Chương 1 - “Tôi Muốn Đi Vệ Sinh Ư?” Hoắc Sơ Hơi Sững Sờ
Chương 2 - “Ý Tôi Là Tay Cậu Ta Rất Đẹp.”
Chương 3 - Cậu Biết Mình Sợ Hãi
Chương 4 - Chỉ Để Lại Mẫn Đăng Mặt Đỏ Tới Mang Tai
Chương 5 - KhôN Ngoan CưÁ»P Lá»I: ÂTôI Sẽ KhôNg BáO CảNh SáT!Â
Chương 6 - Tổ Hợp Bần Cùng Bị Tiền Làm Mờ Mắt
Chương 7 - “Ngầu Thật, Để Ông Chủ Ở Lại Đây Rửa Bát.”
Chương 8 - “Lưu Manh…” Mẫn Đăng Run Rẩy Đánh Trả
Chương 9 - “Buông… Buông Tôi Ra…” Mẫn Đăng Siết Chặt Nắm Đấm, Đầu Óc Cũng Rối Loạn
Chương 10 - Hoắc Sơ Ôm Người, Chuẩn Bị Gọi 120
Chương 11 - Lấy Thân Báo Đáp Để Gán Nợ
Chương 12 - “Thật Ra Thì Tính Cách Của Tôi Cũng Không Phải Tốt Lắm Đâu.” Hoắc Sơ Bỏ Thêm Chữ “Đâu” Vào Cuối Câu
Chương 13 - Ông Chủ Hoắc Trúng “Đạn Dấm” Phát Thứ Nhất
Chương 14 - Vả Một Phát Lên Mông Hoắc Sơ
Chương 15 - Phóng Túng Một Chút Cũng Là Tình Thú
Chương 16 - MẫN ÄÄNg NgâY NgưÁ»I Trá»N VẹN Bá»N NÄM Á» Bá»Nh Viá»N, Ai ÄÁ» XuấT ÄÁº¿N Bá»Nh Viá»N, MẫN ÄÄNg CÅ©Ng Sẽ KhôNg ÄÁ» Xuáº
Chương 17 - Cậu Có Bạn Gái Không?
Chương 18 - Toàn Thân Mẫn Đăng Khô Khốc, Giơ Tay Cởi Áo Khoác Ra
Chương 19 - “. . . Tôi Còn Biết Nhào Lộn Ngang.”
Chương 20 - Mẫn Đăng Ôm Áo Khoác Âu Phục Của Anh Cuộn Lại Với Nhau, Co Rúc Trong Góc Ghế
Chương 21 - Anh Cảm Thấy Mình Quả Thực Chịu Khổ, Nằm Gai Nếm Mật
Chương 22 - “. . . Đừng Đụng Vào Tôi.” Mẫn Đăng Cắn Răng Khốn Khổ Nói
Chương 23 - Mẹ Kiếp Sau Này Ai Thích Uống Thuốc Thì Người Đó Uống
Chương 24 - Thật Ra Cậu Vừa Ý Kiểu Tóc Của Chương Khâu Rất Lâu Rồi
Chương 25 - Mẫn Đăng Cảm Thấy Mình Rất Giống Đàn Ông Xấu Giấu Vợ Đi Ra Ngoài
Chương 26 - Mẫn Đăng, Tối Nay Cậu Tiêu Đời Rồi
Chương 27 - “Muốn Nhìn À?” Hoắc Sơ Làm Bộ Lại Muốn Mở Khuy Áo Sơ Mi
Chương 28 - Nếu Không Thì Tặng Một Xấp Đồ Lót Cho Xong
Chương 29 - Tối Hôm Nay Tôi Chính Là Con Chó
Chương 30 - Anh Sẽ Nắm Chặt Tay Mẫn Đăng, Chuyện Này Người Khác Không Xen Vào Được
Chương 31 - Chúng Ta Lén Lút Đi, Không Nói Cho Bác Sĩ
Chương 32 - Bọn Họ Cảm Thấy Hai Chúng Ta Thích Hợp Ngủ Chung Trên Một Giường
Chương 33 - Cậu Đừng Cắn Tôi.” Hoắc Sơ Đột Nhiên Khóc, “Đừng. . .”
Chương 34 - Nhưng Đây Không Phải Lý Do Cậu Nằm Mơ Thấy Loại Giấc Mơ Này Giữa Ban Ngày
Chương 35 - Những Ngày Này Hoắc Sơ Gầy Đi Một Ít, Quầng Thâm Dưới Mắt Nghiêm Trọng
Chương 36 - “Bánh Ngọt Ăn Hết Rồi, Anh Không Làm Nữa Ư. . .” Mẫn Đăng Cứng Cổ, Lau Nước Mắt Một Cái
Chương 37 - “Tôi Có Thể… Thơm Cậu Không?”
Chương 38 - Nhìn Lén Hắn Tắm Rửa
Chương 39 - “… Tôi Cởi Giúp Cậu Nhé.” Hoắc Sơ Bất Đắc Dĩ Đứng Dậy
Chương 40 - Mèo Rừng Nhỏ Cay Đến Nỗi Anh Quỳ Xuống
Chương 41 - Hoắc Sơ Đột Nhiên Cúi Đầu Hôn Nhẹ Một Cái Lên Xương Quai Xanh Của Cậu
Chương 42 - Bắt Đầu Từ Ngày Mai, Cậu Cũng Chỉ Có Thể Thích Chủ Bếp Hoắc Sơ
Chương 43 - Mẫn Đăng Chỉ Đang Cầu Cứu
Chương 44 - Tôi Là Cậu Nhóc Đầu Húi Cua Đáng Yêu… Ư?
Chương 45 - Chúng Ta Đều Là Nam, Tôi Có Thể Hiểu Được Anh Có Những Nhu Cầu Kia
Chương 46 - “Tôi Cũng Không Cần…” Hoắc Sơ Chần Chừ Nói
Chương 47 - “… Một Cây Gậy.” Hoắc Sơ Chần Chừ Mở Miệng
Chương 48 - Hoắc Sơ Hất Tay Cậu Ra, Biểu Cảm Trở Nên Ghét Bỏ, “Nhưng Mà Cậu Bị Bệnh.”
Chương 49 - Tôi Vừa Rời Khỏi Một Ngày, Ai Nhân Lúc Tôi Không Ở Đây Bắt Nạt Cậu
Chương 50 - Một Nụ Hôn
Chương 51 - Đúng Là… Cái… Đồ Đần…
Chương 52 - Tỏ Tình Lần Thứ Hai
Chương 53 - Cởi Cái Gì, Cởi Quần?
Chương 54 - Mẫn Đăng Bắt Lại Cái Tay Càng Ngày Ngày Duỗi Vào Trong Của Anh
Chương 55 - Mày Phải Chịu Trách Nhiệm Với Hắn
Chương 56 - “Bởi Vì Cô Đơn.” Hoắc Sơ Trả Lời
Chương 57 - Mẫn Đăng, Ra Khỏi Con Hẻm
Chương 58 - Chia Một Ít Dũng Cảm Của Tôi Cho Cậu
Chương 59 - Kết Hôn
Chương 60 - Chỉ Cần Anh Là Bác Sĩ, Em Sẽ Điều Trị, Anh Kê Đơn Thuốc, Em Sẽ Uống
Chương 61 - Ánh Sáng Là Phương Hướng, Cũng Là Hoắc Sơ
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Mua Cái Bánh Ngọt Đi
Chương 64 - Mày… Sẽ Không Phải Mang Thai Chứ…
Chương 65 - Thầy… Hoắc?
Chương 66 - Cuối Cùng Em Cũng Biết Bánh Ngọt Anh Làm Đến Cùng Ngọt Cỡ Nào Rồi
Chương 67 - Ý Là Muốn Cậu Gọi Là Bố
Chương 68 - Là Điều Gì Khiến Hoắc Sơ Lấy Mạng Chạy Về Phía Trước Như Thế
Chương 69 - Hoắc Sơ Trâu Bò
Chương 70 - Cậu Nói Đúng Không, Em Dâu
Chương 71 - Em Xem Đầu Anh Đã Xanh Chưa?
Chương 72 - Nhưng Em Sẽ Tốt Nhanh Thôi…
Chương 73 - Bảo Bối Không Chỉ Cay
Chương 74 - Nhưng Mẫn Đăng Lại Nghiêm Túc Ngẩng Đầu Sống Tiếp
Chương 75 - Đi Lên, Tự Cử Động
Chương 76 - Ở Chỗ Hoắc Sơ, Mẫn Đăng Mãi Mãi Là Thứ Nhất
Chương 77 - Canh Viên Siêu Cấp Đại Bổ
Chương 78 - Đây Là Em Tự Kề Sát
Chương 79 - Gọi Chồng
Chương 80 - Đây Là Ba Tôi
Chương 81 - Bọn Em Đang Vận Động
Chương 82 - Niềm Tự Hào Đột Nhiên Xuất Hiện Vào Lúc Này Tất Cả Vì Mẫn Đăng
Chương 83 - Đưa Con Đến Nhà Trẻ
Chương 84 - Kêu Đừng Mà, Kêu A A A A
Chương 85 - Hòn Đá Sau Lưng Cậu Vang Ầm Đổ Xuống
Chương 86 - Chương Khâu Giống Cây Cột Luôn Chống Sau Lưng Cậu Hơn
Chương 87 - “Đây Là Bạn Trai Tớ.” Mẫn Đăng Nói
Chương 88 - Mẫn Đăng Căn Bản Không Dậy Nổi
Chương 89 - Nhưng Anh Không Phải Ông Chủ Tốt, Anh Chỉ Nhớ Của Em
Chương 90 - Anh Là Nhà Của Em
Chương 1 - “Tôi Muốn Đi Vệ Sinh Ư?” Hoắc Sơ Hơi Sững Sờ
Chương 2 - “Ý Tôi Là Tay Cậu Ta Rất Đẹp.”
Chương 3 - Cậu Biết Mình Sợ Hãi
Chương 4 - Chỉ Để Lại Mẫn Đăng Mặt Đỏ Tới Mang Tai
Chương 5 - KhôN Ngoan CưÁ»P Lá»I: ÂTôI Sẽ KhôNg BáO CảNh SáT!Â
Chương 6 - Tổ Hợp Bần Cùng Bị Tiền Làm Mờ Mắt
Chương 7 - “Ngầu Thật, Để Ông Chủ Ở Lại Đây Rửa Bát.”
Chương 8 - “Lưu Manh…” Mẫn Đăng Run Rẩy Đánh Trả
Chương 9 - “Buông… Buông Tôi Ra…” Mẫn Đăng Siết Chặt Nắm Đấm, Đầu Óc Cũng Rối Loạn
Chương 10 - Hoắc Sơ Ôm Người, Chuẩn Bị Gọi 120
Chương 11 - Lấy Thân Báo Đáp Để Gán Nợ
Chương 12 - “Thật Ra Thì Tính Cách Của Tôi Cũng Không Phải Tốt Lắm Đâu.” Hoắc Sơ Bỏ Thêm Chữ “Đâu” Vào Cuối Câu
Chương 13 - Ông Chủ Hoắc Trúng “Đạn Dấm” Phát Thứ Nhất
Chương 14 - Vả Một Phát Lên Mông Hoắc Sơ
Chương 15 - Phóng Túng Một Chút Cũng Là Tình Thú
Chương 16 - MẫN ÄÄNg NgâY NgưÁ»I Trá»N VẹN Bá»N NÄM Á» Bá»Nh Viá»N, Ai ÄÁ» XuấT ÄÁº¿N Bá»Nh Viá»N, MẫN ÄÄNg CÅ©Ng Sẽ KhôNg ÄÁ» Xuáº
Chương 17 - Cậu Có Bạn Gái Không?
Chương 18 - Toàn Thân Mẫn Đăng Khô Khốc, Giơ Tay Cởi Áo Khoác Ra
Chương 19 - “. . . Tôi Còn Biết Nhào Lộn Ngang.”
Chương 20 - Mẫn Đăng Ôm Áo Khoác Âu Phục Của Anh Cuộn Lại Với Nhau, Co Rúc Trong Góc Ghế
Chương 21 - Anh Cảm Thấy Mình Quả Thực Chịu Khổ, Nằm Gai Nếm Mật
Chương 22 - “. . . Đừng Đụng Vào Tôi.” Mẫn Đăng Cắn Răng Khốn Khổ Nói
Chương 23 - Mẹ Kiếp Sau Này Ai Thích Uống Thuốc Thì Người Đó Uống
Chương 24 - Thật Ra Cậu Vừa Ý Kiểu Tóc Của Chương Khâu Rất Lâu Rồi
Chương 25 - Mẫn Đăng Cảm Thấy Mình Rất Giống Đàn Ông Xấu Giấu Vợ Đi Ra Ngoài
Chương 26 - Mẫn Đăng, Tối Nay Cậu Tiêu Đời Rồi
Chương 27 - “Muốn Nhìn À?” Hoắc Sơ Làm Bộ Lại Muốn Mở Khuy Áo Sơ Mi
Chương 28 - Nếu Không Thì Tặng Một Xấp Đồ Lót Cho Xong
Chương 29 - Tối Hôm Nay Tôi Chính Là Con Chó
Chương 30 - Anh Sẽ Nắm Chặt Tay Mẫn Đăng, Chuyện Này Người Khác Không Xen Vào Được
Chương 31 - Chúng Ta Lén Lút Đi, Không Nói Cho Bác Sĩ
Chương 32 - Bọn Họ Cảm Thấy Hai Chúng Ta Thích Hợp Ngủ Chung Trên Một Giường
Chương 33 - Cậu Đừng Cắn Tôi.” Hoắc Sơ Đột Nhiên Khóc, “Đừng. . .”
Chương 34 - Nhưng Đây Không Phải Lý Do Cậu Nằm Mơ Thấy Loại Giấc Mơ Này Giữa Ban Ngày
Chương 35 - Những Ngày Này Hoắc Sơ Gầy Đi Một Ít, Quầng Thâm Dưới Mắt Nghiêm Trọng
Chương 36 - “Bánh Ngọt Ăn Hết Rồi, Anh Không Làm Nữa Ư. . .” Mẫn Đăng Cứng Cổ, Lau Nước Mắt Một Cái
Chương 37 - “Tôi Có Thể… Thơm Cậu Không?”
Chương 38 - Nhìn Lén Hắn Tắm Rửa
Chương 39 - “… Tôi Cởi Giúp Cậu Nhé.” Hoắc Sơ Bất Đắc Dĩ Đứng Dậy
Chương 40 - Mèo Rừng Nhỏ Cay Đến Nỗi Anh Quỳ Xuống
Chương 41 - Hoắc Sơ Đột Nhiên Cúi Đầu Hôn Nhẹ Một Cái Lên Xương Quai Xanh Của Cậu
Chương 42 - Bắt Đầu Từ Ngày Mai, Cậu Cũng Chỉ Có Thể Thích Chủ Bếp Hoắc Sơ
Chương 43 - Mẫn Đăng Chỉ Đang Cầu Cứu
Chương 44 - Tôi Là Cậu Nhóc Đầu Húi Cua Đáng Yêu… Ư?
Chương 45 - Chúng Ta Đều Là Nam, Tôi Có Thể Hiểu Được Anh Có Những Nhu Cầu Kia
Chương 46 - “Tôi Cũng Không Cần…” Hoắc Sơ Chần Chừ Nói
Chương 47 - “… Một Cây Gậy.” Hoắc Sơ Chần Chừ Mở Miệng
Chương 48 - Hoắc Sơ Hất Tay Cậu Ra, Biểu Cảm Trở Nên Ghét Bỏ, “Nhưng Mà Cậu Bị Bệnh.”
Chương 49 - Tôi Vừa Rời Khỏi Một Ngày, Ai Nhân Lúc Tôi Không Ở Đây Bắt Nạt Cậu
Chương 50 - Một Nụ Hôn
Chương 51 - Đúng Là… Cái… Đồ Đần…
Chương 52 - Tỏ Tình Lần Thứ Hai
Chương 53 - Cởi Cái Gì, Cởi Quần?
Chương 54 - Mẫn Đăng Bắt Lại Cái Tay Càng Ngày Ngày Duỗi Vào Trong Của Anh
Chương 55 - Mày Phải Chịu Trách Nhiệm Với Hắn
Chương 56 - “Bởi Vì Cô Đơn.” Hoắc Sơ Trả Lời
Chương 57 - Mẫn Đăng, Ra Khỏi Con Hẻm
Chương 58 - Chia Một Ít Dũng Cảm Của Tôi Cho Cậu
Chương 59 - Kết Hôn
Chương 60 - Chỉ Cần Anh Là Bác Sĩ, Em Sẽ Điều Trị, Anh Kê Đơn Thuốc, Em Sẽ Uống
Chương 61 - Ánh Sáng Là Phương Hướng, Cũng Là Hoắc Sơ
Chương 62 - Chương 62
Chương 63 - Mua Cái Bánh Ngọt Đi
Chương 64 - Mày… Sẽ Không Phải Mang Thai Chứ…
Chương 65 - Thầy… Hoắc?
Chương 66 - Cuối Cùng Em Cũng Biết Bánh Ngọt Anh Làm Đến Cùng Ngọt Cỡ Nào Rồi
Chương 67 - Ý Là Muốn Cậu Gọi Là Bố
Chương 68 - Là Điều Gì Khiến Hoắc Sơ Lấy Mạng Chạy Về Phía Trước Như Thế
Chương 69 - Hoắc Sơ Trâu Bò
Chương 70 - Cậu Nói Đúng Không, Em Dâu
Chương 71 - Em Xem Đầu Anh Đã Xanh Chưa?
Chương 72 - Nhưng Em Sẽ Tốt Nhanh Thôi…
Chương 73 - Bảo Bối Không Chỉ Cay
Chương 74 - Nhưng Mẫn Đăng Lại Nghiêm Túc Ngẩng Đầu Sống Tiếp
Chương 75 - Đi Lên, Tự Cử Động
Chương 76 - Ở Chỗ Hoắc Sơ, Mẫn Đăng Mãi Mãi Là Thứ Nhất
Chương 77 - Canh Viên Siêu Cấp Đại Bổ
Chương 78 - Đây Là Em Tự Kề Sát
Chương 79 - Gọi Chồng
Chương 80 - Đây Là Ba Tôi
Chương 81 - Bọn Em Đang Vận Động
Chương 82 - Niềm Tự Hào Đột Nhiên Xuất Hiện Vào Lúc Này Tất Cả Vì Mẫn Đăng
Chương 83 - Đưa Con Đến Nhà Trẻ
Chương 84 - Kêu Đừng Mà, Kêu A A A A
Chương 85 - Hòn Đá Sau Lưng Cậu Vang Ầm Đổ Xuống
Chương 86 - Chương Khâu Giống Cây Cột Luôn Chống Sau Lưng Cậu Hơn
Chương 87 - “Đây Là Bạn Trai Tớ.” Mẫn Đăng Nói
Chương 88 - Mẫn Đăng Căn Bản Không Dậy Nổi
Chương 89 - Nhưng Anh Không Phải Ông Chủ Tốt, Anh Chỉ Nhớ Của Em
Chương 90 - Anh Là Nhà Của Em
Điện thoại nhận được một tin nhắn từ người lạ.
Mẫn Đăng nhìn lướt qua nội dung. Ngắn gọn, trực tiếp, thậm chí mang theo một chút mệnh lệnh.
—— Mẫn Đăng tiên sinh, chào anh.
Tôi là trợ lý của Hoắc tiên sinh, tôi họ Đậu.
Hoắc tiên sinh nói nếu như anh cân nhắc xong, đúng một giờ tôi sẽ đến đón anh bên ngoài nhà hàng.
“Phát ngốc gì đấy?” Chương Khâu duỗi tay huơ huơ trước mặt cậu.
“Tìm được một công việc.
” Mẫn Đăng nói.
“Mày? Tìm việc làm?” Chương Khâu xem thường, “Ngay cả giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học cũng không có, mày tìm việc gì?”
Mẫn Đăng dừng lại, không nói tiếp nữa.
“Mày đừng tìm việc lung tung ở bên ngoài.
” Chương Khâu cảnh báo cậu, “Thành phố này tiện tay chụp một nắm cũng là bảy tám người lừa đảo, còn ba người là tội phạm giết người. Chuyện tiền nong thì hai chúng ta tích góp hai tháng nữa, gộp chung với nhau.
”
Mẫn Đăng cười khẽ, gật đầu.
Một giờ chiều.
Mẫn Đăng gặp được trợ lý Đậu ở ngoài nhà hàng.
Trợ lý Đậu mặc một bộ vest, mặt không biểu tình.
Mẫn Đăng ngồi trên xe của trợ lý Đậu, trên đường đến nhà Hoắc Sơ, nhịp tim đập hơn một trăm.
Sau khi trợ lý Đậu dừng xe, Mẫn Đăng cúi người vịn xe, một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
“Theo tôi.
” Trợ lý Đậu một bên dẫn đường vào căn hộ, một bên nói cho Mẫn Đăng về định vị ngôi nhà, có thể ngồi chuyến tàu điện ngầm nào đến đây vân vân, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
Mẫn Đăng vô cùng thích thái độ lạnh lùng cứng rắn lại xa cách của trợ lý Đậu. Tựa như một tuyến an toàn, cậu đi trong vòng tuyến của mình.
Mà trợ lý Đậu là người máy, vòng tuyến giữa hai người lại rõ ràng hơn.
Cậu muốn giao lưu bình thường, nhưng cũng sợ giao lưu.
“Cậu có ba mươi phút để dọn sạch sẽ.
” Trợ lý Đậu nhìn cậu, “Ba mươi phút sau, tôi đến nghiệm thu kết quả.
”
Mẫn Đăng gật đầu, ngắm nhìn bốn phía.
Nhà Hoắc Sơ rất rộng, đồ vật lại không nhiều, có vẻ trống vắng.
Cho nên rất dễ quét dọn.
Phòng khách rộng như thế chỉ bày một cái sofa ở trung tâm, một tấm thảm nhung màu trắng một nửa nằm trên sofa một nửa phủ lên sàn nhà bằng gỗ.
Mẫn Đăng đi qua xếp tấm thảm lại, xoay người đến phòng đồ lặt vặt trợ lý Đậu đã nói, lấy dụng cụ dọn vệ sinh ra.
Mỗi lần quét dọn một chút, Mẫn Đăng kinh ngạc với trình độ dễ quét dọn của ngôi nhà, cũng kinh ngạc trước sự trống rỗng của toàn bộ ngôi nhà.
“Rất sạch sẽ.
” Trợ lý Đậu lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc hai người gặp mặt.
Công việc cứ quyết định như vậy, thời gian quét dọn trong vòng hai tháng, cho đến khi tay Hoắc Sơ khỏi.
Dựa theo thời gian biểu trợ lý Đậu cung cấp, Mẫn Đăng quét dọn vào mười giờ rưỡi mỗi tối, rời đi trước mười hai giờ.
Ban đầu Mẫn Đăng muốn nói có thể điều chỉnh đến buổi sáng không.
“Không được, chỉ có khoảng thời gian này Hoắc tiên sinh không ở trong phòng.
” Trợ lý Đậu khôi phục dáng vẻ người máy, “Hơn sáu giờ là thời gian nghỉ ngơi của Hoắc tiên sinh, không thể quấy rầy.
”
Mẫn Đăng chỉ có thể coi như thôi, mỗi tối sau khi tam làm, đi tàu điện ngầm đến nhà Hoắc Sơ quét dọn.
Mấy ngày tiếp theo, Mẫn Đăng chưa một lần chạm mặt với Hoắc Sơ. Cậu cũng càng ngày càng yên tâm về công việc đột nhiên xuất hiện này.
Trợ lý Đậu bê một tách cà phê, lại đưa qua một phần tài liệu, “Tối nay phải gặp mặt với Lưu tổng của Tân truyện văn hóa.
”
Hoắc Sơ cúi đầu uống một ngụm cà phê, nhíu mày đẩy xa, “Nhiều sữa.
”
Trợ lý Đậu là một trong những người biết tính cách thật của anh, đã hình thành thói quen từ lâu, nhắc nhở tiếp, “Lưu tổng yêu quý rượu không một chén uống cạn *, tình cảm cũng không sâu để bàn lời dung tục, nhớ kỹ uống thuốc dạ dày trước.
”
* trên bàn rượu có câu “tình cảm sâu, một chén uống cạn” (感情深一口闷), chỉ lời ép rượu khiến người ta không biết làm sao, không uống cạn là tình cảm không tốt.
Bắt đầu đã uống cạn một chén, quên uống thuốc dạ dày.
Mặc dù người trên bàn rượu dám rót cho Hoắc Sơ rất ít, nhưng không ngăn được rượu mời trộn lẫn.
Champagne rượu đỏ rượu đế bùng nổ trong dạ dày.
Đi ra từ cuộc rượu, không khí bên ngoài hanh khô lạnh buốt. Đầu óc bị rót đầy rượu càng choáng váng.
Hoắc Sơ khước từ người chạy qua đỡ, tự mình lần mò lên xe.
Sau khi tài xế lái xe trên đường, Hoắc Sơ nhíu mày hạ cửa sổ xuống. Mượn gió lạnh để duy trì tỉnh táo.
Gần đây Hoắc Sơ nhận ra dạo này trong nhà có một cô ốc biển đến.
Chăn gọn gàng, sàn nhà sạch sẽ, bàn ghế bát đũa ngăn nắp.
Anh về muộn dậy trễ, cho tới bây giờ cũng chưa gặp được cô ốc biển có thời gian làm việc và nghỉ ngơi tốt đẹp.
Một thói quen không dưỡng sinh, bị cô nàng ốc biển khinh bỉ.
Hoắc Sơ đẩy cửa ra, chỗ trước cửa theo thường lệ được cô ốc biển để lại một ngọn đèn.
Màu vàng ấm.
Mùi rượu nhanh chóng tản ra trong không gian nhỏ hẹp.
Hoắc Sơ kéo cà vạt, cởi áo khoác, gỡ ống tay áo cổ áo.
Để trần thân trên, một tay xách quần áo đi về phòng.
Đi qua phòng bếp, ánh đèn sáng trắng làm chói mắt anh.
Nam sinh ngồi xổm trên đất, bị vây trong lông vũ màu trắng giương mắt nhìn về phía anh.
Cô, cô ốc biển.
Hoắc Sơ đưa tay lên tiếng chào, cười vui vẻ.
Mẫn Đăng bối rối đứng lên, hai tay vẫn nắm bột mì, khắp mặt là vẻ lo lắng.
Hôm nay Hoắc Sơ về trước thời hạn mười phút.
Cậu làm đổ bột mì, tưởng là vẫn kịp thời gian.
Hoắc Sơ nghiêng đầu nhìn Mẫn Đăng, đi thẳng về phía trước.
Dưới chân lại dẫm lên áo khoác mình kéo trên mặt đất, lảo đảo một cái.
Người và mặt đất va chạm phát ra một tiếng vang trầm.
“Ôi!
” Mẫn Đăng bị dọa nhảy lùi một bước.
Người ngã sấp trên mặt đất không có động tĩnh.
Cậu đè lại trái tim đang nhảy lên, đứng tại chỗ, suy nghĩ dao động không ngừng.
“Shh…” Hoắc Sơ chống một tay trên mặt đất, trở mình.
Đường cong cơ bắp ở lưng bị kéo ra độ cong sắc tình.
Mẫn Đăng nhéo một cái vào lòng bàn tay mình, sợ người xảy ra chuyện, đi tới.
Vừa vươn tay...
.
Cơ bụng theo hô hấp phập phồng và hơi thở công kích đầy nam tính của Hoắc Sơ khiến tay cậu cứng lại giữa không trung.
Hoắc Sơ híp mắt lại, nhìn Mẫn Đăng đứng ngược chiều sáng bên cạnh mình, cười khẽ ra tiếng.
Mẫn Đăng có phần không biết làm sao.
Hoắc Sơ đột nhiên nâng người lên, bắt được cổ tay Mẫn Đăng, kéo người vào ngực ôm chặt.
Tấm lưng dán lên mặt đất lạnh lẽo, trong ngực ôm con thỏ mềm mại.
Anh bật cười thở dài một hơn, cảm thấy giấc mơ này thật thú vị.
Mùi rượu nồng nặc, ôm ấp nóng hổi.
Tai Mẫn Đăng đỏ lên, lan tràn ra toàn thân, liên tiếp đến trái tim.
Con thỏ mềm mềm trong ngực càng ngày càng cứng ngắc, Hoắc Sơ thậm chí còn nghe được tiếng hàm răng va vào nhau cầm cập.
Đôi mắt bị rượu che mờ sáng được một chút.
Anh ôm người đứng dậy, dựa vào ánh sáng tỉ mỉ quan sát Mẫn Đăng.
Hốc mắt đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt. Bởi vì sợ mà mắt vẫn trợn tròn.
Hoắc Sơ duỗi tay nhéo nhéo mặt cậu.
Mang theo nhiệt độ, lộ ra mềm mại.
“Buông… buông tôi ra…” Mẫn Đăng siết chặt nắm đấm, đầu óc cũng rối loạn.
Giấc mơ tỉnh dậy trong nháy mắt.
Hoắc Sơ ngẩn người chớp mắt một cái, thả người xuống đất, vuốt vuốt ấn đường.
Vừa định giải thích, người đứng trước mặt đột nhiên ngã xuống.
Hoắc Sơ biến sắc, duỗi tay ôm lấy.
“Sao vậy?” Lại ôm chặt người vào lòng.
“… Run chân.
” Mẫn Đăng cắn răng, cảm thấy mất mặt.
Bầu không khí giữa hai người lại yên tĩnh lại.
Sau khoảng ba phút, triệu chứng toàn thân như nhũn ra của Mẫn Đăng biến mất.
Vành tai đỏ thấu, hốc mắt cũng đỏ xoay người tiếp tục đi dọn dẹp bột mì trên sàn nhà ở phòng bếp.
Hoắc Sơ nhìn quần áo cà vạt tứ tung trên đất, thở dài một hơi. Khom lưng nhặt lên, ném vào máy giặt.
Xuyên thấu qua lớp kính thủy tinh hình tròn của máy giặt trước mặt, Hoắc Sơ thấy rõ chính mình.
Lưu manh chưa chạy.
Tùy tiện rút một chiếc áo len mỏng mặc vào, anh lại đi rửa mặt.
Lúc này mới mặt dày mày dạn đi tới bên ngoài phòng bếp.
“Lúc nãy xin lỗi.
” Hoắc Sơ lại khôi phục về người đàn ông khiêm tốn.
“Không sao…” Mẫn Đăng cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng.
Bột trên mặt đất đã được dọn một nửa, trên chóp mũi của Mẫn Đăng không cẩn thận dính ít bột mì màu trắng.
Trông rất đáng yêu, Hoắc Sơ nghĩ vậy.
Hoắc Sơ tựa vào cạnh cửa, nhìn một lúc. Đột nhiên nhớ ra gì đó, vô thức đi nhìn tay Mẫn Đăng.
Đập vào mắt lại là bộ găng tay cao su màu đen.
Hoắc Sơ: “…”
“Sao còn đeo găng tay?” Hoắc Sơ hỏi.
“… Quy định.
” Vành tai Mẫn Đăng đỏ lên khi anh từ từ xích lại gần.
“Ai quy định?” Hoắc Sơ không nhận ra sự khác thường của cậu, đầy đầu toàn là găng tay cao su màu đen.
Mẹ kiếp kẻ nào quy định vớ vẩn, đồ thần kinh.
Mẫn Đăng nhớ lại một lần nguyên văn lời trợ lý Đậu.
—— Hoắc tiên sinh hơi có bệnh sạch sẽ, không thích người khác đụng vào đồ của anh ấy. Tốt nhất cậu nên đeo găng tay mọi lúc.
“Sao thế?” Hoắc Sơ ngồi xổm xuống.
“Anh.
” Mẫn Đăng nói, “Anh quy định.
”