Hôn Trộm 55 Lần

Hôn Trộm 55 Lần

Cập nhật: 10/04/2024
Tác giả: Diệp Phi Dạ
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 61,168,162
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
     
     

Hình trên mộ là do Hứa Gia Mộc tự mình chọn, là khi Hàn Như Sơ mới vừa gả cho Hứa Vạn Lý không lâu, hai người đi hưởng tuần trăng mật, Hứa Vạn Lý chụp một tấm cho bà.

Hàn Như Sơ trong hình cười vô cùng rực rỡ, trên mặt đều là sự tư tin tràn đầy sức sống.

Trong trí nhớ của Hứa Gia Mộc, Hàn Như Sơ chưa bao giờ cười như vậy, trước mặt anh, bà rất từ ái, cũng giả vờ ân ái với Hứa Vạn Lý, nhưng xoay người, cũng sẽ lạnh nhạt không quan tâm tới ông ta.

Khí Hứa Gia Mộc nhận được điện thoại, vừa mới nghe thấy Hàn Như Sơ tự sát, thật sự anh cũng không ônt, thậm chí lúc anh lái xe đến bệnh viện, còn nghĩ, rõ ràng tối hôm qua bà ấy đã chịu mở miệng nói chuyện với anh, anh vẫn nói cho bà biết, bọn anh sẽ chuyển ra ngoài, sao bà ấy lại tự sát?

Nhưng đợi đến ngọn lửa thiêu đốt cơ thể của bà thành tro, trong lúc bất chợt tâm tình của anh có chút bình tĩnh.

Qủa thật mẹ anh không trách anh, nhưng mẹ anh cũng không muốn sống.

Bà ấy nói với anh: "Gia Mộc, chăm sóc mình cho tốt.

" thật ra thì bà ấy đã chuẩn bị cho việc tự sát này.

Anh nghĩ, có thể lúc bà ấy câu nói với anh câu kia, trong lòng cũng đã có chút hối hận về những chuyện mình đã làm trước kia, nhưng đã quá trễ, bà đã không còn đường lui, bà hận cả đời, oán cả đời, đột nhiên có một ngày, khi bà ấy có thể buông hết mọi oán hận, chính bản thân bà ấy cũng không biết bản thân mình phải nên sống tiếp như thế nào, vì thế cũng chỉ có thể lựa chọn việc tự sát.

Vừa chết, tan thành mây khói, tất cả cũng đến hồi kết.

Sau đó, bà ấy thì sao? Rốt cuộc cũng có thể tránh thoát.

Trong lòng Hứa Gia Mộc cũng hiểu, đối với Hàn Như Sơ mà nói, chết đi còn hơn sống trong hạnh phúc.

Khi còn sống, mỗi ngày mỗi đêm bà đều sống không sung sướng, mỗi thời mỗi khắc bà đều hận, bà biến mình thành một ác ma, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Nhưng đợi đến hạ táng xong, Hứa Gia Mộc quỳ gối trước mộ Hàn Như Sơ, anh vẫn không nhịn được mà khóc.

Dù có thế nào, cuối cùng bà vẫn là mẹ của anh, cho dù bà có sai đến thế nào, cuối cùng bà vẫn mang thai anh mười tháng, là người mẹ đã ngậm đắng nuốt cay nuôi anh khôn lớn.

Sợ rằng cả đời này bà cũng chưa bao giờ thật lòng với ai, duy chỉ có với một mình anh là bà ấy đã từng tốt thật lòng.

Luc Hứa Gia Mộc cùng Tống Tương Tư rời đi, đã là năm giờ rạng sáng, chân trời đã dâng lên một tầng sáng hồng.

Buổi đêm đầu mùa xuân , mưa xuống, còn lạnh có chút thấu xương, Hứa Gia Mộc cởi áo khoác tây trang, khoác trên người Tống Tương Tư, dắt tay của cô, bước lên từng bậc thang, đi xuống khỏi nghĩa trang.

Hai người vẫn không nói chuyện với nhau, thật ra thì cũng không cần nói chuyện với nhau, có đôi khi, yên lặng làm bạn, còn hơn cả nghìn lời nói.

Trở lại trong trung tâm, đã là bảy giờ, trời đã sáng choang, Tống Tương Tư thừa dịp Hứa Gia Mộc tắm, đi xuống lầu mua đồ ăn sáng.

Về đến nhà, Tống Tương Tư đặt bữa sáng trên bàn ăn, đi tới trước tủ, ôm mâm ra ngoài, mới vừa để lên bàn, cửa phòng ngủ đã bị mở ra, Hứa Gia Mộc thò đầu tóc ướt nhẹp ra ngoài, trong tay còn cầm điện thoại di động của cô: "Điện thoại.

"

Theo lời của anh, còn có chuông điện thoại di động vang lên.

Tống Tương Tư vươn tay nhận lấy, liếc mắt nhìn hiển thị cuộc gọi đến, sau đó liền nghe: "Tương tư, ngươi hôm nay mấy giờ đến bệnh viện?"

Tống Tương Tư theo bản năng nhìn Hứa Gia Mộc ở bên cạnh đang cầm khăn long lau tóc, mím môi, mở miệng nói: "Gần đây tôi hơi bận, mấy ngày nữa tôi sẽ lại liên lạc lại, được không?"