- HÀN GIANG THIÊN ĐỒ NGỐC !
Tất cả ánh mắt kéo đến chủ nhân của tiếng hét .
Ở giữa cửa ,
một thân hình nhỏ nhắn bao trong chiếc áo khoác rộng ,
mặc quần jean soóc đến gối ,
giày bata ,
đội chiếc nón lưỡi trai che nửa mặt ,
mái tóc xanh dài phủ xuống lưng .
Một tay chống thành cửa ,
một tay chống gối ,
Lam Thanh thở dốc ,
trông rất mệt mỏi .
Cuối cùng cũng đến rồi !
Giang Thiên sững sờ nhìn nó .
Thật sự là Lam Thanh .
- Này ...
.
- Anh rất rất ngốc !
- Lam Thanh sau khi lấy lại sức ,
câu đầu là mắng cậu thay vì lời chúc mừng .
Ngoài ra còn đính kèm món quà là hai phát đạp vào chân cậu .
- Cô làm cái gì vậy hả ?- Giang Thiên nhảy lùi lại .
Bàn chân bị nó đạp truyền đến cơn đau đớn cơ hồ đứng không vững nữa .
- Cái này phải hỏi anh mới đúng .
Người thì ngày nào cũng gặp ,
anh rảnh quá hay sao mà lại để thiệp trước cửa phòng .
Sao không thử suy nghĩ tới trường hợp.
.
.
à không với tôi thì chắc chẳng bao giờ để ý !
- Lam Thah túm lấy vạt áo cậu trừng mắt nói .
- Sao tôi có thể đưa trực tiếp cho cô khi biết sẽ bị từ chối ?- Giang Thiên rống giận trở lại .
- Còn nói không ngốc !
Cho dù anh có dùng giọng điệu kiêu ngạo đưa thiệp ,
tôi vẫn nhận .
Anh tưởng tôi chỉ vì hai ba lời hống hách của anh mà giận thì không phải tôi đã lên cơn đau tim từ lâu rồi !
- Lam Thanh tiện thể đạp chân cậu thêm một phát nữa .
- Này !
- Giang Thiên gắt lên .
Mọi người xung quanh bị tiếng gắt của cậu dọa sợ .
Nhưng riêng nó thò không ,
Lam Thanh hung hăng trừng mắt nói :
- Anh nói không phải xem ?!
- Tôi đã nói gì đâu !
- Anh mới nói còn gì ?
- Nhưng tôi đâu phủ nhận mình sai !
- Anh cũng không đồng ý mình sai !
Ánh mắt mấy người bạn híp thành hàng ngang ,
trên đầu có vài gạch .
- Hai người bọn họ xem những người ở đây thành không khí rồi sao ?
Giang Thiên túm ngược lại nó tức giận nói :
- Đúng là tôi sai nhưng cô đâu cần nói nhiều như vậy !
Hôm nay sinh nhật tôi mà một lời chúc mừng cô không nói !
Mặt Lam Thanh nghệt ra .
Sau đó mới vỗ vỗ vai cậu phán một câu :
- Tôi quên mất !
- Lam Thanh !
- Sao trách tôi được ,
tôi bị anh làm cho tức giận còn nhớ gì nữa !
- Lam Thanh nói .
- Hơn nữa vì anh mà tôi phải chạy bộ gần hai cây số mệt muốn chết !
Khả Vi là gọi đến hiệu sách ,
lúc đó nó đang vừa ăn bánh vừa đọc truyện mà trời cũng đã khá tối lại .
Nghe ông nói nó mới tức tốc đi mà đương nhiên là phải chạy đến trạm xe buýt .
Chuyến xe này chỉ đến trung tâm thành phố ,
cho nên phải đi chuyến khác để tới đây .
Nhưng nếu đợi phải tới mười lăm ,
hai mười phút mới có cho nên nó quyết định chạy bộ đến .
Thật sự rất rất mệt .
- Cô chạy bộ .
.
.
- Đương nhiên là sợ đến muộn không có gì ăn rồi !
Giang Thiên sầm mặt lại .
Vừa mới cảm động.
.
.
Lam Thanh thật biết cách đập tan cảm xúc của người khác .
- Này !
- Lam Thanh ném một túi đồ vào người cậu .
- Gì đây ?- Giang Thiên nhăn mặt hỏi .
- Quà sinh nhật !
Giang Thiên tò mò mở túi ra xem .
Sau đó ánh mắt bất mãn nhìn nó :
- Tôi có phải cô đâu mà đọc manga ?- Tưởng gì ai ngờ mở ra lại là mấy cuốn "thám tử lừng danh conan ".
- Tôi thấy đây là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất !
Anh thêm một tuổi ít nhất cũng phải thông mình lên .
Học hỏi nhóc này đi !
- Lam Thanh cười nói .
Thật ra thì lúc đó nó mới mua truyện mới ,
mà đang ở hiệu sách nhận được cuộc gọi ,
bất giác đổi mấy cuốn mới mua lấy mấy cuốn này .
Đến giờ vẫn còn thấy tiếc nè .
Truyện mới ra lò ,
nóng hổi luôn .
.
.
- Tôi ngốc chỗ nào !
Thành tích đứng đầu là ngốc thì những người như cô là rất rất ngốc .
- Giang Thiên bực mình nói .
Nãy giờ cũng phải hơn ba lần nói cậu ngốc .
Quá đáng !
- Kệ anh !
Nếu không thích thì trả đây !
- Lam Thanh đưa tay muốn giật lại như vậy là vẫn đổi được .
- Quà sinh nhật không trả lại !
- Giang Thiên ôm khư khư vào người .
- Anh không thích còn gì ?
- Nhưng nó cũng là quà sinh nhật của tôi !
- Này ,
hai đứa !
- Ba Hàn cười khổ nói .
- Làm ơn có thể nhỏ nhỏ tiếng được không !
Khách khứa đang nhìn mất mặt quá !
- Bọn con nhỏ tiếng lắm rồi !
- Hai người đồng thanh nói .
Thật không hiểu khái niệm nhỏ tiếng của hai người là gì nhưng nếu nhỏ ở đây là đủ cho toàn bộ khách khứa gần một ngàn người nghe đủ thì trên đời này không có lớn nữa rồi .
- Dù sao cũng đã bắt khách chờ lâu rồi ,
con nên bắt đầu phần chính đi chứ !
- Mẹ Hàn thướt tha trong chiếc váy trắng nhẹ nhàng nói .
- Anh chưa thổi nến sao ?Tôi tưởng đến là được ăn ngay chứ !
- Lam Thanh xụ mặt nhìn cái bánh to đùng xa xa kia .
- Muốn ăn không ?- Giang Thiên hỏi ,
đáy mắt ẩn chứa niềm vui .
- Hỏi thừa !
- Vậy theo tôi !
- Giang Thiên kéo tay nó .
Đám đông tự động tách ra .
Khi hai người đến chỗ chiếc bánh ánh đèn vụt tắt ,
không gian chìm trong bóng tối ,
và bất ngờ chiếu sáng chiếc bánh và hai người họ .
- Kéo tôi tới đây làm gì ?- Lam Thanh hỏi .
- Thổi nến ,
vì cô tới trễ nên phải thổi nến .
Vì chờ cô mà bây giờ tôi rất lười .
- Giang Thiên khẽ thì thầm .
- Miễn .
Tôi hết hơi rồi !
- Lam Thanh giơ tay nói .
- Không phải cô muốn ăn bánh sao ?Nến chưa thổi thì chưa được ăn !
Lam Thanh híp một đường dài mắt nhìn cậu .
- Thổi xong là được ăn chứ gì ?Tôi phải phần lớn nhất !
- Không thành vấn đề !
- Giang Thiên gật đầu .
- Anh còn chờ gì mà không ước đi !
- Lam Thanh thúc cậu .
Giang Thiên chắp tay nhắm mắt .
Cậu vồn không tin những điều như điều ước nhưng nếu nó có thể thành sự thật .
.
.
cậu vô cùng vui .
- Xong rồi !
- Giang Thiên mở mắt nói .
- Phù !
- Lam Thanh vừa lấy hơi thổi ra ,
Giang Thiên cũng thổi một cái nhẹ .
Ánh nến vừa tắt .
Không gian lại sáng vụt lên .
Tiếng vỗ tay không ngớt kèm theo tiếng hô lớn :
- Chúc mừng sinh nhật !
Đồng thời ,
giai điệu của bài Happy birthday cũng vang lên .
Về quà của mọi người ,
Giang Thiên để cho quản gia tiếp nhận .
Riêng quà của nó cậu vẫn giữ bên mình .
- Ăn được chưa ?- Lam Thanh nôn nóng hỏi .
Nhìn cái bánh thoạt rất ngon .
- Cô còn chưa chúc mừng tôi nữa ?
- Anh nhận được cả ngàn lời như thế còn gì ?Tôi muốn ăn bánh .
.
.
Nhìn bộ dạng chỉ thiếu chảy nước dãi của nó Giang Thiên cảm thấy buồn cười .
Hai tay bỏ túi ,
nghênh đầu nói :
- Nên ăn các món khác trước ,
về phần bánh lát nữa sẽ có người đem tới .
Phần cô lớn nhất ,
yên tâm .
- Vậy mà nói thổi xong là được ăn.
.
.
- Lam Thanh lầu bầu .
- Tới thưởng thức tay nghề đầu bếp của nhà tôi xem !
Giang Thiên tự nhiên kéo nó tới bàn ăn ,
bản năng của Lam Thanh lại trỗi dậy ,
thấy đồ ăn thì thoải mái mà ăn hết miếng này đến miếng khác mà không biết có bao nhiêu người dùng ánh mắt khinh thường nhìn nó .
Nhiều tiếng xì xầm vang lên .
- Cô gái đó là ai mà Hàn thiếu gia quan tâm dữ vậy ?
- Vì cô ta mà chúng ta phải đợi thật không đáng !
- Nhìn cách cô ta ăn thật thô tục !
Ánh mắt lạnh của Giang Thiên quét một vòng .
Đừng tưởng nãy giờ họ nói gì mà cậu không nghe .
Nếu không phải vì lợi ích của gia đình còn lâu họ mới có trong danh sách khách mời sinh nhật cậu .
Cả đám rét run im bặt .
Không ai để ý trong đám đông ,
một chàng trai mặc vest xám ôm mặt lẩm bẩm :
- Con bé này .
.
.
chẳng bao giờ sửa đổi .
- Giám đốc Trần .
.
.
cậu bị sao à ?- Ba Hàn quan tâm hỏi .
Đây là một trong những tinh anh mà ông rất coi trọng .
Nỗ lực từ đôi bàn tay trắng .
Từ vị trí thấp nhất mà không ngừng tiến lên .
Cậu ta đã đưa một nhà xuất bản nhỏ trở nên nổi tiếng .
- Không .
.
.
không có gì .
.
.
chỉ là cảm thấy hơi xấu hổ thôi.
.
.
cô bé kia là em gái tôi nếu có gì thất lễ mong ngài bỏ qua !
- Gia Ngạo nói .
- Em gái ?Vậy là tôi hiểu rồi.
.
.
nếu thế thì.
.
.
- Ba Hàn xoa cằm cười tà .
Gia Ngạo cảnh giác nhìn ông .
Cảm giác bị tính kế nha .
- Sao cậu không qua chào một tiếng nhỉ ?
- Thôi !
Tôi vẫn chưa nói cho con bé về vị trí của mình hôm nay ,
nếu bây giờ nó biết tôi đảm bảo mình sẽ rất thảm .
- Gia Ngạo xua tay .
- Tại sao ?
- Chỉ là.
.
.
tôi muốn đến khi bản thân đã tiến được xa hơn.
.
.
nói thật lúc còn niên thiếu tôi đã hứa với Lam Thanh ,
nhất định sẽ trở thành ông chủ của nhà xuất bản lớn thế giới .
Có lẽ không được như vậy nhưng tôi muốn chờ đến khi nhà xuất bản của tôi đã có một vị thế vững chắc tôi mới nói với nó .
Ít nhất sẽ không có cảm giác thất hứa .
- Gia Ngạo nhu hòa nói .
- Cậu thật sự rất thương em gái ?Nếu thế sao chúng ta không hợp tác nhỉ ?
- Hợp tác ?Tôi không nghĩ chúng tôi sẽ đem lại lợi ích gì cho BS hơn nữa vẫn là nhà xuất bản thường ,
tôi không nghĩ là đủ tư cách để hợp tác với tập đoàn .
- Thế cậu nghĩ sao tôi lại mời cậu đến đây ?Giang Thiên cũng không biết điều này.
.
.
hơn nữa.
.
.
tôi chỉ là đang giúp con trai mình thôi !
- Ba Hàn cười nói .
Gia Ngạo nhìn ông khó hiểu .
Giúp Giang Thiên thì liên quan gì chuyện hai bên hợp tác ?Nhưng trước khi bị phát hiện anh vẫn nên tìm ccah1 thoát trước .
Tâm trạng Giang Thiên tốt lên thì không khí bữa tiệc cũng dễ thở hơn .
- Cậu ta đúng là thiên vị .
Quà chúng ta tặng thì vứt qua một bên ,
quà của Lam Thanh thì giữ khư khư bên mình !
- Tử Phong oán giận nói .
Cứ như quà của Lam Thanh là vàng ,
của các cậu không đáng một đồng .
- Tốn tiền quà cáp ,
biết thể đi tay không rồi !
- Lập Huân nói .
- Cậu ấy vui là được rồi .
Nhìn vẻ mặt cậu ấy lúc nãy cứ ngỡ buổi tiệc này ảm đạm lắm !
- Đan Bảo nói .
- Phải ,
nhìn cậu ấy thật sự rất buồn !
- Tịnh Đan khẽ nói .
Ai lại nghĩ một Hàn đại công tử nổi tiếng băng lạnh lại có ngày có vẻ mặt ấy .
- Và chúng ta có.
.
.
hai tên bỏ bạn theo gái ở đây !
- Lạc Thần tiếp lời .
Kiến Hàm và Giang Thiên thì cứ kè kè bên hai cô gái .
Lam Thanh với Khả Vi cũng đã lớn ,
có phải trẻ con đâu mà hai người bọn họ đứng bên cẩn thận chọn món .
- Quân Du !
Quân Tuyết khi nào mới ra viện được ?Thấy họ mà ghen tỵ quá !
- Tử Phong hỏi .
- Tớ không biết !
Quân Tuyết muốn ở lại đó đến khi phục hồi hoàn toàn !
- Quân Du đáp .
- Các cậu .
.
.
ật.
.
.
à.
.
.
ẳng.
.
.
ẽ.
.
.
ông.
.
.
ói .
.
.
ao ?- Vĩnh Khang vừa ăn vừa hỏi .
Vì đợi ăn sinh nhật Giang Thiên má cậu nhịn luôn bữa trưa ,
giờ đói kinh khủng .
- Cậu nên ở bên kia mới phải !
- Tử Phong hất mặt về hướng Lam Thanh đang vơ vét .
Vĩnh Khang nghiêng đầu ,
đôi mắt tròn nhìn họ .
- Nhóm Hạo Nhiên cũng được mời sao không thấy họ ?- Đan Bảo hỏi .
- Việc ở trường nhiều lắm ,
họ không có thời gian !
- Tịnh Đan đáp .
- Có lẽ họ không tới cũng tốt !
Minh Nhạc và An Nhã bị vây quanh bới các quý bà ham thích âm nhạc .
Bao nhiêu câu hỏi cứ tới liên tục khiến hai người toát mồ hôi ứng phó .
Lúc thoát ra được thì trên trán cũng lấm tấm mồ hôi .
- Không nghĩ đi ăn sinh nhật mà cũng mệt vậy !
- An Nhã thở dài .
- Hàm cứng ngắc luôn rồi .
Thục nữ đúng là chết người .
- Nhã không cần giả vờ cười là được .
Cứ cư xử như tự nhiên thôi .
- Như tự nhiên thì không biết vẻ mặt của họ thế nào ,
lúc đó lại lôi đến mớ rắc rối .
- Chúng ta kiếm gì ăn trước đã !
- Minh Nhạc khẽ nói .
- Này Nhạc !
Tại sao em không gọi chị là chị nữa ?- An Nhã bất ngờ hỏi .
Bước chân Minh Nhạc khựng lại nhưng cậu lại lựa chọn cách trốn tránh ,
cười nói :
- Đi thôi !
Là người thừa kế ,
Giang Thiên cũng cần quan tâm đến đối tác .
Cậu từ chối người khác phái tiếp cận mình nhưng bất đắc dĩ phải tiếp những quý ông .
Một bên vừa nói chuyện ,
ánh mắt thỉnh thoảng quan sát Lam Thanh .
Nhưng không phải lúc nào cũng nhìn đến nó được khi Lam Thanh tách khỏi cậu .
Yểu điệu hai tiểu thư xinh đẹp ,
nhìn sang trọng nhất bữa tiệc bước lại gần nói .
- Tưởng ai được Hàn thiếu quan tâm hóa ra là một người thô tục ,
ham ăn như heo !
- Chắc Hàn thiếu thấy cô ta tội nghiệp mà ban chút thương hại thôi .
.
.
cỡ như cô ta sao so với hai bọn mình .
Lam Thanh lờ như không thấy không nghe ,
tập trung vào phần ăn của mình .
Thấy nó một cái liếc mắt cũng không có ,
hai cô nàng phẫn hận .
Nhìn không ra rốt cuộc Giang Thiên bao nhiêu người không để ý lại để ý con nhỏ tầm thường này .
- Nếu vậy thì hai cô lại càng đáng thương hơn .
Giang Thiên một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn .
So với hai tiểu thư đây thì cô ấy được Giang Thiên quý trọng hơn rất nhiều !
- Phi Tuấn giễu cợt nói .
- Cô nghĩ sao khi Giang Thiên nghe thấy những lời này ?Người lạnh giá không xem ai ra gì như cậu ấy chắc sẽ có những hành động "đẹp" mắt lắm !
- Hừ !
- Hai cô nàng không cam tâm rời đi .
Tự dưng nhảy ra một tên phá hoại .
- Sao không phản ứng gì hết ?Không giống tính cách cô tí nào ?
- Tôi mà phản ứng thì không đơn giản hai ba câu nói đến lúc đó bữa tiệc này sẽ rất hỗn loạn .
- Lam Thanh nói .
- Tôi cảm thấy dù bằng cách nào cũng không thể hiểu nổi con người cô !
- Phi Tuấn khẽ lắc đầu .
- Muốn hiểu được một người cần rất nhiều thời gian ,
cách thức không quan trọng ,
quan trọng là cậu muốn hiểu những gì về người đó !
- Đúng nhỉ ?- Phi Tuấn nghiêng đầu nhìn nó .
- Tôi đã suy nghĩ về lời cô nói nhưng không phải ai cũng được như vậy .
Khi con người ta hoàn toàn bị kiểm soát thì những thứ đơn giản như vậy cũng bị kiểm soát .
Lam Thanh nhìn cậu .
Chắc lại gặp vấn đề gì nữa .
- Dù đang gặp vấn đề gì thì cậu hãy nhớ hưởng thụ cuộc sống này .
Đời người tưởng dài như lại rất ngắn ,
thoải mái được ngày nào hay ngày ấy !
- Phong cách của cô nhỉ ?
- Ừ .
Giang Thiên tiếp một lúc mới phát hiện không thấy nó đâu ,
lo lắng tìm kiếm thì thấy nó đang nói chuyện vui vẻ với Phi Tuấn .
Biết ngay là tên đó có vấn đề .
- Lam Thanh !
- Anh xong việc rồi à ?Vất vả quá !
- Cô thì trông rất vui !
- Đương nhiên ,
chẳng lẽ lại mang vẻ mặt đưa đám ?
- Hừ !
Không phải cô muốn ăn bánh sao ?Theo tôi !
- Giang Thiên kéo tay nó ,
tách khỏi Phi Tuấn .
Ánh mắt Phi Tuấn đượm buồn nhìn theo hai người .
- Oa ,
ngon ,
thật sự rất ngon !
- Lam Thanh hai mắt lấp lánh nói .
Cảm giác mềm xốp miễn chê .
- Thật vậy !
Ngon quá đi !
- Khả Vi thốt lên .
- Ước gì được ăn mỗi ngày !
- Ngọc Uyển nói .
- Bánh ngọt là tuyệt nhất !
- An Nhã sung sướng nói .
Bốn cô gái tụ tập một chỗ ăn bánh nét mặt vô cùng hạnh phúc .
Các chàng trai thì bị dòng người cuốn trôi mà lưu lạc ( suy nghĩ ngược lại ) .
- Uống chút rượu không ?- An Nhã đề nghị .
- Rượu ?
- Phải !
Bữa tiệc thế này phải uống một chút !
Lần trước chị thử rồi ,
một chút thôi nhưng hưởng vị khá lắm .
Nhân lúc không có những kẻ cản trợ ở đây .
.
.
chúng ta sao lại không thử ?- An Nhã nhẹ liếm môi nói .
Dụ dỗ trẻ em .
Khả Vi và Ngọc Uyển có chút chần chừ ,
đã đủ tuổi đâu mà uống .
Lam Thanh thì ngược lại ,
nó hô ứng ngay .
- Thử !
Thử !
Ngân vang giai điệu hải tặc đi !
Vĩnh Khang đi ngang qua ,
một cánh tay quắc cậu lại .
Trong lúc không ai biết ,
hai chai rượu vang được đặt trên bàn lặng lẽ biến mất .
Bữa tiệc tàn .
Khách mời dần ra về .
- Nãy giờ không thấy Lam Thanh đâu ,
rốt cuộc cô ấy đi đâu rồi ?- Giang Thiên ngó quanh .
Chỉ cần lơ là một chút thì chẳng thấy người đâu .
- Khả Vi !
- Kiến Hàm đi một vòng gọi .
Rõ ràng lúc nãy nói đi vệ sinh một lát thôi sao giờ bóng người cũng chẳng thấy !
Hai người vừa đi vừa nhìn quanh tìm kiếm kết quả đụng nhau .
- Cậu chắn đường tớ chi vậy ?- Kiến Hàm chỉnh mắt kính .
- Là cậu mới phải !
- Có ai thấy An Nhã không ?- Minh Nhạc hỏi .
- Ngọc Uyển nữa .
.
.
- Có chuyện gì vậy ?- Tử Phong và Đan Bảo lại hỏi .
- Các cô gái biến mất rồi !
Năm bóng người xiêu vẹo từ ngoài vườn bước vào ,
khuôn mặt ai nấy hồng lên ,
nấc lên từng tiếng ,
dựa vào nhau mà bước .
- Chúng ta chỉ mới đi một lúc sao người tăng lên nhiều vậy ?- An Nhã nấc lên nói .
- Hể ?Phân thân chi thuật.
.
.
- Lam Thanh một mặt ngố nói .
- Hình như tớ cận nặng hơn rồi !
- Khả Vi quơ quàng phía trước .
- Đầu nặng quá !
- Ngọc Uyển vỗ đầu nói .
- Uống tiếp đi !
- Vĩnh Khang quơ loạn xa hai chai rượu rỗng trên tay .
Một mảng hắc ám bao trùm lấy không gian .
Tử Phong và Đan Bảo tự giác tách ra xa .
Mẹ Hàn chỉ sợ thiếu dầu che miệng cười nói :
- Đúng là tuổi trẻ !
Uống được hai chai luôn .
Biết thế cũng tham gia cho vui !
Bỗng không khí trầm xuống .
Không ai bảo ai ,
bốn chàng trai tự động bắt lấy cô gái ,
riêng Vĩnh Khang bị đá sang một bên .
- Nhìn sắc trời cũng đã tối hay các con ở lại qua đêm luôn đi !
Nếu đưa họ về trong bộ dạng này sẽ để lại ấn tượng xấu đó !
- Ba Hàn lắc đầu nói .
- Nhớ bế cẩn thận về tận phòng nha !
- Mẹ Hàn cười thập phần gian .
- Gạt suy nghĩ đen tối ra khỏi đầu mẹ ngay đi !
- Giang Thiên bế Lam Thanh đi ngang qua lạnh giọng nói .
- Mẹ có suy nghĩ gì đâu !
- Mẹ Hàn vô tội nói .
Khi bóng bốn người khuất trên cầu thang ,
Tử Phong và Đan Bảo mới nhìn đến người bị bỏ rơi .
Đúng là đứa bé tội nghiệp .
Kiến Hàm bế Khả Vi đến căn phòng cuối hành lang .
Cô nàng dùng ánh mắt mông lung nhìn cậu :
- Ai.
.
.
đây ?
- Em say đến mức bạn trai mình cũng không nhận ra sao ?
- Bạn trai.
.
.
bạn trai.
.
.
rất đẹp trai.
.
.
- Biết thế thì giữ cho chặt vào ,
cô bé !
- Giữ chặt.
.
.
để làm gì.
.
.
- Lược bỏ ba chữ sau !
- Kiến Hàm nghiến răng nói .
Thiên Vũ đặt Ngọc Uyển trên giường vặn vặn người .
Bế công chúa tốn sức quá đi ,
về sau nhất định phải tăng cường rèn luyện sức khỏe như vậy thì.
.
.
.
khi cậu bé đang đắm chìm trong khung cảnh lãng mạng trong đầu thì cô bé đã thoải mái chìm vào giấc ngủ .
Minh Nhạc vất vả đưa An Nhã vào phòng ,
Lúc say một nháo ,
hai khóc đòi chơi đàn .
Mãi một lúc không nháo đủ thì lại túm áo cậu .
khịt khịt mũi ủy khuất hỏi :
- Nhạc sao không gọi chị nữa ?Có phải ghét chị rồi không ?Nói đi .
.
.
mau nói đi .
.
.
- Không ai muốn yêu chị gái của mình hết ,
câu trả lời này được chưa ?
- Là sao ?- Ánh mắt mờ mịt .
- Là như vậy đó !
Hoàn toàn không hiểu .
Giang Thiên bế Lam Thanh đến phòng bên phòng mình .
Nó thật ngoan ngoan đến kì lạ ,
từ lúc cậu bế thì cứ vậy mà ngủ .
Nhìn gương mặt say ngủ của nó ,
Giang Thiên lại có chút tiếc nuối .
Cậu vẫn chưa nghe được lời chút mừng của nó .
So với những lời chúc mừng kia ,
lời chúc mừng của nó quan trọng hơn nhiều .
Giang Thiên thở nhẹ một tiếng .
Lam Thanh lật người ,
má cọ cọ vào chăn mềm ,
nói mớ :
- Sinh nhật vui vẻ.
.
.
Giang Thiên .
.
.
Giang Thiên mở to mắt nhìn nó kích động .
- Anh lại già thêm một tuổi.
.
.
haha.
.
.
- Tiếng cười khàn nhỏ dần rồi tắt hẳn ,
theo đó là tiếng thở đều dều .
Giang Thiên tự giác bỏ ngoài tai câu sau .
Sát cảm xúc .
Nhẹ nhàng đóng cửa lại ,
ánh mắt nhìn người trên giường dịu dàng nói :
- Chúc ngủ ngon ,
cô ngốc !
******************************