Sinh vật kia dài đến hai mét, toàn thân đen kịt.
- Ta thao!
Lăng Phong sửng sốt, hắn không ngờ trong hang động này lại có một sinh vật to lớn như vậy, thậm chí trước đó hắn còn không cảm nhận được hơi thở của đối phương.
- Rầm rầm!
Quái vật khổng lồ kia lập tức nhảy vào trong ao thạch nhũ, há to miệng ra, đánh về phía Lăng Phong.
- Con bà ngươi!
Lăng Phong lập tức ném nắm đấm của mình đập tới, nhưng nắm đấm của hắn lại đụng phải một mảnh trơn nhẵn, sền sệt.
- Oa oa!
Thứ bị nắm tay của Lăng Phong đánh trúng phát ra một tiếng kêu kỳ lạ, giống như tiếng khóc của một đứa trẻ, nó vặn vẹo thân thể, lao về phía Lăng Phong đánh tới.
Lăng Phong vung nắm đấm trái đánh về phía nó, thế nhưng nó đột nhiên hé miệng, lập tức đem nắm đấm của Lăng Phong cắn.
- A!
Lăng Phong hét thảm một tiếng, hắn muốn đem tay rút ra, nhưng răng của nó rất có lực.
- Muốn chết!
Trong đầu Lăng Phong lóe lên một tia sáng, rồi hắn lập tức kích phát lư hương về phía tay trái của mình, rồi chiếc lư xuất hiện trong lòng bàn tay trái của hắn, hắn liều mạng đem chân khí của mình dồn hết vào đó.
Dưới sự truyền vào của chân khí, thể tích của lư hương không ngừng lớn lên, lập tức đem miệng quái vật mở ra.
Quái vật kia bị đau, thân thể không ngừng vặn vẹo trong ao thạch nhũ trong, làm cho nước bắn tung tóe.
Mà Lăng Phong còn chưa bỏ qua, tiếp tục truyền chân khí vào lư.
- Lớn lớn lớn cho ta!
Lúc này, chiếc lư đã cao tới một thước.
Sau khi cảnh giới tu vi đạt tới Luyện Khí tầng bốn, Lăng Phong chưa từng truyền hết chân khí vào lư hương, dựa theo suy đoán của hắn, chân khí trong cơ thể của mình, hẳn là có thể khiến lư hương tăng vọt đến hai thước.
Mà chiếc lư hương cao gần hai trượng cũng đủ để đem con quái vật này căng chết.
Quái vật kia cũng là không may, nó căn bản không nghĩ đến Lăng Phong vậy mà còn có pháp bảo kỳ lạ như vậy, lúc này nó muốn đem lư hương phun ra,
nhưng lại không có cách nào.
Lư hương dưới sự điên cuồng truyền chân khí của Lăng Phong, không ngừng tăng vọt, cuối cùng, lư hương đem đầu của quái vật kia căng nứt vỡ.
Nhưng là sinh mệnh lực của quái vật kia cũng rất ương ngạnh, vẫn chưa chết.
Lăng Phong cầm một chân lư hương trong tay, sau đó hung hăng đập xuống đầu quái vật.
- Phanh phanh phanh. . .
Lăng Phong cũng không biết mình đập bao nhiêu cái, quái vật kia cuối cùng cũng bị lư hương nện đến nát bét.
Lúc đầu, Lăng Phong đói bụng hai ngày, sức lực giảm xuống không ít, mặc dù có chân khí chèo chống, lực lượng của hắn cũng giảm xuống rất nhiều.
Sau lần mệt mỏi này, hắn gần như bị tê liệt, hắn theo bản năng vận chuyển Vô Danh Luyện Khí Quyết.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác có một cỗ linh lực khổng lồ tiến vào trong cơ thể của mình, mà hắn còn ngửi thấy một hương thơm mê người.
- Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ là Lâm Bạch giết đến rồi?
Lăng Phong dưới sự kinh hãi, lập tức dừng tu luyện, từ bên trong ao thạch nhũ đứng lên, cầm lấy y phục của mình, đem phù phát sáng lôi ra, quay người nhìn về phía ngoài cửa động.
Rất nhanh hắn liền xác định mùi thơm đặc thù không phải do Lâm Bạch đem tới.
Mùi hương từ cửa hang của Lâm Bạch căn bản là không bay đến nơi, giải thích duy nhất, chính là con quái vật này.
Lăng Phong đi đến bên cạnh ao nước.
Dưới ánh sáng của phù phát sáng, hắn nhìn thấy ao nước thạch nhũ trong suốt lúc trước bây giờ đã biến thành chín màu...
Lúc này, hắn mới thấy rõ ràng, con quái vật trước đó bị hắn giết chết kia là cái gì.
Thứ này có thể là một con kỳ nhông, tuy nhiên con kỳ nhông này có chút kỳ lạ, trên người có điểm lấm tấm chín loại màu sắc, mà máu chảy ra, vậy mà cũng là chín loại màu sắc.
- Đây là chủng loại kỳ nhông gì? Hình dáng thật kỳ lạ?
Nhìn con kỳ nhông bị chính mình giết chết trước mắt này, Lăng Phong không nhịn được mắng một tiếng.
Kỳ thật, Lăng Phong cũng không biết, con kỳ nhông ở trước mặt hắn này, là một con Thần Mục Nghê, chuẩn xác mà nói là một con Cửu Thải Thần Mục Nghê.
Kỳ nhông, lại gọi là Nghê, bởi vì tiếng kêu của nó giống tiếng khóc của trẻ con.
Thần Mục Nghê, bởi vì con mắt của nó có công hiệu đặc thù, có thể cho đại sư Luyện khí luyện chế thành là pháp bảo đặc thù.
Loại pháp bảo này có tác dụng phá ảo cảnh mạnh mẽ, mà lại Thần Mục Nghê toàn thân là bảo vật, trong máu của nó ẩn chứa sinh khí mãnh liệt, là nguyên liệu tốt nhất để luyện chế thánh dược chữa bệnh.
Thần Mục Nghê, còn có một cái danh hiệu, bị người gọi là Bất Tử Thần Mục Nghê, nó có sinh mệnh dài dằng dặc.
Nghe nói, cách mỗi một vạn năm, điểm lấm tấm nó trên người, đều sẽ thêm ra một loại màu sắc, mà con mắt của nó, cũng sẽ đổi màu.
Mà con Thần Mục Nghê bị Lăng Phong giết chết này, đã có sẵn 9 màu trên cơ thể, tức là nó đã sống ít nhất 90.
000 năm.
Thần Mục Nghê bình thường, thân chỉ dài một thước, mà con Cửu Thải Thần Mục Nghê này lại dài hơn bảy thước.
Lăng Phong nhìn chằm chằm con Thần Mục Nghê, ngửi máu Cửu Thải Thần Mục Nghê phát ra mùi thơm hấp dẫn, nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt.
- Không nghĩ tới lại là một con kỳ nhông, lần này lão tử không cần chịu đói, trời không tuyệt đường ta!
Lăng Phong lập tức đem con Cửu Thải Thần Mục Nghê kéo lên.
Máu chín màu không ngừng chảy ra từ người Cửu Thải Thần Mục Nghê ra, tỏa ra hương thơm hấp dẫn.
Lăng Phong cúi đầu xuống, lè lưỡi liếm một chút máu của Cửu Thải Thần Mục Nghê, hắn không dám uống một lần quá nhiều.
Bởi vì hắn biết trong máu một số động cất giấu rất nhiều linh khí, lập tức uống quá nhiều sẽ có thể nổ tan xác mà chết.
Sau khi liếm một lúc, Lăng Phong cảm giác được linh khí bên trong máu kỳ nhông này hình như cũng không nhiều, lập tức yên tâm, lúc này mới uống từng ngụm từng ngụm.
Con Cửu Thải Thần Mục Nghê này thể tích rất lớn, máu cũng rất nhiều, có thể do quá đói bụng, Lăng Phong uống hết năm cân máu.
Cuối cùng, hắn cảm giác bụng có chút no, lúc này mới dừng lại.
Con Cửu Thải Thần Mục Nghê này mặc dù sống lâu, nhưng máu trong cơ thể nó cất chứa không nhiều linh lực, bởi phần lớn máu của nó là thuần khiết.
Những nguyên khí sinh mệnh này, chính là một loại năng lượng đặc thù trong thiên địa có thể gia tăng tuổi thọ cho bất cứ sinh vật nào.
Chính vì trong cơ thể có nguyên khí sinh mệnh mãnh liệt như thế nên loài Cửu Thải Thần Mục Nghê mới có thể sống lâu đến như vậy!
Những nguyên khí sinh mệnh này sau khi tiến vào cơ thể Lăng Phong, lập tức bị nguyên khí trong thân thể Lăng Phong hấp thu, dung hợp, cho nên Lăng Phong cũng sẽ không xuất hiện tình huống nổ tan xác mà chết.
Sau khi uống no, Lăng Phong liền trở lại bên trong ao thạch nhũ nằm xuống, hắn cảm thấy toàn thân vô cùng thư thái, thân thể ấm áp, cảm giác đói bụng mãnh liệt trước đây hoàn toàn biến mất.
Hắn ở trong ao nước, theo bản năng vận chuyển Vô Danh Luyện Khí Quyết, hấp thu máu Cửu Thải Thần Mục Nghê bị hòa tan ở trong ao nước lúc trước.
Dần dần, Lăng Phong liền tiến vào mộng đẹp, với sự trợ giúp mạnh mẽ của nguyên khí sinh mệnh, linh hồn của hắn được nuôi dưỡng, từ từ lớn mạnh.
Linh hồn là gốc rễ của tính mạng con người, cho dù trở thành người tu luyện, linh hồn đối với người tu luyện mà nói, cũng vẫn là trọng yếu nhất.