Chương 1 - Chỉ Chơi Đùa Một Tí Mà Thôi
Chương 2 - Bỏ Rơi?
Chương 3 - Bị Bỏ Thuốc
Chương 4 - Hai Trăm Đồng Này Là Sao?
Chương 5 - Chuẩn Bị Vào Doanh Trại
Chương 6 - Làm Cho Bão Táp Tới Mãnh Liệt Hơn Nữa Đi
Chương 7 - Mạnh Phục Linh, Con Mẹ Nó Cô Thật Muốn Ăn Đòn
Chương 8 - Chờ Bổn Đại Gia Buổi Tối Trở Về Chơi Đùa Với Cô
Chương 9 - Mẹ Nó, Thật Đúng Là Chờ Được
Chương 10 - Mày Là Cái Thá Gì
Chương 11 - Hét, Hét Nữa Đi, Bổn Đại Gia Thích Nghe Mày Hét
Chương 12 - Hai Con Khổng Tước Kiêu Ngạo
Chương 13 - Thật Lòng Cảm Ơn Tôi, Lấy Thân Đền Đáp Đi
Chương 14 - Vận Động Kịch Liệt Trong Xe
Chương 15 - Giẫm Phải Ổ Kiến Lửa
Chương 16 - Có Người Thì Làm Thư Ký, Không Có Người Thì Làm?
Chương 17 - Không Phải Là Tôi Thích Anh Chứ?
Chương 18 - Báo Cáo, Em Gái Trại Tân Binh
Chương 19 - Đã Không Ai Cứu Giúp, Đành Phải Chấp Nhận
Chương 20 - Ngài Khỏe, Đây Là Bộ Phận Pr Của Quán Bar
Chương 21 - Đây Không Phải Nhất Chi Hoa Tiểu Thư Sao?
Chương 22 - Tập Kích
Chương 23 - Mạnh Tiểu Thư Mất Tích
Chương 24 - Đứa Bé Canh Điện Quan Âm
Chương 25 - Sao Các Người Không Sử Dụng Biện Pháp An Toàn?
Chương 26 - Cho Nên Tôi Bỏ Đói Người Phụ Nữ Của Hắn
Chương 27 - Cô Chờ Hưởng Thụ Cơn Giận Dữ Của Hắn Đi
Chương 28 - Mẹ Ơi, Trở Thành Quốc Bảo?
Chương 29 - Đồng Trác Khiêm, Anh Có Thích Em Không?
Chương 30 - Còn Nữa, Anh Có Tiền Không?
Chương 31 - Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 32 - Sao Không Để Séc Lại?
Chương 33 - La Lão Gia Đến Thăm
Chương 34 - Thủ Trưởng, Đoan Trang Một Tí
Chương 35 - Cô Là Muốn Khiêu Chiến Với Tôi Sao?
Chương 36 - Trường An Bị Sa Thải
Chương 37 - Hắn Quả Nhiên Đã Tới
Chương 38 - Trác Khiêm, Phải Chờ Vợ Anh Đến Đó!
Chương 39 - Bộ Tộc Coyah
Chương 40 - Người Đàn Ông Cả Người Đẫm Máu
Chương 41 - Chúc Mừng Cô Trở Thành Tế Phẩm
Chương 42 - Mạnh Phục Linh, Em Là Đồ Khốn
Chương 43 - Phi Cơ Trực Thăng Dỏm
Chương 44 - Chọn Đói Chết Hay Là Độc Chết
Chương 45 - Em Thích Nude
Chương 46 - Một Cái Quần Lót Dẫn Đến Án Mạng
Chương 47 - Không Thể Để Cho Ai Biết
Chương 48 - Chỉ Sợ Cô Bất Tỉnh
Chương 49 - Anh Tự Giết Anh Đi
Chương 50 - Anh Không Có Nhân Cách
Chương 51 - Em Hiểu
Chương 52 - Con Mẹ Nó, Đúng Là Oan Gia Ngõ Hẹp!
Chương 53 - Hai Người Đạp Xong Chưa?
Chương 54 - Cô Biết Ai Lý Khắc Tư Sao?
Chương 55 - Nào Dám Không Tôn Trọng ?
Chương 56 - Đừng Bất Thường Như Vậy
Chương 57 - Tôi Muốn Làm Như Vậy Đã Lâu Rồi
Chương 58 - Tại Sao Tôi Lại Muốn?
Chương 59 - Dám Bỏ Đứa Con Của Tôi Đi
Chương 60 - Một Đêm 200 Ngàn???
Chương 61 - Đêm Trước Ngày Đính Hôn
Chương 62 - Sóng Gió Đính Hôn P.1
Chương 63 - Sóng Gió Đính Hôn 2
Chương 64 - Sóng Gió Đính Hôn 3
Chương 65 - Sóng Gió Đính Hôn 4
Chương 66 - Sóng Gió Đính Hôn 5
Chương 67 - Sóng Gió Đính Hôn 6
Chương 68 - Sóng Gió Đính Hôn 7
Chương 69 - Sóng Gió Đính Hôn 8
Chương 70 - Sóng Gió Đính Hôn 9
Chương 71 - Sóng Gió Đính Hôn 10
Chương 72 - Sóng Gió Đính Hôn 11
Chương 73 - Sóng Gió Đính Hôn 12
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Kế Hoạch
Chương 76 - Đi Moscow
Chương 77 - Muốn Ông Đây Đội Nón Xanh Sao?
Chương 78 - Trường An, Em Trốn Không Thoát Đâu
Chương 79 - Sẽ Làm Em Vui Vẻ
Chương 80 - Đồng Thiếu Gia, Cậu Thật Nông Cạn
Chương 81 - Tôi Tự Nhiên Cũng Sẽ Tin Cô
Chương 82 - Tập Đoàn Anh Liên
Chương 83 - Đừng Có Quyến Rũ Anh!
Chương 84 - Rời Hang Hổ Vào Ổ Sói
Chương 85 - Giúp Ông Đây Bớt Bận Rộn Đi
Chương 86 - Đại Khái Thỏa Mãn Ngươi
Chương 87 - Ngươi Là Ma Quỷ
Chương 89 - Ông Đây Không Đánh Đàn Bà
Chương 90 - Tôi Sẽ Không Cho Anh Nhặt Xác
Chương 91 - Cái Chuyện Rắm Lớn Có Một Chút
Chương 92 - Bị Thương
Chương 93 - Vậy Thì Thử Một Chút Đi
Chương 94 - Gia, Anh Ta Khi Dễ Em!
Chương 95 - Cô Trêu Chọc Anh Vui Vẻ.
Chương 96 - Cho Hắn Ta Trở Về Với Mẹ
Chương 97 - Nhà Họ La Bắt Đầu Hành Động
Chương 98 - Nguỵ Thuyền Diễn Trong Truyền Thuyết
Chương 99 - Ít Nhiều Không Thấy Mặt Thật Của Cô
Chương 100 - Sẽ Không Buông Tay
Chương 101 - Rau Cải Trắng Bị Heo Vây Quanh
Chương 102 - Lời Cầu Nguyện Không Muốn Tin Tưởng
Chương 103 - Dám Đem Ra Hù Doạ Chị Sao?
Chương 104 - Cậu Là Người Lính Đủ Tư Cách
Chương 105 - Đã Không Thể Làm Ngơ
Chương 106 - Hoang Vu Vô Tận
Chương 107 - Trác Khiêm, Em Rất Khổ Sở
Chương 108 - Anh Sẽ Cho Em Hạnh Phúc
Chương 109 - Phải Trả Lại Toàn Bộ
Chương 110 - Mũi Tên Đã Bắn Đi Không Thể Quay Đầu Lại
Chương 111 - Giết Gà Dọa Khỉ
Chương 112 - Hoa Chân “Trang Phục Rực Rỡ” Xuất Hiện
Chương 113 - Đây Là Đang Quậy Sao?
Chương 114 - Tôi Tên Là Hướng Oản
Chương 115 - Bảo Bối Yêu Thích Không Thể Buông Tay
Chương 116 - Giải Độc
Chương 117 - Rốt Cuộc Cũng Lấy Được Vi Khuẩn
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Kiếp Này Đã Là Người Khác
Chương 120 - Chương 120 – Đây Là Vị Hôn Thê Của Tôi
Chương 121 - Chương 121 – Trường An, Em Có Nguyện Ý Hay Không?
Chương 123 - Cô Thật Sự Quá Mệt Mỏi
Chương 124 - Em Được Hưởng Chút Ánh Sáng Của Anh.
Chương 125 - Anh Nói Tôi Là Con Nhóc Vô Dụng ?
Chương 126 - Đây Mới Là Cường Hào
Chương 127 - Kim Gia Kỳ Lạ
Chương 128 - Tử Vong
Chương 129 - Năm Năm Sau
Chương 130 - Ai Nói Tôi Xấu Xí
Chương 131 - Cô Ấy Sẽ Không Chết
Chương 132 - Gặp Nhau
Chương 133 - Người Phụ Nữ Không Tim Không Phổi
Chương 134 - Đính Hôn, Chưa Kết Hôn
Chương 135 - Đồng Trác Khiêm Tìm Tới
Chương 136 - Anh Cho Rằng Em Đã Chết
Chương 137 - Mạnh Thiếu Gia Mất Tích
Chương 138 - Tỏ Tình Làm Bạn Là Say Tình Trường
Chương 139 - Năm Tháng Đã Qua Lâu Như Vậy
Chương 140 - Để Cho Bọn Họ Đến Được Nhưng Không Đi Được
Chương 141 - Tôi Ở Thủ Đô Nghênh Đón Bà Trở Về
Chương 142 - Tự Mình Gạt Mình
Chương 143 - Thật Sự Đi Sao?
Chương 144 - Có Quan Hệ Như Thế Nào Với Tôi
Chương 145 - Ông Ta Không Quan Tâm
Chương 146 - Suy Đoán Rõ Ràng Chính Xác Lúc Đầu
Chương 147 - Tôi Là Mẹ Ruột Của Mạnh Phục Linh
Chương 148 - Đại Kết Cục 1
Chương 149 - Đại Kết Cục 2
Chương 150 - Đại Kết Cục 3
Chương 151 - Đại Kết Cục 4
Chương 152 - Đại Kết Cục 5
Chương 153 - Đại Kết Cục (Thượng)
Chương 154 - Đại Kết Cục (Hạ)
Chương 1 - Chỉ Chơi Đùa Một Tí Mà Thôi
Chương 2 - Bỏ Rơi?
Chương 3 - Bị Bỏ Thuốc
Chương 4 - Hai Trăm Đồng Này Là Sao?
Chương 5 - Chuẩn Bị Vào Doanh Trại
Chương 6 - Làm Cho Bão Táp Tới Mãnh Liệt Hơn Nữa Đi
Chương 7 - Mạnh Phục Linh, Con Mẹ Nó Cô Thật Muốn Ăn Đòn
Chương 8 - Chờ Bổn Đại Gia Buổi Tối Trở Về Chơi Đùa Với Cô
Chương 9 - Mẹ Nó, Thật Đúng Là Chờ Được
Chương 10 - Mày Là Cái Thá Gì
Chương 11 - Hét, Hét Nữa Đi, Bổn Đại Gia Thích Nghe Mày Hét
Chương 12 - Hai Con Khổng Tước Kiêu Ngạo
Chương 13 - Thật Lòng Cảm Ơn Tôi, Lấy Thân Đền Đáp Đi
Chương 14 - Vận Động Kịch Liệt Trong Xe
Chương 15 - Giẫm Phải Ổ Kiến Lửa
Chương 16 - Có Người Thì Làm Thư Ký, Không Có Người Thì Làm?
Chương 17 - Không Phải Là Tôi Thích Anh Chứ?
Chương 18 - Báo Cáo, Em Gái Trại Tân Binh
Chương 19 - Đã Không Ai Cứu Giúp, Đành Phải Chấp Nhận
Chương 20 - Ngài Khỏe, Đây Là Bộ Phận Pr Của Quán Bar
Chương 21 - Đây Không Phải Nhất Chi Hoa Tiểu Thư Sao?
Chương 22 - Tập Kích
Chương 23 - Mạnh Tiểu Thư Mất Tích
Chương 24 - Đứa Bé Canh Điện Quan Âm
Chương 25 - Sao Các Người Không Sử Dụng Biện Pháp An Toàn?
Chương 26 - Cho Nên Tôi Bỏ Đói Người Phụ Nữ Của Hắn
Chương 27 - Cô Chờ Hưởng Thụ Cơn Giận Dữ Của Hắn Đi
Chương 28 - Mẹ Ơi, Trở Thành Quốc Bảo?
Chương 29 - Đồng Trác Khiêm, Anh Có Thích Em Không?
Chương 30 - Còn Nữa, Anh Có Tiền Không?
Chương 31 - Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 32 - Sao Không Để Séc Lại?
Chương 33 - La Lão Gia Đến Thăm
Chương 34 - Thủ Trưởng, Đoan Trang Một Tí
Chương 35 - Cô Là Muốn Khiêu Chiến Với Tôi Sao?
Chương 36 - Trường An Bị Sa Thải
Chương 37 - Hắn Quả Nhiên Đã Tới
Chương 38 - Trác Khiêm, Phải Chờ Vợ Anh Đến Đó!
Chương 39 - Bộ Tộc Coyah
Chương 40 - Người Đàn Ông Cả Người Đẫm Máu
Chương 41 - Chúc Mừng Cô Trở Thành Tế Phẩm
Chương 42 - Mạnh Phục Linh, Em Là Đồ Khốn
Chương 43 - Phi Cơ Trực Thăng Dỏm
Chương 44 - Chọn Đói Chết Hay Là Độc Chết
Chương 45 - Em Thích Nude
Chương 46 - Một Cái Quần Lót Dẫn Đến Án Mạng
Chương 47 - Không Thể Để Cho Ai Biết
Chương 48 - Chỉ Sợ Cô Bất Tỉnh
Chương 49 - Anh Tự Giết Anh Đi
Chương 50 - Anh Không Có Nhân Cách
Chương 51 - Em Hiểu
Chương 52 - Con Mẹ Nó, Đúng Là Oan Gia Ngõ Hẹp!
Chương 53 - Hai Người Đạp Xong Chưa?
Chương 54 - Cô Biết Ai Lý Khắc Tư Sao?
Chương 55 - Nào Dám Không Tôn Trọng ?
Chương 56 - Đừng Bất Thường Như Vậy
Chương 57 - Tôi Muốn Làm Như Vậy Đã Lâu Rồi
Chương 58 - Tại Sao Tôi Lại Muốn?
Chương 59 - Dám Bỏ Đứa Con Của Tôi Đi
Chương 60 - Một Đêm 200 Ngàn???
Chương 61 - Đêm Trước Ngày Đính Hôn
Chương 62 - Sóng Gió Đính Hôn P.1
Chương 63 - Sóng Gió Đính Hôn 2
Chương 64 - Sóng Gió Đính Hôn 3
Chương 65 - Sóng Gió Đính Hôn 4
Chương 66 - Sóng Gió Đính Hôn 5
Chương 67 - Sóng Gió Đính Hôn 6
Chương 68 - Sóng Gió Đính Hôn 7
Chương 69 - Sóng Gió Đính Hôn 8
Chương 70 - Sóng Gió Đính Hôn 9
Chương 71 - Sóng Gió Đính Hôn 10
Chương 72 - Sóng Gió Đính Hôn 11
Chương 73 - Sóng Gió Đính Hôn 12
Chương 74 - Chương 74
Chương 75 - Kế Hoạch
Chương 76 - Đi Moscow
Chương 77 - Muốn Ông Đây Đội Nón Xanh Sao?
Chương 78 - Trường An, Em Trốn Không Thoát Đâu
Chương 79 - Sẽ Làm Em Vui Vẻ
Chương 80 - Đồng Thiếu Gia, Cậu Thật Nông Cạn
Chương 81 - Tôi Tự Nhiên Cũng Sẽ Tin Cô
Chương 82 - Tập Đoàn Anh Liên
Chương 83 - Đừng Có Quyến Rũ Anh!
Chương 84 - Rời Hang Hổ Vào Ổ Sói
Chương 85 - Giúp Ông Đây Bớt Bận Rộn Đi
Chương 86 - Đại Khái Thỏa Mãn Ngươi
Chương 87 - Ngươi Là Ma Quỷ
Chương 89 - Ông Đây Không Đánh Đàn Bà
Chương 90 - Tôi Sẽ Không Cho Anh Nhặt Xác
Chương 91 - Cái Chuyện Rắm Lớn Có Một Chút
Chương 92 - Bị Thương
Chương 93 - Vậy Thì Thử Một Chút Đi
Chương 94 - Gia, Anh Ta Khi Dễ Em!
Chương 95 - Cô Trêu Chọc Anh Vui Vẻ.
Chương 96 - Cho Hắn Ta Trở Về Với Mẹ
Chương 97 - Nhà Họ La Bắt Đầu Hành Động
Chương 98 - Nguỵ Thuyền Diễn Trong Truyền Thuyết
Chương 99 - Ít Nhiều Không Thấy Mặt Thật Của Cô
Chương 100 - Sẽ Không Buông Tay
Chương 101 - Rau Cải Trắng Bị Heo Vây Quanh
Chương 102 - Lời Cầu Nguyện Không Muốn Tin Tưởng
Chương 103 - Dám Đem Ra Hù Doạ Chị Sao?
Chương 104 - Cậu Là Người Lính Đủ Tư Cách
Chương 105 - Đã Không Thể Làm Ngơ
Chương 106 - Hoang Vu Vô Tận
Chương 107 - Trác Khiêm, Em Rất Khổ Sở
Chương 108 - Anh Sẽ Cho Em Hạnh Phúc
Chương 109 - Phải Trả Lại Toàn Bộ
Chương 110 - Mũi Tên Đã Bắn Đi Không Thể Quay Đầu Lại
Chương 111 - Giết Gà Dọa Khỉ
Chương 112 - Hoa Chân “Trang Phục Rực Rỡ” Xuất Hiện
Chương 113 - Đây Là Đang Quậy Sao?
Chương 114 - Tôi Tên Là Hướng Oản
Chương 115 - Bảo Bối Yêu Thích Không Thể Buông Tay
Chương 116 - Giải Độc
Chương 117 - Rốt Cuộc Cũng Lấy Được Vi Khuẩn
Chương 118 - Chương 118
Chương 119 - Kiếp Này Đã Là Người Khác
Chương 120 - Chương 120 – Đây Là Vị Hôn Thê Của Tôi
Chương 121 - Chương 121 – Trường An, Em Có Nguyện Ý Hay Không?
Chương 123 - Cô Thật Sự Quá Mệt Mỏi
Chương 124 - Em Được Hưởng Chút Ánh Sáng Của Anh.
Chương 125 - Anh Nói Tôi Là Con Nhóc Vô Dụng ?
Chương 126 - Đây Mới Là Cường Hào
Chương 127 - Kim Gia Kỳ Lạ
Chương 128 - Tử Vong
Chương 129 - Năm Năm Sau
Chương 130 - Ai Nói Tôi Xấu Xí
Chương 131 - Cô Ấy Sẽ Không Chết
Chương 132 - Gặp Nhau
Chương 133 - Người Phụ Nữ Không Tim Không Phổi
Chương 134 - Đính Hôn, Chưa Kết Hôn
Chương 135 - Đồng Trác Khiêm Tìm Tới
Chương 136 - Anh Cho Rằng Em Đã Chết
Chương 137 - Mạnh Thiếu Gia Mất Tích
Chương 138 - Tỏ Tình Làm Bạn Là Say Tình Trường
Chương 139 - Năm Tháng Đã Qua Lâu Như Vậy
Chương 140 - Để Cho Bọn Họ Đến Được Nhưng Không Đi Được
Chương 141 - Tôi Ở Thủ Đô Nghênh Đón Bà Trở Về
Chương 142 - Tự Mình Gạt Mình
Chương 143 - Thật Sự Đi Sao?
Chương 144 - Có Quan Hệ Như Thế Nào Với Tôi
Chương 145 - Ông Ta Không Quan Tâm
Chương 146 - Suy Đoán Rõ Ràng Chính Xác Lúc Đầu
Chương 147 - Tôi Là Mẹ Ruột Của Mạnh Phục Linh
Chương 148 - Đại Kết Cục 1
Chương 149 - Đại Kết Cục 2
Chương 150 - Đại Kết Cục 3
Chương 151 - Đại Kết Cục 4
Chương 152 - Đại Kết Cục 5
Chương 153 - Đại Kết Cục (Thượng)
Chương 154 - Đại Kết Cục (Hạ)
Ngoài cửa có gió lùa vào, mái tóc Phục Linh tung bay, cô gái đối diện có mái tóc xoăn những lọn tóc như những cơn sóng lợn lờ, rất ung dung nhàn nhã.
Được rồi, những cái này nói sau, bởi vì hiện tại bây giờ có người đang dần mất đi tự tin vốn có.
“Chọn cho cô ấy vài bộ trang phục.
” Đồng Trác Khiêm nói với Mạc Tiểu Kỳ.
Cô gái với khuôn mặt trăm năm không biến sắc cười nói: “Đây là…….
?”
Đôi mày Đồng Trác Khiêm nhíu lại: “Mắt mọc gai hay sao nhìn mà không biết?”
Mạc Tiểu Kỳ cười nhẹ: “Mắt tôi không có mọc gai, chỉ là ngài đây không chú ý thôi.
”
“Nhanh đi.
” Dứt lời xoay người ngồi xuống sofa, từ đầu đến cuối đôi mắt vẫn không hề rời xa Phục Linh.
Phục Linh gượng cười đầy thiện ý với cô gái đối diện, rồi đi vào phòng thiết kế.
“Trác Khiêm ――” Giọng nói yêu kiều truyền đến, cô ta nâng đôi giày cao gót đi đến bên cạnh Đồng Trác Khiêm ngồi xuống: “Trác Khiêm, nghe nói lúc trước ông nội anh mất tích, anh không biết em lo lắng đến mức nào đâu, muốn đi tìm anh mà sợ ông nội anh không cho ――”
Nhìn mặt cô ta xem, DĐLQĐcó chút chân thành có chút giả tạo chính xác là cái người giả vờ ngu ở nhà họ Đông lần trước La Mạn Nghê.
“Uhm.
” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng ừ cho qua.
La Mạn Nghê làm sao có thể chỉ vì chút lạnh lùng này của anh mà từ bỏ, ngược lại càng đánh càng xung, cô ta nâng cái mông lên càng dựa sát vào người Đồng Trác Khiêm: “Trác Khiêm, em rất lo lắng cho anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh tốt như vậy, em rất vui.
”
Đồng Trác Khiêm liếc mắt nhìn cô ta, ban bố một chữ ừ rồi quay đi.
Bây giờ La Mạn Nghê mới có chút xấu hổ, có một cô gái gần đó nhìn cô ta lặng lẽ bụm miệng cười, cô ta cắn răng càng dựa sát hơn: “Trác Khiêm, hôm qua ông nội nói lâu quá không gặp anh, tối nay anh nể mặt em đến nhà em một chút được không? Anh mất tích mấy ngày nay ông nội rất lo lắng cho anh, nói là chỉ sợ quốc gia mất đi một trụ cột, chỉ sợ em……….
mất đi một người chồng tốt ――”
Câu nói này, có chút dao động ha.
Phục Linh mặc trang phục chỉnh tề đứng ngay cửa phòng thay đồ mà Mạc Tiểu Kỳ sau lưng cô cũng đang nghẹn cười.
Đồng Trác Khiêm buông cuốn tạp chí xuống, gương mặt lạnh lùng nhìn Roman Nghê.
La Mạn Nghê bị ánh mắt “nhiệt tình” của anh, sắc mặt nóng lên chuẩn bị mở miệng lại nghe Đồng Trác Khiêm nói: “Cô La.
”
La Mạn Nghê lắc đầu: “Trác Khiêm, anh gọi em là Mạn Ngê được rồi.
”
Đồng Trác Khiêm nhắc lại: “Cô La.
”
“Trác Khiêm, có chuyện gì anh nói đi.
”
“Cô có thể ngồi chỗ khác được không?” Đồng Trác Khiêm lạnh lùng hỏi.
Câu nói này giống như đang từ chối, diendanlequydon.
comsắc mặt La Mạn Nghê tái nhợt, đôi mắt to muốn rơi lệ: “Trác Khiêm, có phải em làm sai cái gì không?”
Phục Linh phát hiện La Mạn Nghê này đúng là một đóa hoa tuyệt thế, cô mím môi cười, chỉnh sửa lại trang phục chuẩn bị làm mỹ nữ cứu anh hùng.
“Cô La, phiền cô ra chỗ khác ngồi? Đừng khiêu khích giới hạn của tôi?”
Cô La phẩy tay không vừa ý, làm nũng nói: “Vì sao vậy, Trác Khiêm?”
Sắc mặt Đồng Trác Khiêm dần dần chuyển thành màu đen, phát ra khí lạnh thấu xương, gằn từng tiếng trước mặt cô ta: “Cô đạp chân tôi ――”
Phục Linh bây giờ đang mang giày cao gót, nghe lời này của anh thiếu chút nữa trật chân, cơ thể chao đảo được Mạc Tiểu Kỳ đỡ lấy.
“Cám ơn.
”
“Không có gì.
”
Phục Linh đứng ngay ngắn lại bước đi tiếp, đôi mắt dò xét, miệng cười tít mắt hỏi: “Hai người đạp nhau xong chưa?”