Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Hội Trưởng Hội Kỉ Luật Băng Giá Và Cô Nhóc Otaku

Cập nhật: 07/04/2024
Tác giả: shuuya
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 171,835
Đánh giá:                      
Truyện Teen
     
     

Câu chuyện diễn ra sau khi Kiến Hàm và Khả Vi đi du lịch .

Tức là sau sự kiện Khả Vi đi gặp mặt nhóm .

Vĩnh Khang vì ham vui mà tham gia đã phải lãnh hậu quả nặng nề .

Chuyện vốn là như thế này ...

.

Câu lạc bộ bóng rổ mà Vĩnh Khang nhận làm huấn luyện viên ấy là một nơi mà cậu rất thích đến sau khi kết thúc các mùa giải .

Nó là một câu lạc bộ bóng rổ đường phố ,

các thành viên có lối chơi rất phóng khoáng và vấn đề thi đấu giữa các đội bóng rổ đường phố rất dễ dàng ,

không rườm rà thủ tục như khi thi đấu chính thức .

Nói là cậu huấn luyện nhưng thật ra cũng chỉ hướng dẫn động tác cơ bản còn tới chơi là chính .

Tuyệt nhất là sân bóng nhá ,

nơi các cậu thường tập luyện và cũng là nơi diễn ra các trận đấu đường phố ,

sân bóng ngoài trời và còn rộng nữa .

Chỉ nghĩ tới thôi ,

Vĩnh Khang chỉ muốn lao đến và chơi bóng rổ ngay thôi nếu không cũng chẳng biết làm gì .

Thế nhưng.

.

.

- Cái gì thế này ?- Vĩnh Khang ngây ngốc nhìn sân bóng bị đóng kín bởi hàng rào sắt cao ngất ngưỡng ,

cơn gió hiu hiu thổi qua không một bóng người.

.

.

chẳng phải hôm nay hẹn ở đây sao ?Vĩnh Khang nhìn mảnh giấy trắng dán trên hàng rào .

" Tạm đóng một tháng ".

.

.

tạm đóng.

.

.

tạm.

.

.

t.

.

.

ạm .

Vĩnh Khang ôm đầu hét lên .

- Một tháng mà là tạm sao ?Tại sao ?Tại sao ?Ai đã gây ra chuyện này !

Tiếng hét quá lớn của cậu gây chú ý đến bác bảo vệ khu vực ,

ông trừng mắt nhìn cậu :

- Cậu có thể ngừng hét được không ?

- Làm sao có thể ngừng chứ ?Tại sao nó là đóng.

.

.

- Có vậy thôi mà cũng hét. Có một chàng trai trẻ nói gì đó với người quản lí.

.

.

sau đó thì nó đóng .

- Bác bảo vệ nói .

- Nơi này đóng cửa đúng là buồn thật .

.

.

mà thôi .

.

.

cậu còn hét nữa thì coi chừng tôi !

Bác bảo vệ cảnh cáo rồi rời đi .

Vĩnh Khang thẫn thờ nhìn hàng rào.

.

.

người đàn ông trẻ đó.

.

.

không lẽ là.

.

.

Kiến Hàm .

.

.

Vĩnh Khang cười khan một tiếng .

Chắc không phải đâu nhỉ .

.

. cậu vẫn có thể gọi điện cho mọi người rủ đi nơi khác chơi mà.

.

.

- Bọn em đang đi tắm suối nước nóng .

Ai yo ,

không biết sao lại bất ngờ như thế ,

hôm qua mua thử chiếc mấy tính mà sáng hôm sau đã nhận vé ,

mà phải đi hôm nay ,

em có liên lạc với anh nhưng không được .

Tiếc thật đó ,

suối nước nóng này tuyệt quá trời luôn.

.

.

- Giọng cậu nhóc bên kia thao thao bất tuyệt ,

vô cùng hưng phấn .

- Máy tính cậu mua.

.

.

là hãng nào ?

- Máy tính mới ra của BS đó ,

chiều qua bất ngờ giảm giá nên em mua ngay !

Vĩnh Khang chậm rãi thả tay xuống.

.

.

BS không có khả năng là Giang Thiên làm vậy.

.

.

thế thì chỉ còn một người mà thôi.

.

.

- Biết thế mình đã chẳng tham gia rồi !

Bây giờ hối hận còn kịp không ???

Không phải chỉ có nơi này có thể chơi bóng rổ nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ ,

mỗi lần cậu đến chỗ khác xin chơi cùng thì họ đều nhìn cậu ái ngại .

Nói đi cũng phải nói lại ,

ai biểu cậu vác trên người cái danh hiệu cầu thủ chuyên nghiệp thế giới .

.

.

không ai dám chơi cùng cậu nữa .

Tiếng bóng bộp bộp trên sân vào lúc đêm khuya ,

Vĩnh Khang một mình dẫn bóng ,

một mình ném bóng ,

rồi lại nằm vật ra sân :

- Chán quá !

Chán quá đi !

Chơi một mình thế này không còn vui nữa .

- Cậu làm gì ở đây vào lúc nửa đêm đó hả ?- Giọng nói cáu kỉnh vang lên .

Sân bóng này gần nhà cô ,

bất ngờ đi ngang qua lại nghe thấy tiếng bóng .

.

.

.

cô đoán không sai.

.

.

là tên ngốc này.

.

.

sao lại thích đến đây vào nửa đêm thế không biết .

- Song Song !

- Vĩnh Khang nhảy bật dậy ,

hai mắt sáng như đèn pha .

Song trên người vẫn còn đang mặc trang phục giáo viên thể dục ,

mái tóc ngắn ngang vai cùng với vẻ mặt bất mãn đứng trước mặt cậu .

- Ngày mai cho tớ đến câu lạc bộ bóng rổ của cậu nhá !

- Không bao giờ !

- Song Song lạnh lùng nói .

Ánh mắt nhìn cậu cự tuyệt .

- Tại sao chứ ?- Vĩnh Khang bày ra vẻ mặt trẻ con hỏi .

- Vì cậu quá rắc rối !

- Song Song quay lưng bước đi .

- Tối rồi ,

cậu cũng mau về đi !

- Cậu đồng ý thì tớ về ,

tớ chỉ đến chơi một lát thôi !

Tớ hứa đó !

- Vĩnh Khang lẽo đẽo theo sau năn nỉ .

- Một lát ?Câu này tôi nghe quen quá rồi mà có bao giờ cậu giữ đúng lời cậu nói đâu ?Kết quả thì sao ?Vắt kiệt sức bọn nó .

- Song Song liếc mắt nói .

Cô nhận làm cố vấn cho câu lạc bộ bóng rổ của trường đồng thời cũng nhận việc huấn luyện thế nhưng tên này mỗi lần tới đều đòi thử sức ,

kết quả thì sao ?Đám thiếu niên ấy đương nhiên là vui sướng tham gia ,

hôm sau thì lết xác đến trường trong khi tên này thì tinh thần khoái khoan .

- Lần này tớ hứa chắc đấy !

- Vĩnh Khang không từ bỏ ,

tiếp tục vừa đi vừa lải nhải .

Song Song quýêt định không thèm nói nữa mặc kệ cậu nói sao thì nói .

Đáng lẽ nên về thẳng nhà mới phải như vậy thì đỡ phiền hơn rồi .

- Song Song !

Song Song !

- Thấy cô xem nhẹ mình ,

Vĩnh Khang cố đi nhanh ,

sánh bước cùng cô ,

không ngừng léo nhéo bên tai cô .

Sức chịu đựng của con người có hạn ,

hơn nữa cô còn bực mình chuyện ở trường giờ lại bị cậu phiền nhiễu rốt cuộc cũng chịu không được gắt lên :

- Cậu có thôi ngay không ?Tôi thật sự rất nhức đầu !

Cậu mà còn nói nữa.

.

.

- Ánh mắt sắc lém nhìn cậu .

Vĩnh Khang tự biết hậu quả ,

rùng mình một cái làm đóng tác khóa miệng Song Song mới thu hồi ánh mắt .

Hai người cứ lặng lẽ bước trên con đường khuya thành tĩnh cho đến khi .

.

.

- Sao cậu còn chưa về ?- Song Song trừng mắt nhìn người lẽo đẽo theo mình về đến tận nhà .

Vĩnh Khang nhìn cô nhưng không nói .

Song Song không kiên nhẫn hỏi lại :

- Sao chưa về ?Hử ?

Vẫn là sự im lặng .

Song Song nhìn cậu ,

chậm rãi thốt ra một câu :

- Nếu không muốn nói thì tùy cậu .

Mời về cho .

- Á !

- Vĩnh Khang làm đóng tác mở khóa rồi bày vẻ mặt như bị ức hiếp nói .

- Là cậu không cho tớ nói mà .

Tớ đói bụng .

- Thì sao ?

- Nửa đêm rồi.

.

.

- Sao ?

- Không có quán nào mở cửa .

.

.

- Vĩnh Khang xụ mặt ôm bụng ,

hai mặt nhìn chằm chằm cô .

- Haizz .

- Song Song thở dài một hơi .

Đáng lẽ sau khi tốt nghiệp nên cắt đứt quan hệ với tên này mới đúng .

- Vào đi !

Song Song mở cửa căn hộ .

Cô sống một mình trong căn hộ không quá lớn ,

được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp ,

luôn mang đến cho người khác cảm giác thoải mái ,

mát dịu .

Không phải lần đầu tiên đến nhà cô ,

Vĩnh Khang lập tức thoải mái nhu nhà mình ,

nằm úp sấp trên sopha dài trong phòng khách ,

thân hình cao lớn hơn hẳn nên hai chân vắt veo trên thành ghế .

Cậu giương đôi mắt sáng nhìn Song Song đòi hỏi :

- Tớ muốn ăn mì ý !

- Đòi hỏi !

- Song Song bất mãn nói .

Thế nhưng sau khi vào bếp lại tìm xem còn đủ nguyên liệu không .

Chưa kịp nghỉ ngơi tắm rửa đã bắt tay vào làm mỳ .

Vĩnh Khang ở trong phòng khách ,

nằm trên sopha xem hoạt hình bật cười khanh khách rất sảng khoái .

Cậu cười quơ tay quơ chân chẳng may quơ trúng khung hình đặt trên bàn ,

nó bay thẳng xuống đất .

Song Song trong bếp nghe được tiếng choảng ,

hốt hoảng chạy ra hỏi :

- Xảy ra chuyện gì vậy ?

- Không có gì đâu !

- Vĩnh Khang cười gượng nói .

- Tôi rõ ràng nghe thấy.

.

.

- Tiếng trong tivi ấy !

- Vĩnh Khang lập tức chỉ tivi nói .

Song Song nhìn tivi sau đó lại nhìn cậu .

- Mở nhỏ âm lượng xuồng giùm .

- Tớ biết rồi !

- Vĩnh Khang luống cuống cầm remote chỉnh âm lượng .

Song Song trở lại với công việc còn đang dang dở .

Vĩnh Khang ngó ngó thấy cô đi rồi mới an tâm lôi đồ giống dưới bàn ra .

Mèn ơi .

Mặt kính của khung ảnh bị vỡ ,

hồi nãy cậu lại gấp quá ,

lỡ tay làm miếng thủy tinh cắt vào tấm ảnh .

Vĩnh Khang xanh mặt ,

đây là ảnh gia đình mà Song Song chụp với ba mẹ cô .

Ba năm trước ba mẹ cô qua đời ,

Song Song một mình sống một mình mà tài sản của ba mẹ đều bị anh chị của cướp đoạt lấy hết nhưng cô không nói một lời nào .

Lúc đó Vĩnh Khang tức giận muốn giúp cô đòi lại công bằng thế nhưng Song Song chỉ nói :" Đó không phải tiền của tôi tại sao phải đoạt lại !

" .

Từ nhỏ Song Song đã có ý thức tự lập cao ,

từ trung học vừa học vừa làm thêm vừa sinh hoạt câu lạc bộ ,

trang trải sinh hoạt bằng chính số tiền mình làm ra .

Cậu không biết giữa cô và ba mẹ xảy ra mâu thuẫn gì nhưng trong suốt thời gian quen biết Song Song ,

cô chưa lần nào nhắc đến ba mẹ mình hay thậm chí chưa từng thấy ba mẹ đến thăm cô .

Vậy mà sau lễ tang ,

cô chỉ lấy đi từ nhà một tấm hình ,

hình chụp Song Song khi còn nhỏ bên ba mẹ ,

một khung cảnh hạnh phúc .

Đối với cô bức hình này có bao nhiêu là quý giá .

.

.

vậy mà.

.

.

cậu lại.

.

.

làm hỏng bức hình mất rồi .

Càng nghĩ Vĩnh Khang càng rối lên.

.

.

làm sao đây.

.

.

nguy rồi.

.

.

Song Song nhất định rất tức giận.

.

.

sau đó sẽ tuyệt giao với cậu.

.

.

Vĩnh Khang rơi vào khủng hoảng trầm trọng .

Cậu mải nghĩ mà không nhận ra Song Song đang đứng sững sờ nhìn từ lúc nào ,

cô khó khăn thốt lên :

- Cậu làm cái gì vậy ?

Vĩnh Khang giật mình nhìn cô ,

cậu bối rối muốn tìm cách giấu đi ,

nhưng lại hoảng quá ,

tay bị miếng thủy tinh cắt vào làm rơi khung hình dưới đất ,

Vĩnh Khang vừa nói vừa gấp gáp cúi xuống nhặt những mảnh vỡ :

- Tớ xin lỗi .

.

.

- Đủ rồi !

- Song Song chặn tay cậu lại ,

vẻ mặt không cảm xúc nói .

- Để tôi dọn ,

tay cậu đang chảy máu trước hết băng lại đã .

Song Song nói rồi vào đi lấy hộp cứu thương ,

cẩn thận băng bó vết thương của Vĩnh Khang lại .

Vĩnh Khang cẩn thận quan sát nét mặt của Song Song ,

không cảm xúc .

Cô thật sự giận rồi ,

Vĩnh Khang vội vàng giải thích :

- Tớ thật sự không cố ý .

Tớ xin lỗi ,

cậu không cần giận được không ?

- Tôi không giận .

- Song Song nhẹ giọng nói .

- Nhưng rõ ràng cậu đang giận còn gì !

- Vĩnh Khang lí nhí nói .

Song Song ngước mắt nhìn cậu .

Làm ơn đi ,

so với cô tên này còn dễ mau nước mắt hơn .

- Vĩnh Khang ,

cậu là con trai ?

- Đúng vậy !

- Vĩnh Khang ngờ nghệch nói .

Sao lại hỏi chuyện này ?Từ nhỏ đến lớn cậu vẫn là con trai mà .

- Đã hai mươi bảy tuổi ?

- Hình như thế .

Mà sắp tới là sinh nhật hai tám của tớ đó !

- Vĩnh Khang vui vẻ nói .

Quên mất lúc nãy còn lo Song Song giận .

- Vậy làm ơn cậu ra dáng người trưởng thành được không ?Đừng suốt ngày bày ra vẻ mặt trẻ con ,

một chút là ủy ủy khuất khuất nữa .

Trưởng thành giùm cái đi !

- Song Song cốc đầu cậu .

- Trưởng thành đồng nghĩa với việc phải thay đổi ,

tớ không thích việc đó chút nào .

- Vĩnh Khang nhăn mặt nói .

- Việc đó có gì không tốt ?

- Đương nhiên chẳng tốt chút nào .

Giống như cậu ,

ít nhất lúc trước tớ còn cảm thấy chúng ta thân thiết hơn ,

mặc dù suốt ngày bị cậu cho ăn mắng với ăn đập nhưng mà.

.

.

cậu lúc đó rất giàu sức sống.

.

.

nhưng bây giờ thì lại khác.

.

.

cậu trở nên .

.

.

lạnh.

.

. hơn nha .

Nếu đó là cái mà cậu gọi là trưởng thành tớ không thích chút nào .

- Cuộc sống này không dễ dàng như cậu tưởng đâu .

Vĩnh Khang ,

cậu lớn lên trong vòng tay yêu thương che chở của mọi người nên không hiểu rõ sự khốc liệt của cuộc đời .

Muốn tồn tại buộc phải trưởng thành buộc phải thay đổi ,

cần phải mạnh mẽ hơn để đối mặt với rất nhiều thứ trong cuộc sống này .

Không phải ai cũng là người tốt đâu .

Nếu cậu không tìm cách bảo vệ mình cậu sẽ bị tổn thương .

- Song Song quấn thêm vài vòng băng rồi cột lại ,

cất đồ lại vào trong hộp ,

đứng dậy .

- Vậy Song Song.

.

.

cậu không cần trước mặt tớ bày bộ mặt lạnh được không.

.

.

mặc dù tớ đã quen khi nhìn mặt Giang Thiên.

.

.

nhưng với cậu cảm thấy rất đáng sợ.

.

.

- Nói cậu là tên ngốc chẳng sai chút nào !

Nếu tôi thật sự bày mặt lạnh với cậu thì cái mạng cậu không còn bao nhiêu đâu !

- Song Song nói rồi cất hộp cứu thương ,

mang chổi ra quen dọn đống vụn vỡ trên sàn

,

lúc cô định quét luôn tấm ảnh ,

Vĩnh Khang đã nhặt lên và nói :

- Tớ nhất định sẽ làm nó thành như cũ .

- Không cần phải vậy đâu !

- Cần mà !

Nếu tớ làm cho nó thành như cũ cậu nhất định phải cho tớ đến câu lạc bộ đó !

- Vĩnh Khang cười meo meo nói .

- Mơ đi !

Cậu đây là đang bồi thường cho tôi ,

tôi chưa đòi thêm mà cậu dám thêm điều kiện sao ?

- Cho tớ đến câu lạc bộ đi mà Song Song !

Lần này thôi !

Mỗi ngày cho tới hết tháng này là được .

- Càng không có khả năng !

- Song Song !

Một bên năn nỉ một bên từ chối cứ thể đi vào bếp và ăn xong bữa khuya .

Song Song tắm xong vừa lau đầu vừa bước ra phòng khách ,

cất tiếng gọi :

- Vĩnh Khang !

Cậu còn không mau về đi !

Nhà cậu sẽ lo đấy .

.

.

ngủ mất rồi !

Đúng là y như trẻ con ,

ăn no là ngủ .

- Song Song thở dài một tiếng .

Cô ngồi xổm xuống nhìn chàng trai đang ngủ say sưa .

Ông trời đúng là ưu ái cho người này .

Bao năm trôi qua mà nét mặt chẳng thay đổi ,

chơi thể thao nhiều nên cơ thể săn chắc nhưng khi phối vơi gương mặt này giống như đứa trẻ lớn xác vậy .

Nhưng ít nhất trong lúc này lại toát lên sự trầm ổn của người trưởng thành .

Song Song lấy chăn đắp lên người Vĩnh Khang ,

chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu ,

tắt đèn rồi mới vào phòng mình ,

thả người xuống giường .

Một ngày thật dài ,

ngủ thôi .

*******************************

Còn một chap truyện về Vĩnh Khang nữa và chap về Đan Bảo mới đến Giang Thiên và Lam Thanh .

Bạn nào fan của cặp này ráng đợi nha ^^