Hồng Mông Thiên Đế ( Dịch )

Hồng Mông Thiên Đế ( Dịch )

Cập nhật: 06/07/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 504
Đánh giá:                        
     
     

Nếu như đem con kỳ nhông này đều ăn hết, tu vi của hắn chắc chắn sẽ thăng lên không ít, về phần có thể tăng lên tới cảnh giới Luyện Khí tầng sáu hay không, vậy thì phải nhìn vận khí của hắn.

Tu vi Lâm Bạch đã đến Luyện Khí tầng sáu, mà hắn là Luyện Khí tầng năm sơ kỳ, cho nên Lăng Phong nhất định phải cẩn thận, bởi vì Lâm Bạch là tới giết hắn, hắn cũng không muốn đem mạng nhỏ của mình ra làm trò đùa.

Lăng Phong đi đến bên cạnh thi thể kỳ nhông, phát hiện thịt này thế mà vẫn còn rất tươi mới.

Hắn dùng gao găm cắt lấy ba cân, triệu hồi ra lư hương, dùng lư hương đổ đầy nước, đem thịt bỏ vào, lần nữa bắt đầu nấu canh.

Trong những ngày tiếp theo, Lăng Phong không ngừng hầm canh, sau khi ăn xong liền tu luyện.

Thịt đều bị lư hương hầm nát, sau khi ăn vào, trong quá trình hắn vận công tu luyện, rất nhanh liền bị hấp thu.

Cho nên, đến cuối ngày, hắn thế mà ăn hết 20 cân thịt.

Thời gian nhoáng một cái, thời gian năm ngày đã trôi qua.

Tại bên ngoài động đá vôi, Lâm Bạch cũng dần dần có chút vội vàng xao động, hắn không nghĩ rằng Lăng Phong lại có thể ngồi im lâu như vậy.

Lúc đầu hắn còn tưởng rằng Lăng Phong đã chết ở bên trong, thế nhưng khi hắn nhưng khi hắn hét vào bên trong, Lăng Phong đều đáp lại hắn.

- Thao, xem ngươi có thể đợi bao lâu, lão tử cũng không tin ngươi không ra!

Lâm Bạch căn bản không dám xông vào, t trước đó hắn đã chịu tổn thất, cho nên hiện tại chỉ có thể chờ đợi.

Như vậy, lại qua ba ngày, Lăng Phong đều đem thịt đã ăn hết.

Qua mấy ngày nay, cả người hắn đều mập ra một vòng, mà hắn cũng thấy thực lực của mình so với tám ngày trước đó mạnh hơn rất nhiều.

Hắn đã đem nhánh kinh mạch thứ năm đả thông một nửa.

Chân khí trong cơ thể, cũng nhiều hơn so với khi vừa mới đột phá đến Luyện Khí tầng năm.

- Đã tới lúc phải quyết một trận sống chết!

Lăng Phong chậm rãi đứng lên, trong thời gian mấy ngày này, hắn lục tung mọi ngóc ngách của hang động cũng không tìm thấy con kỳ nhông thứ hai, thậm chí đến một con nhện cũng không có, dù sao thì hang động này cũng quá ẩm ướt.

Không có đồ ăn, hắn không có khả năng đợi tiếp nữa, mà hắn cũng không muốn ở lại thêm.

Hắn đem Đại Lực Hoàn Tứ sư huynh Phùng Thiên Tường cho nuốt vào, sau đó từng bước một đi về phía của hang động đá vôi.

Lúc bước ra khỏi sơn động, Lăng Phong cảm thấy ánh sáng bên ngoài động có chút chói mắt, vô thức đưa tay ra chặn lại.

Bất quá, hắn rất nhanh liền thích ứng, hắn phát hiện Lâm Bạch đang nướng gà ở ngay tại nơi cách cửa hang không xa.

Lăng Phong phát hiện thị lực của mình thật sự so với trước đó tăng cường rất nhiều, hắn thậm chí có thể nhìn thấy lỗ chân lông trên gà quay kia của Lâm Bạch, thậm chí ngay cả đường vân trên những lá cây ngoài mấy chục thước đều có thể thấy rõ ràng.

Lăng Phong đều cảm thấy hơi kinh ngạc với loại thị lực kinh khủng này.

Đang lúc Lâm Bạch chuẩn bị bắt đầu ăn, hắn phát hiện Lăng Phong đã từ bên trong động đá vôi đi ra, mà lại Lăng Phong nhìn qua trắng trắng mập mập, cùng với tưởng tượng của hắn chênh lệch rất xa.

Lúc đầu, Lâm Bạch nghĩi là, Lăng Phong ở trong sơn động đói lâu như vậy, coi như không chết, cũng sẽ gầy trơ cả xương, thế nhưng không nghĩ đến Lăng Phong không những không gầy, hơn nữa còn trở nên béo.

Hắn cho là mình xuất hiện ảo giác, lập tức lắc lắc cái đầu.

- Đừng lắc, tiếp chiêu đi!

Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, lập tức kích hoạt Phong Hành Phù, tốc độ tăng mạnh, lập lao về phía Lâm Bạch.

- Muốn chết!

Nhìn thấy Lăng Phong lại dám chủ động ra tay với hắn, khóe miệng Lâm Bạch hiện ra một tia cười lạnh, sau đó lập tức vung nắm đấm đánh về phía Lăng Phong.

- Ầm!

Thời điểm nắm đấm hai người đụng vào nhau, một cỗ sóng khí mạnh mẽ lan tràn ra xung quanh, ngọn lửa bùng lên, ngay cả con gà quay gần đó cũng bị thổi bay.

Lăng Phong bước lùi về sau ba bước, mà Lâm Bạch cũng lùi về sau hai bước.

- Cái gì?

Trên mặt Lâm Bạch lộ ra vẻ khiếp sợ, hắn không nghĩ tới mới mười ngày không thấy, Lăng Phong vậy mà đã đột phá, thực lực lại còn mạnh lên nhiều như vậy.

Từ sóng chân khí dao động vừa rồi trên người Lăng Phong, hắn có thể nhận ra, tu vi Lăng Phong hiện tại là Luyện Khí tầng năm, còn chưa đạt tới Luyện Khí tầng sáu, thế nhưng lực công kích của Lăng Phong, lại không xê xích bao nhiêu so với hắn.

- Rất kinh ngạc à? Chịu chết đi!

Một quyền qua đi, trong lòng Lăng Phong cũng nắm chắc, hắn vốn là trời sinh thần lực, hiện tại tu vi lại đột phá đến Luyện Khí tầng năm, hơn nữa còn dùng Đại Lực Hoàn, khiến cho lực công kích của hắn gần bằng Lâm Bạch.

- Hừ, mặc dù thực lực ngươi tăng lên không ít, nhưng muốn giết ta, quả thực là mơ mộng hão huyền!

Lâm Bạch hừ lạnh một tiếng, sau đó hai tay kết ấn, phát động pháp thuật.

- Hỏa Xà Thuật!

- Hô hô!

Hai đầu Hỏa Xà lập tức xuất hiện ở trước mặt Lâm Bạch, sau đó mang theo âm thanh bén nhọn gào thét về phía Lăng Phong.

Ánh mắt Lăng Phong híp lại, lập tức lao về phía Lâm Bạch, khi Hỏa Xà sắp chạm vào mình, thân thể lập tức ngã về phía sau, đầu gối khuỵu xuống đất, theo quán tính trượt dài.

Lâm Bạch không nghĩ tới Lăng Phong có thể dễ dàng tránh thoát Hỏa Xà Thuật của mình, sắc mặt hơi đổi một chút, sau đó lại kết động thủ ấn lần nữa.

- Đi chết đi cho ta!

Lăng Phong không muốn cho Lâm Bạch có thêm cơ hội, tay phải đột nhiên vung về phía Lâm Bạch.

- Đáng giận!

Lâm Bạch mắng một tiếng, chỉ có thể dừng lại pháp thuật, nâng tay đánh về bàn tay đang đến của Lăng Phong.

- Chính là lúc này!

Lăng Phong hai mắt híp lại, tâm thần(1) vừa động, lư hương lập tức bị hắn triệu hồi, từ trong lòng bàn tay phải bay ra, trực tiếp đánh vào nắm đấm của Lâm Bạch.

Ở thời điểm lư hương xuất hiện, một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trên lư hương bạo phát đi ra.

- Thứ gì?

Sau khi nhìn thấy lư, hai tròng mắt Lâm Bạch đột nhiên co rụt lại, hắn muốn thu nắm đấm lại tránh né, chỉ tiếc đã quá muộn.

Trong nháy mắt Lư hương kia đánh vào trên nắm đấm của hắn, đem nắm đấm hắn nện đến vỡ nát, máu tươi tung tóe.

- A!

Lâm Bạch phát ra tiếng kêu thảm thiết, lập tức lùi lại.

Lúc này, Lăng Phong phất tay, lư hương bay về tay phải của hắn, hắn lần nữa đem lư hương hung hăng đập về phía Lâm Bạch, lúc này Lâm Bạch còn chưa lấy lại tinh thần, lần nữa bị lư hương đập trúng ngực.

- Ầm!

Ngực Lâm Bạch bị lư hương đạp đến sụp xuống, thân thể của hắn bay về phía sau mười mấy mét, cuối cùng đụng vào một cây đại thụ, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau đó thân thể thuận theo thân cây trượt xuống đất.

- Khụ khụ. . . A. . . Ngươi không thể giết ta, ta. . .

Lâm Bạch từng ngụm từng ngụm ho ra máu, khi nhìn thấy bàn tay dập nát và lồng ngực sụp xuống của mình, hắn phát ra từng trận kêu thảm.

Lăng Phong tung người một cái, đáp xuống trước mặt Lâm Bạch, tay phải cầm một chân lư hương, sau đó hung hăng đập xuống đầu Lâm Bạch.

Hắn cũng không muốn cho Lâm Bạch bất cứ cơ hội phản kháng nào, hắn cũng không muốn nói cái để châm chọc Lâm Bạch.

Bởi vì hắn biết, rất nhiều người đều ở tình huống chiếm ưu thế, cùng đối phương nói nhảm quá nhiều, cuối cùng bị người ta nắm lấy cơ hội phản sát, loại người rõ ràng chết bởi vì nói nhiều.

- Phanh phanh phanh. . .

Cho đến khi đầu Lâm Bạch đầu bị nện nát, hắn mới thu tay lại.

Lúc này, dược lực của Đại Lực Hoàn bắt đầu biến mất, cả người hắn co quắp trên mặt đất, thở từng ngụm từng ngụm, trận chiến sống chết này, cuối cùng hắn vẫn thắng.

- Muốn giết ta? Đây chính là kết cục của ngươi!

Lăng Phong mắng một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống, lục lọi ở trên người Lâm Bạch, đem tài vật trên người hắn lục soát, sau đó quay người liền rời đi.

Chuyến này đến huyện Thanh Hà, (2)hữu kinh vô hiểm, hắn thu hoạch rất nhiều.

---------------------

Chú thích:

(1)tâm thần: Lực lượng tâm trí

(2)hữu kinh vô hiểm: Có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.