Sắp đến tết rồi nên nhà nhà ai đều đang chìm trong không khí vui mừng .
Gia đình nhỏ của hai vợ chồng nó cũng vậy .
Giống như mọi ngày ,
Lam Thanh vừa dậy đã đứng xem lịch :
- Chỉ còn một tuần nữa là tới tết .
Sau đó một tháng nữa sẽ ra mắt siêu phẩm mùa xuân .
Mong chờ quá đi !
Giang Thiên vò mái tóc rối ,
nửa nằm nửa ngồi trên giường ,
đánh một cái ngáp dài cậu nhìn cái người đứng cạnh cửa phòng ,
sáng nào cũng thấy nó đứng đó cả ,
cả người lấp lánh vì sao .
Nó cũng đã có chồng rồi sao mong đến tết như con nít vậy chứ ?Đến tết rồi thì cũng làm gì có tiền lì xì ,
ngược lại còn phải đi lì xì ,
phiền chết được .
Nhưng mà...
.
sao càng nhìn lại thấy hình như nó gầy đi vậy nhỉ ?Giang Thiên xoa cằm nghiền ngẫm ,
tôi ôm cũng cảm thấy nó nhỏ hẳn đi .
- Lam Thanh !
- Sao vậy ?- Nó xoay đầu nhìn cậu .
- Sao anh không ngủ chút đi !
Từ giờ đến khi bay còn sớm mà .
- Phải rồi ,
hôm nay Giang Thiên phải ra nước ngoài khảo sát chi nhánh .
- Em lại đây xem nào !
- Giang Thiên nói .
- Gì vậy ?Suy nghĩ mua được quà gì cho em rồi sao ?- Lam Thanh lon ton chạy lại ,
bộ đồ ngủ có in hình pikachu mặc trên người nó trông có vẻ rộng ,
tay áo dài che phủ tay nó ,
ống quần cũng dài che mất cả bàn chân nó ,
đi đứng không cẩn thận có mà vấp té mất .
Lam Thanh vừa tới thì bất ngờ Giang Thiên ôm chầm lấy nó .
Lam Thanh giãy ra một chút ,
bất mãn nói :
- Ui .
Anh làm gì vậy ?
- Em gầy !
- Giang Thiên nhăn mặt nói .
Hai tay vẫn ôm chặt nó .
- Hả ?- Lam Thanh mờ mịt nhìn cậu .
Nó gầy ?Chỗ nào gầy ?Dạo này ai cũng nói nó mập không ít mà ?
- Sao càng ngày lại thấy em càng nhỏ đi nhỉ ?- Giang Thiên cúi thấp đầu nghi hoặc nhìn nó hỏi .
Ánh mắt Lam Thanh híp thành một đường ngang nhìn cậu :
- Mắt anh có vấn đề sao ?Em vẫn như vậy thôi chứ nhỏ thế nào ?
- Xin lỗi nhé !
Mấy ngày nay bận quá chẳng quan tâm được em .
- Giang Thiên tỏ vẻ thương tiếc vuốt mặt nó .
- Không sao !
Không sao !
Anh cũng bận mà !
Không cần bận tâm !
- Lam Thanh nhanh chóng xua tay .
Cảm xúc yêu thương đang dâng trào trong Giang Thiên ảm xuống .
Trông cứ như nó muốn cậu bận nhiều vậy ấy .
- Anh sao vậy ?- Lam Thanh quơ tay trước mắt cậu .
Sao vậy ?Tự nhiên đứng máy vậy ?
Giang Thiên bỗng tách hai tay khỏi người nó ,
khuôn mặt âm trầm ngẩng lên tầm mười lăm độ ,
khóe miệng kéo lên một nụ cười gian .
Lam Thanh vừa nhìn thấy đoán biết chuyện không hay vội muốn tìm đường chạy thoát nhưng lại không kịp thoát khỏi ma chảo của Giang Thiên.
.
.
- Ha ha ha .
.
.
dừng.
.
.
dừng .
.
.
lại.
.
.
.
ha ha ha .
.
.
- Lam Thanh vặn vẹo người trên giường cười ra nước mắt .
- Không dừng .
Cho em cười vỡ bụng luôn !
- Giang Thiên ra sức thọc lét nó .
- Không chịu nổi nữa.
.
.
anh.
.
.
haha.
.
.
mau.
.
.
ha.
.
.
dừng.
.
.
lại.
.
.
đi.
.
.
hahahaha .
.
.
- Lam Thanh cười khàn cả giọng ,
đôi mắt nhìn cậu cầu xin .
- Nói .
Có phải không thích anh ở nhà phải không ?- Giang Thiên áp trán nó hỏi .
- Làm.
.
.
làm gì có !
- Lam Thanh chột dạ nói .
- Thật không ?- Ánh mắt Giang Thiên sắc lên một tầng .
- Cũng không hẳn.
.
.
chỉ có .
.
.
một chút thôi .
.
.
- Lam Thanh ngập ngừng nói .
Vì nếu cậu không ở nhà thì nó có thể đóng đô trong phòng xem anime từ sáng đến tối luôn .
- Hừ .
Còn dám nói .
- Giang Thiên bất mãn nói .
Vậy mà cậu đi đâu cũng nhớ nó ,
chỉ hận không trói nó đem theo mà nó lại.
.
.
thật là "hoa rơi hữu ý ,
nước vô tình mà ".
.
.
hình như hình dung hơi sai thì phải.
.
.
Thôi kệ đi ,
trừng phạt cô nhóc này trước đã .
Mắt nó dáo dác nhìn cậu .
Khụ ,
không phải lỡ tổn thương tâm hồn mong manh của hội trưởng đại nhân đấy chứ ?Nó chỉ thành thật thôi mà .
- Này.
.
.
ưm.
.
.
Bỗng Giang Thiên áp môi lên môi nó .
Cảm giác mềm mại ,
ấm áp khiến Giang Thiên yêu thích .
Đôi mắt Lam Thanh mở to tròn nhìn cậu .
Giang Thiên trầm giọng nhắc nhở :
- Nhắm mắt lại .
- Nhưng sao lại.
.
.
- Nhắm mắt !
- Giờ là ngữ điệu ra lệnh .
Lam Thanh chậm chạp nhắm mắt .
Cái gì cũng phải từ từ cho nó hỏi xong đã chứ !
Giang Thiên hài lòng nhếch miệng ,
một lần nữa áp lên môi nó tinh tế nhấm nháp hương vị ngọt ngào buổi sáng .
Xem như một chút đền bù tổn thất về tinh thần a.
.
.
.
.
Giang Thiên đứng trước gương chỉnh chỉnh lại caravat vừa dặn nó :
- Em ở nhà không nên cứ nhốt mình trong phòng xem anime ,
thỉnh thoảng ra ngoài dạo một chút hay gọi cho Khả Vi hay mấy cô gái khác ra ngoài chơi cho gân cốt giãn ra một chút .
Và tuyệt đối không được bỏ bữa đâu đấy !
- Em biết rồi mà !
Ha ha .
.
.
- Lam Thanh nằm úp sấp trên giường chúi đầu vào quyển truyện .
Giang Thiên ngã sấp lên người nó ,
giọng buồn rầu nói :
- Chồng em sắp phải đi xa mà em không quan tâm gì sao ?
- Quan tâm ?À ,
đương nhiên là có chứ !
Anh nhớ mua quà cho em đó !
- Lam Thanh tạm thời rời mắt khỏi quyển truyện nói .
- Em thật đáng ghét !
- Giang Thiên cốc nhẹ trán nó .
Cậu hạ giọng hỏi .
- Em thật sự không muốn đi cùng anh sao ?
- Không .
Mệt lắm .
.
.
.
- Một bộ dạng sâu lười dính giường .
Giang Thiên thở dài .
Chính bản thân cậu cũng không muốn đi .
Nếu không phải chi nhánh bên đó xảy ra vấn đề nghiêm trọng còn lâu cậu mới đích thân đi .
Giang Thiên chán nản vùi đầu vào hõm vai nó dụi dụi vài cái .
Lam Thanh vỗ đầu cậu nói :
- Anh không muốn đi thì khỏi đi cũng được .
- Không được .
Nếu không đi thì sau này làm gì có tiền nuôi con heo em .
Đầu Lam Thanh rơi đầy hắc tuyến .
Làm quá lên rồi !
Cho dù sau này cậu không đi làm thì tiền trong ngân hàng cũng đủ để hai người sống trong xa hoa suốt đời rồi .
Cốc ,
cốc ,
cốc .
- Thiếu gia ,
thiếu phu nhân !
Có trợ lí Trần đến !
- Giọng nói của cô giúp việc truyền đến từ sau cánh cửa .
- Đến giờ rồi sao ?- Giang Thiên miễn cưỡng đứng dậy phủi phẳng trang phục .
- Chúc anh đi vui vẻ !
- Lam Thanh vẫy tay nói rồi tiếp tục vùi đầu vào đọc truyện .
Bất ngờ người nó bị nhấc bổng lên rời vào vòng tay rắn chắc của Giang Thiên .
Cậu nhìn nó nói bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc :
- Em phải tiễn anh ra tận cửa sau đó phải đứng nhìn anh đi khuất rồi mới được lên phòng .
- Tại sao chứ ?- Lam Thanh phồng má hỏi .
- Vì em là vợ anh nha .
- Giang Thiên nhoẻo miệng cười .
Làm ơn trả lại con người lạnh lùng cao cao tại thượng cho con .
Trong lòng Lam Thanh thầm nói .
Đến trước cửa ,
Giang Thiên mới thả nó xuống .
Bên ngoài anh chàng trợ lí của cậu khệ nệ khiêng hành lí của cậu lên xe .
Lam Thanh thấy cậu cứ đứng nhìn nó chăm chăm mà chưa chịu rời đi mới thắc mắc hỏi :
- Sao anh chưa đi ?
- Thiếu đồ sao đi !
- Thiếu gì ?- Lam Thanh nghiêng đầu hỏi .
Không phải đều đem lên xe hết rồi sao ?
- Hôn tạm biệt !
- Nhìn mặt Giang Thiên khi nói ra dường như nó rất quan trọng .
- Hôn tạm biệt gì chứ !
Mau đi đi !
- Lam Thanh vung chân nhỏ đá vào người cậu lại bị Giang Thiên bắt được .
- Nếu em không hôn anh không đi !
- Giang Thiên cầm một chân Lam Thanh không thả .
- Á ,
thả chân em ra !
- Lam Thanh lò cò một chân để giữ thăng bằng đứng trên mặt đất .
- Hôn không ?
- Được rồi !
- Lam Thanh chịu thua .
Đứng kiểu này mỏi chân chết đi được .
Nghe vậy Giang Thiên mới thả chân nó ra .
Lam Thanh nhìn cậu một lúc mới nhón chân để môi chạm vào môi cậu rồi nhanh chóng rời đi .
- Anh mau đi đi !
- Lần này tạm tha cho em !
Anh đi đây !
Không cần nhớ lắm !
- Giang Thiên nhếch miệng cười tự mãn rồi xoay người rời đi .
Nhìn chiếc xe khuất bóng ,
Lam Thanh lầm bầm trong miệng vài tiếng mới xoay người lại ,
vừa xoay lại đã bắt gặp gương mặt cười tủm tỉm của hai cô giúp việc ,
khuôn mặt Lam Thanh hơi nóng lên ,
cố giữ vẻ trấn định chạy lên phòng .
Nó biết xấu hổ rồi .
Đến cuối ngày ,
khi hai cô giúp việc chuẩn bị ra về ,
Lam Thanh mới chịu rời phòng chiếu chạy xuống .
Nó cầm hai phong bì đưa cho mỗi cô nói :
- Ngày mai các cô không cần tới nữa đâu !
- Thiếu phu nhân ,
chúng tôi sai ở đâu cố cứ nói chứ đừng đuổi việc chúng tôi .
- Không .
Ý tôi là cho hai cô nghỉ tết sớm mà .
Đây là tiền lương tháng này .
Ngày mai tôi quyết định sẽ về nhà chính nên hai cô cứ việc nghỉ tết trước thời hạn .
- Nó giải thích .
- Nhưng mà .
.
.
- Không nhựng nhị gì cả .
- Chúng tôi hiểu rồi .
Cảm ơn thiếu phu nhân .
- Không có gì .
- Lam Thanh cười tít mắt nói .
Hai cô giúp việc ra về rồi Lam Thanh mới nhảy cẫng lên :
- Ha .
Vậy là được tự do rồi !
Số là Giang Thiên sau khi ăn sáng có dặn hai cô giúp việc ở nhà không cho nó ở trong phòng chiếu quá năm tiếng một ngày còn không được cho nó ăn nhiều đồ ăn vặt nữa .
Hừ ,
tưởng nó dễ nghe lời lắm sao ?Nó biết cậu để tiền lương của hai cô giúp việc trong két sắt a .
Chậc mà mật mã lại là sinh nhật nó ,
nó muốn mở lúc nào mà chả được .
Ha ha ,
thấy nó lợi hại chưa ?
Lam Thanh mở tủ lạnh ,
đồ ăn hai cô giúp việc nấu đủ để nó dùng trong hai ngày tới ,
giờ thì .
.
.
Lam Thanh quơ hết đồ ăn vặt có trong tủ ra để trên bàn .
Chạy lon ton ra khóa hết tất cả cửa lại rồi lại đem đồ ăn vặt lên phòng chiếu ,
sau đó mới chạy về giường ngủ ,
phải lấy sức để ngày mai tận hưởng chứ !
Sáng hôm sau ,
Lam Thanh đóng đô trong phòng chiếu từ sáu giờ sáng ,
bắt đầu cày mấy bộ anime mà Giang Thiên mới mua hôm trước .
Giang Thiên lúc này thì lại lo lắng không thôi .
Sao cậu gọi về nhà mà không ai bắt máy thế này ?Đã xảy ra chuyện gì ư ?
- Chủ tịch !
Chúng ta phải đi rồi !
- Trợ lí của cậu cẩn thận nói .
Nhìn vẻ mặt sếp lúc này khủng bố lắm ,
cậu cũng không muốn kêu đâu nhưng nếu để lỡ giờ thế nào sếp cũng lại đổ cho cậu .
Làm công ăn lương khổ thế đấy .
Giang Thiên đành phải gác chuyện lo lắng cho Lam Thanh lại .
Cậu nghĩ nghĩ một chút lại gọi cho Khả Vi .
- Giang Thiên !
Anh gọi có chuyện gì không ?
- Tôi phải đi công tác mà không liên lạc được với Lam Thanh ,
cô qua xem cô ấy thế nào !
- Chuyện này.
.
.
thật xin lỗi.
.
.
giờ tôi với Kiến Hàm cũng đang ở nước ngoài.
.
.
- Khả Vi áy náy nói .
Kiến Hàm phải thay Thiên Vũ đi đàm phán với một tập đoàn lớn nên dẫn cô theo .
- Vậy sao ?- Giang Thiên tắt máy .
- Chủ tịch !
- Được rồi !
Chúng ta đi !
- Giang Thiên cắn răng nói .
Hi vọng là không có chuyện gì .
Trong khi Giang Thiên lo lắng thì nó lại cười sung sướng ,
vừa xem anime vừa ăn khoai tây .
- Haha ,
phải như thế chứ !
Cái bụng réo mấy lần vì đói cũng không đủ kéo nó khỏi căn phòng đó ,
cho đến khi bộ phim kết thúc .
Lúc nó ra khỏi phòng chiếu cũng đã gần tám giờ .
Lam Thanh mới lôi đồ ăn đã nấu sẵn trong tủ lạnh ra hâm lại rồi ăn như hổ đói ,
ăn xong cũng chỉ có thể dọn chén bát để vào nơi rửa .
Cứ thể mà nó sống qua hai ngày ,
đến ngày thứ ba ,
đồ trong tủ lạnh đã hết ,
đồ ăn vặt cũng hết sạch ,
nó đành phải lết xác vào thị trấn khá xa đó mua đồ ăn sẵn và ăn vặt .
May mắn ,
ở nhà có xe đạp ,
Giang Thiên mua để nó có thể tùy thời đi đâu đó chơi .
Trên đường trở vềthi2 trời bỗng trút xuống cơn mưa lớn .
Lam Thanh hối hả đạp xe như bay ,
trong miệng không ngừng mắng :
- Lâu lâu mới rời nhà sao lại xui xẻo thế chứ ?Đến cả ông trời cũng muốn mình ở nhà mà .
Đến khi về đến biệt thụ thì cả người nó đã ướt như chuột lột ,
Lam Thanh vào phòng tắm ,
tắm rửa qua loa ,
thay bộ đồ mới là nhảy lên giường cuộn mình trong chăn lăn qua lăn lại ,
ngay cả mái tóc ướt cũng không thèm sấy khô .
- Lạnh quá !
Lạnh quá đi !
Lăn một hồi thấy cơ thể ấm lên nó mới quấn theo chăn xuống lầu ,
chế mì ăn cho đỡ đói .
Ngoài trời ,
tiếng mưa xối xả trút xuống ,
âm vang tiếng sét khiến cả người nó nổi hết da gà ,
một mình ngồi ăn mì tự dưng nó thấy tủi thân .
- Còn bốn ngày nữa đến tết.
.
.
trong khi người ta sắp sửa này nọ bên gia đình thì mình lại ngồi đây ăn mì.
.
.
ông trời thật bất công .
Còn Giang Thiên nữa !
Đi rồi không thèm gọi lấy một cuộc thế mà nói thương mình ,
thương nước mắm ý !
Reng ,
reng ,
reng .
Tiếng điện thoại bàn vang lên ,
Lam Thanh phải nghe đến tiếng thứ mười mới chịu nhấc máy .
Ăn mì cũng không yên .
- Alo .
- Lam Thanh !
Rốt cuộc em cũng chịu nhấc máy rồi !
Sao hai ngày nay anh gọi mà em không nghe ?- Bên kia ,
giọng Giang Thiên lộ rõ vẻ lo lắng .
Nó ngẩn người ra .
Cậu có gọi ?Lúc nào ?Sao nó không biết ?Lam Thanh chợt nhớ ra hai ngày trước nó hết ở trong phòng chiếu lại ở phòng ngủ ,
chỉ xuống đây kiếm thức ăn ,
sao mà biết được .
Tội lỗi ,
tội lỗi ,
hóa ra nó trách nhằm cậu .
- Em sao vậy ?Hai ngày nay có chuyện gì không ?
- Không có gì đâu !
- Lam Thanh !
Em bị cảm sao ?Giọng nghe có vẻ hơi khản đặc .
- Bị cảm ?Sao có thể chứ ?Ha ha ha .
- Lam Thanh cười mấy tiếng .
- Có gì phải nói với anh ,
tuyệt đối không được giấu .
Nếu có dấu hiệu cảm phải nói với hai cô giúp việc ngay .
Còn nữa ,
ít xem anime lại một chút ,
em cũng nên ra ngoài không khóe xương cốt mục hết .
Anh thấy dự báo thời tiết có nói mấy ngày nay ở đó có mưa ,
nhớ ra ngoài phải mang theo dù ,
đừng để bị nhiễm lạnh.
.
.
Giang Thiên càng nói nó càng chột dạ .
Đợi cậu nói xong nó mới lí nhí hỏi :
- Chừng nào anh về ?
- Nhớ anh rồi phải không ?Anh đã nói rồi mà !
- Còn lâu nha !
Không cần tự kỉ !
Em là nhớ quà của em !
- Được rồi !
Nói một tiếng nhớ có mất mát gì đâu !
Có lẽ là ngày kia anh mới về được .
Anh sẽ cố gắng giải quyết công việc .
Nếu thấy chán hay em về nhà chính hay về nhà ba mẹ cũng được .
Còn nữa.
.
.
- Biết rồi !
Từ lúc nào mà anh dài dòng vậy chứ !
- Lam Thanh ngắt lời cậu .
- Không phải do em sao ?Anh có chút việc rồi !
Anh sẽ gọi lại sau ,
em đi ngủ đi !
- Ừm .
Bye !
- Ngủ ngon .
Lam Thanh gác máy ,
cuộn chăn ,
co người nằm trên sopha ,
hai ngày nó cày hết anime mới rồi ,
giờ không có gì xem hết ,
nó mở tivi ,
bấm loạn xạ các kênh sau đó có một kênh thời sự chán ngắt ,
nhờ thế mà nó được ru ngủ .
Nửa đêm ,
bỗng dưng nó thấy người khó chịu ,
đầu rất đau ,
mũi hình như cũng bị nghẹt ,
cả cơ thể cứ nói là nhũn ra .
- Thanh !
Sao em lại nằm ở đây !
Lam Thanh !
Nó mơ màng mở mắt .
Lơ mơ thấy được mái tóc đỏ ,
khuôn mặt quen thuộc nhưng sao lại tái nhợt thế kia .
- Anh.
.
.
về .
.
.
rồi.
.
.
- Bị cảm sao không nói với anh .
Anh đưa em lên phòng !
- Giang Thiên bế cục bông lên .
Nếu không phải cậu đột ngột về sớm thì.
.
.
đúng là chẳng thể làm người ta yên tâm được .
Giang Thiên đặt nó lên giường ,
lấy khăn ấm đắp lên trán ,
lục lọi tủ ý tế lấy nhiệt kế ra đút vào miệng nó .
Sau đó lại chạy xuống nhà ,
muốn nấu nước gừng thì lại.
.
.
- Cái gì thế này ?Y như bãi rác !
Bát đũa ,
vỏ bánh vỏ kẹo vứt lung tung ,
cậu còn để ý trên bàn một hộp mì .
Đừng nói với cậu là hôm nay nó ăn mì đấy !
Giang Thiên chán nản ,
dọn dẹp sơ qua .
Biết ngay mà ,
để nó ở nhà một mình là không ổn .
Lần sau nói gì cũng phải lôi nó theo .
- Ba mươi bảy độ rưỡi .
May mà không cao quá !
- Giang Thiên lấy nhiệt kế xem .
Cậu đỡ nó ngồi dậy ,
để nó dựa vào người cậu ,
một tay bưng tô cháo ,
dịu giọng nói :
- Ăn miếng cháo đi rồi uống thuốc .
Đầu óc Lam Thanh giờ không đủ tỉnh táo nhưng nó vẫn nhận ra tô chao này bất ổn ,
ngửi sao có mùi khen khét thế nhỉ ?Cháo gì mà giống như cơm nhão .
- Ăn.
.
.
ăn được không ?
- Không chết được đâu !
- Giang Thiên thẹn quá gắt lên .
Định nấu nước gừng nhưng sau đó lại quyết định nấu cháo .
Cậu đã cố lắm rồi ,
nấu đi nấu lại ba hốn lần mới được một tô xem như là ổn đi .
Cậu đâu giống Kiến Hàm có khiếu nấu ăn đâu .
Lam Thanh miễn cưỡng mở miệng .
Mùi vị .
.
.
miễn cưỡng chịu được .
Giang Thiên cho nó uống thuốc xong thì xuống bếp .
Nhìn bãi chiến trường trước mắt ,
cậu đoán giúp việc không đến hai ngày nay .
Giang Thiên tắt đèn phòng bếp ,
thôi thì để mai gọi người tới dọn .
Lam Thanh đang ngủ thì bất ngờ bị ôm lấy ,
bàn tay rộng lớn đặt lên trán nó ,
giọng nói trầm ấm vang bên tai :
- Còn nóng hổi .
Rốt cuộc làm sao mà em bị cảm thế này ?
Lam Thanh im lặng không nói .
Chẳng lẽ nói cậu là do nó dầm mưa sao ?Đảm bảo Giang Thiên sẽ tức giận sau đó khóa phòng chiếu lại .
Ừm .
Nhưng người cậu ấm a .
Lam Thanh chui rúc vào người Giang Thiên .
Như vậy không còn lạnh nữa .
Giang Thiên thở hắt một tiếng ,
tay vỗ về lưng nó như ru ngủ .
Nhờ nó mà cậu cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều .
Đến khi Lam Thanh tỉnh lại thì không thấy Giang Thiên đâu ,
nó nghe tiếng cậu ở ngoài ban công .
- Được rồi !
Việc đó tôi sẽ giải quyết sau ,
cậu cứ nói họ từ từ đợi nếu đợi không được thì hủy hợp đồng lần này luôn đi !
Phiền chết đi được .
Đúng là Giang Thiên không thay đổi gì mấy so với trước đây .
Vẫn là cái phong thái hội trưởng đại nhân cao cao tại thượng .
Giang Thiên đang nói chuyện thì nghe tiếng động ,
thấy nó chân trần bước tới thì vứt điện thoại sang một bên ,
chạy tới ,
giọng trách cứ :
- Đã khỏe đâu sao mà không nằm trên giường ?
- Em khỏe rồi !
- Lam Thanh chu môi nói .
- Còn bướng được .
Trán vẫn còn nóng .
- Giang Thiên áp trán vào trán nói .
- Anh cũng phải cho em dậy ăn sáng chứ ?Đói chết mất !
- Trở lại giường đi !
Anh mang đồ ăn lên !
- Anh nấu ?- Lam Thanh sợ hãi nói .
- Không !
Là người hầu từ nhà chính sang .
Hai cô giúp việc được em cho về ăn tết rồi còn gì !
- Giang Thiên liếc mắt nói .
- Mệt quá đi mất !
- Lam Thanh liền nhanh chóng trở lại giường ,
lấy chăn trùm kín người .
Giang Thiên phì cười .
Nó chẳng lớn lên được .
Nghỉ ngơi một ngày là nó lấy lại sức ngay .
Hoạt hoạt bát bát ,
lại vui mừng chờ tết đến .
Ngày mồng một tết đưa nó về nhà chính ,
Lam Thanh chạy tới khoe với cậu hai bao lì xì đỏ chói :
- Nhìn nè !
Nhìn nè !
Em cũng được lì xì đó !
- Ừm .
Em là em bé ngoan mà !
- Giang Thiên buồn cười vuốt tóc nó .
Thiên Vũ nhìn thấy khinh thường nói :
- Lớn to đầu rồi mà còn được nhận lì xì ,
đó đúng là chỉ dành cho con nít .
******************************