu căm hận .
Lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo ,
quân tử .
Xem cậu còn kéo dài được bao lâu .
- A .
Nhưng mà phải đủ thành viên đấy .
Nếu bên đội cậu có con gái thì đừng nói tôi không công bằng .
- Lạc Thần cười gian ác .
- Nếu vậy thì tôi sẽ tham gia .
Được chứ Giang Thiên .
- Hạo Kỳ đi tới nói .
- Tôi không phiền .
- Giang Thiên nhún vai .
Sự xuất hiện của Hạo Kỳ khiến Lạc Thần tức giận .
Hội học sinh luôn chống đối cậu .
- Vậy thì tôi trông chờ vẻ mặt thất bại của các cậu .
Ba ngày nữa tai sân bóng phía nam .
Đi thôi !
!
!
Lạc Thần xoay lưng ,
giọng nói lạnh lùng thấu xương mang theo hận thù .
Phi Tuấn hung hăng nhìn nó rồi vội theo bước King .
- Cậu không sao chứ ?- Khả Vi chạy tới lo lắng hỏi nó .
- Chưa chết được .
Nếu không phải Giang Thiên xuất hiện không đúng lúc tớ đã cho tên đó một trận rồi .
- Lam Thanh ôm cổ nói .
- Cậu đó .
Tự dưng xông ra .
- Khả Vi gõ đầu nó .
- Bản năng anh hùng trỗi dậy không ngăn được .
- Lam Thanh xoa xoa đầu nói .
Làm anh hùng thiệt khổ mà .
- Sao cậu lại ở đây ?- Giang Thiên hỏi Hạo Kỳ .
- Tôi nhận được thông báo nên vội chạy tới .
- Hạo Kỳ đáp .
Khi đang dặn dò đầu bếp thì một học sinh chạy đến nói tứ tướng đánh người .
Cậu vốn đến thu dọn tàn cuộc nhưng lại chứng kiến một lời thách đấu thú vị .
- Có ai làm ơn đưa tên này đi chữa trị đi !
- Lam Thanh ngồi xổm xuống chọc chọc vào mặt nam sinh đã bất tỉnh .
Hạo Kỳ phất tay .
Hai người mặc áo blouse trắng nhanh chóng đem cáng tới khiêng nam sinh đi .
- Trận bóng này được giúp các cậu cũng xem là trải nghiệm mới của tôi .
- Hạo Kỳ nói .
- Tớ nhất định phải cho tên kia sáng mắt .
Hừ dám nói tớ là tên nhóc yếu đuối .
- Lam Thanh hừ hừ nói .
Nó ghi thù nhanh lắm .
- Nếu là bóng rổ nên gọi cho Vĩnh Khang .
Cậu thấy sao ?- Đan Bảo nói với Giang Thiên .
- Không cần .
Chuyện của chúng ta chúng ta nên tự giải quyết .
Hơn nữa sắp tới giải đấu của cậu ấy không thể làm phiền được .
- Giang Thiên dứt khoát nói .
- Nhưng mà .
.
.
- Không cần phải lo .
Chúng ta còn một con át chủ bài mà .
- Giang Thiên cười thần bí nhìn về phía nó .
- Ý cậu là Lam Thanh ?
- Nếu một tên nhóc "yếu đuối " trở nên tinh quái ,
mạnh mẽ không phải sẽ rất bất ngờ sao !
Món quà đầu tiên dành cho cậu ta sẽ đầy màu sắc .
Giang Thiên cười tự tin .
Ai là ngưởi thưởng thức vẻ mặt thất bại.
.
.
sẽ rõ ràng nhanh thôi .
***********************
Chap tiếp theo : Bức thư cảnh báo .
Ba ngày trước ngày thi đấu .
Đón xem nhá !