Hồng Mông Thiên Đế ( Dịch )

Hồng Mông Thiên Đế ( Dịch )

Cập nhật: 06/07/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 504
Đánh giá:                        
     
     

- Đừng quấy rầy!

Diệp Lưu Ly quay đầu hét lên một tiếng với Lăng Phong, sau đó điều khiển Kim Linh Tuyết Vũ Điêu làm một cái lật nghiêng.

Thân thể Kim Linh Tuyết Vũ Điêu bay sát qua ngọn núi, Lăng Phong cảm thấy tóc của mình bị cuốn vào mấy tảng đá trên đỉnh núi.

Gió mạnh làm bật gốc một số cây trên núi.

- Vù vù. . .

- Ha ha ha, tiểu cô nương, nhanh lên, ngươi chậm quá!

Tiếng huýt sáo kèm theo tiếng cười của lông vàng và những người khác, vang lên từ phía trước.

Mặc dù kỹ năng điều khiển chim của Diệp Lưu Ly rất tốt, nhưng cô ấy không quen với đường đua này, mà lông vàng và những người khác lại quá quen thuộc với đường đua này, dần dần bỏ xa Diệp Lưu Ly.

Diệp Lưu Ly tức giận tới mức toàn thân phát run, thúc giục Kim Linh Tuyết Vũ Điêu liều mạng đuổi theo, dựa vào kỹ thuật siêu phàm của nàng, khoảng cách mà đám lông vàng vừa kéo ra cũng bị đuổi theo từng chút một.

Lăng Phong không nghĩ tới Diệp Lưu Ly lại ngoan cường như vậy...

Sau khi từ trong hầm băng lao ra, khoảng cách của Kim Linh Tuyết Vũ Điêu cùng bọn người lông vàng chỉ có không đến 500 mét.

Lúc này, bọn họ đã tiến vào hẻm của núi lửa!

- Ha ha ha, tiểu cô nương, ngươi thua chắc!

Bọn người lông vàng quay đầu chế giễu Diệp Lưu Ly.

Nhưng vào lúc này, bất ngờ xảy ra chuyện.

- Oanh!

Một trận tiếng vang ầm ầm từ đỉnh núi lửa truyền ra, lượng lớn nham thạch và đá lửa rơi từ trên trời xuống.

- Chết tiệt!

Bọn người lông vàng nhìn thấy cảnh này, mắng to một tiếng, theo bản năng để Cuồng Phong Điêu dưới thân giảm bớt tốc độ.

- Cơ hội tốt, Tiểu Bạch, đuổi theo cho ta, mau lên!

Nhìn bọn người lông vàng dáng vẻ đắc ý, Diệp Lưu Ly dường như bị kích thích, đôi chân xinh đẹp mảnh mai hung hăng đá vào cổ của Kim Linh Tuyết Vũ Điêu.

- Yêu!

Kim Linh Tuyết Vũ Điêu cất tiếng hót phấn khích, sau đó tần suất vỗ cánh của nó đột ngột tăng lên.

- Hưu!

Lăng Phong cảm giác được tốc độ tăng gấp đôi, gió mạnh thổi vào mặt khiến hắn suýt nữa không mở được mắt, khuôn mặt cũng bị gió mạnh làm biến dạng nghiêm trọng.

Mà mái tóc dài mềm mại của Diệp Lưu Ly bị gió thổi mạnh, không ngừng quét vào mặt của hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy.

- Tiểu Bạch, cố lên, vượt qua bọn họ!

Lúc này, Diệp Lưu Ly vẫy tay, không ngừng thúc giục Kim Linh Tuyết Vũ Điêu tăng tốc.

Mà Kim Linh Tuyết Vũ Điêu cũng cực kỳ ra sức, không ngừng đập cánh, Lăng Phong phát hiện trên lông vũ của nó còn có một số hoa văn màu vàng phát sáng lên.

Hoa văn màu vàng này dường như là được người khắc vẽ lên.

- Sưu!

Khi hoa văn sáng lên, tốc độ của Kim Linh Tuyết Vũ Điêu đột nhiên tăng lớn, nó lao thẳng tới trước mặt bầy chim của đám công tử thế gia.

Tốc độ Kim Linh Tuyết Vũ Điêu quá nhanh, lập tức vượt qua đám công tử thế gia, lao vào từ đội hình của họ, gió mạnh thổi đem những Cuồng Phong Điêu đó làm mất thăng bằng, không ít Cuồng Phong Điêu đều quay cuồng trong không trung.

- A!

Một công tử thế gia bị rớt từ trên lưng Cuồng Phong Điêu xuống, thân thể nhanh chóng rơi xuống đất, cũng may Cuồng Phong Điêu hắn cưỡi trong nháy mắt kịp phản ứng lại, sau đó đuổi theo, ở lúc hắn cách mặt đất 200 mét, đón được hắn.

Trên bầu trời, cái kia một đám đua chim thế gia công tử, giờ phút này cũng đều giảm tốc độ, nhìn xem nhanh chóng mà đi Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, lập tức một trận chửi mắng.

- Sư muội, không thể!

Nhìn thấy tình huống này, Thường Phong biến sắc, lập tức hét to lên với Diệp Lưu Ly.

Nhưng Diệp Lưu Ly đã điều khiển Kim Linh Tuyết Vũ Điêu tiến vào bên trong mưa lửa ngập trời.

- Ta tránh, ta tránh, ta tránh tránh tránh!

Lúc này Diệp Lưu Ly hoàn toàn tiến vào trạng thái hưng phấn, điều khiển Kim Linh Tuyết Vũ Điêu nhanh chóng lách trái lách phải trong mưa nham thạch và đá lửa.

Dưới loại tình huống này, một khi bị đá lửa đập phải, liền phải chết.

- Ngọa tào, không muốn sống nữa à?

Những công tử thế gia này, thường xuyên tụ tập cùng nhau đua chim, một đám người bọn hắn chơi cũng coi là điên cuồng nhất, thế nhưng hôm nay lại đụng phải một người so với bọn hắn càng thêm điên cuồng, hơn nữa còn là một nữ tử.

Rất nhanh, Diệp Lưu Ly khống chế Kim Linh Tuyết Vũ Điêu xông qua biển lửa, bay vọt tới cổng vòm đá, đáp xuống điểm cuối trên đỉnh núi.

Mà khi này, trên bầu trời mưa nham thạch cùng đá lửa đều đã rơi xuống.

Thường Phong cùng bọn lông vàng cũng điều khiển tọa kỵ, bay qua hẻm núi, xuyên qua cổng vòm đá, đáp xuống điểm cuối đỉnh núi.

- Ha ha ha, đã nghiền, sảng khoái, cùng lão nương đấu, các ngươi còn non và xanh lắm!

Sau khi nhìn những thế gia công tử đó dừng lại, Diệp Lưu Ly nhịn không được điên cuồng cười to.

Kim Linh Tuyết Vũ Điêu hiện giờ gần như biến thành đại hắc điêu, mà làn da của Diệp Lưu Ly bại lộ trong không khí, đều đã biến thành màu đen, chỉ có thể nhìn thấy tròng trắng mắt.

Ngay cả mạng che mặt, cũng thành màu đen.

Mà ngồi ở phía sau lưng nàng, Lăng Phong, mặt cũng thay đổi thành màu đen, là bị hỏa cầu vừa nãy hun đến.

Lúc này, hắn thở phì phò, tim đập thình thịch, cảnh tượng vừa rồi thật sự là quá kích thích.

Nhìn Diệp Lưu Ly ở trước mặt hắn vui đến khoa tay múa chân, Lăng Phong không còn gì để nói, hắn không nghĩ tới Diệp Lưu Ly lại là một người sư tỷ như vậy!

- Thao! Tiểu cô nương, coi như ngươi lợi hại!

Lông vàng nhìn Diệp Lưu Ly, mắng to một tiếng, sau đó ở trong ngực lấy ra một túi tiền, trực tiếp ném cho Thường Phong.

Thường Phong đem túi tiền cầm trong tay, mở ra nhìn một chút, sau đó cười nhẹ một tiếng:

- Đa tạ!

Sau khi nói xong, Thường Phong đem tiền túi ném cho Diệp Lưu Ly, nói:

- Đây là phần thưởng của muội!

- Cái gì?

Diệp Lưu Ly mở cái túi kia ra, Lăng Phong cũng tiện thể nhìn qua, thấy bên trong có mười mấy tấm linh phiếu, ước chừng có ít nhất một ngàn viên linh thạch.

- Đám người này thật là có tiền!

Lăng Phong nhịn không được mắng một câu, hắn không nghĩ rằng một trận tranh tài, Diệp Lưu Ly liền kiếm lời nhiều linh thạch như vậy.

Mà Diệp Lưu Ly lúc nhìn thấy những tấm linh phiếu kia ở bên trong, con mắt lập tức phát sáng, hoảng sợ nói:

- Oa, thật nhiều tiền!

Sau đó nàng lập tức đem tiền túi giấu vào trong ngực, nói với Thường Phong:

- Thường Phong, lần này ngươi biểu hiện rất tốt, ta rất vui vẻ, đi thôi, chúng ta trước tiên tìm một nơi tắm rửa, ăn cơm no rồi lại đi đường, ta mời khách!

Nói xong, Diệp Lưu Ly liền điều khiển Kim Linh Tuyết Vũ Điêu, bay ra khỏi ngọn núi này.

Thường Phong khẽ lắc đầu, cùng bọn lông vàng chào hỏi một tiếng, sau đó khống chế Hôi Uế Ưng đi theo.

Sau ba canh giờ, trong một gian phong bao của tiệm cơm cao cấp ở Tử Kinh thành, Diệp Lưu Ly cùng bọn Lăng Phong đang ăn uống thả ga.

- Lăng Phong sư đệ, Thường Phong sư huynh, Lâm Bạch sư đệ, tới tới tới, cạn một chén!

Lúc này Diệp Lưu Ly đã tắm xong, quần lụa mỏng màu xanh nhạt cũng đã được thay.

Bây giờ trên người nàng mặc một kiện quần lụa mỏng màu lam nhạt, nàng một cước dẫm trên một chiếc ghế, tay phải cầm một cái chân gà quay, thỏa thích cắn xé, tay trái cầm bầu rượu!

Bộ dáng ăn uống hào phóng của Diệp Lưu Ly lại lần nữa đổi mới nhận biết của Lăng Phong đối với nàng.