Hồng Mông Thiên Đế ( Dịch )

Hồng Mông Thiên Đế ( Dịch )

Cập nhật: 06/07/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 504
Đánh giá:                        
     
     

- Ngươi là ai? Mau thả ta ra!

Bị Lăng Phong giẫm trên mặt, Hùng Sơn vừa giãy dụa, vừa mở miệng chửi bới Lăng Phong.

Lăng Phong chân phải hung hăng giẫm lên mặt Hùng Sơn, lạnh giọng nói ra:

- Ta là ai? Vậy thì ngươi nhớ kỹ cho ta, ta gọi là Lăng Phong, Hoàng Long giản lão đại!

- Thằng khốn, ta chưa từng nghe nói qua ngươi, mau thả ta ra!

Hùng Sơn lại rống lên.

Lăng Phong chân phải dùng chút sức, Hùng Sơn liền ngậm miệng, khóe miệng của Lâm Phong hiện ra một tia cười lạnh, đối với Hùng Sơn nói:

- Có tin ta phế bỏ ngươi hay không?

Lăng Phong sắc mặt trầm xuống, nói:

- Kêu ngươi của Hắc Long giản, đem tiền rượu ra đây, nhớ kỹ, phải gấp đôi, mà lại, huynh đệ của ta tiền thuốc men, liền tính thêm 30 khối linh thạch đi!

- Lăng Phong, ta đếm ba tiếng, ngươi nếu như không thả ta ra, ta liền. . .

- Đùng!

Hùng Sơn còn chưa nói xong, Lăng Phong đã đem chân trái hung hăng đá vào trên bụng của hắn, một cước đem Hùng Sơn đạp bay.

Hùng Sơn đang nằm trên mặt đất trượt đi sáu bảy mét rồi mới dừng lại.

- Lão đại, ngươi không sao chứ?"

Ngươi của Hắc Long giản lập tức chạy tới, đem Hùng Sơn cho đỡ dậy.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Hùng Sơn rút ra một thanh chủy thủ từ bắp chân, đột nhiên nhảy dựng lên, toàn thân bộc phát linh lực, giống như dã thú điên cuồng lao về phía Lăng Phong.

Trần Tam Báo bọn hắn, còn có Hắc Long giản người, đều sợ ngây người.

Đối mặt với đòn tấn công bất ngờ của Hùng Sơn, Lăng Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề có ý định né tránh.

Thế nhưng là, ngay lúc chủy thủ kia cách trán của Lăng Phong còn có một tấc, Lăng Phong bỗng nhiên ra chân, đi sau mà tới trước, đá vào Hùng Sơn đan điền, Hùng Sơn bay ngược mà quay về, quẳng xuống đất.

- Khụ khụ. . .

Hùng Sơn từ trên mặt đất đứng lên, lại nhìn về phía Lăng Phong, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, quát những người khác của Hắc Long giản:

- Các ngươi còn lo lắng cái gì, lên a!

- Mọi người xông lên giết tiểu tử này!

Một tên mập mạp hét lớn một tiếng, liền hướng Lăng Phong vọt tới.

Những tạp dịch khác, cũng đều lập tức quơ trong tay cái cuốc, khảm đao, gậy gỗ hướng Lăng Phong vọt tới.

Bọn hắn mặc dù chỉ là tạp dịch, nhưng đều là luyện thể cảnh trong đó thậm chí có người có Luyện Thể đệ cửu trọng thực lực, tốc độ của bọn hắn rất nhanh, xông lên phía trước nhanh nhất, chính là mập mạp kia.

- Hô!

Trong tay cầm một cây gậy gỗ, tên mập mạp đánh về phía trán Lăng Phong.

Ngay khi thanh gỗ chuẩn bị đánh trúng Lăng Phong, Lăng Phong phóng như điện giật, tay trái hóa thành một móng vuốt sắc bén, túm lấy cây gậy trong tay tên mập mạp, đồng thời dùng tay phải vỗ vào hắn.

- Ầm!

Tên mập bay ngược lại trúng ba người lao về phía mình, mà thanh gỗ lại rơi vào tay Lăng Phong.

Mặc dù mập mạp đụng ngã ba người, nhưng phía sau hắn còn có rất nhiều người, khi Lăng Phong giao thủ với tên mập, những người này cũng nhảy dựng lên, các loại binh khí lao về phía Lăng Phong...

Đúng lúc này, khóe miệng Lăng Phong hiện lên một tia giễu cợt, vung gậy gỗ trong tay giẫm mạnh vào đầu gã đang chạy phía trước.

Tên kia cũng có chút khí phách, vươn cánh tay ra ngăn cản.

Ầm!

Một tiếng hét thảm truyền ra, cơ thể gia hoả đó bay ra ngoài, lúc này Lăng Phong lại một cước đá vào lồng ngực của hắn. Thế là, tên to con kia làm phía sau hắn mấy tên tất cả đều té ngã xuống đất.

Phía sau kình phong truyền đến, Lăng Phong thấp người cúi đầu.

Hô!

Một viên gạch bay qua người hắn và va vào một tảng đá lớn phía sau.

- Đùng!

Có một tiếng va chạm vỡ nát.

Lăng Phong vung thanh gỗ khoảng 180 độ, hung hăng đem hai cái muốn từ phía sau lưng đánh lén gia hỏa quật ngã.

Lúc này, trong đám người Lăng Phong, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hùng Sơn.

- Hừ!

Lăng Phong quơ trong tay gậy gỗ, đem hai tên có ý đồ nhích lại gần mình đánh bay ra ngoài, hai chân bỗng nhiên đạp xuống đất, cả người đột ngột từ mặt đất mọc lên, hướng phía Hùng Sơn lao tới.

- Đáng giận!

Nhìn thấy Lăng Phong nhẹ nhõm thoát khỏi những người kia vây khốn, Hùng Sơn lập tức xoay người bỏ chạy.

- Còn muốn chạy?

Lăng Phong trong mắt lóe lên một tia lửa giận, trong tay gậy gỗ lập tức trượt đi, hóa thành một đạo tàn ảnh lao thẳng về phía Hùng Sơn.

- Ầm!

Gậy gỗ kia đánh trúng lưng Hùng Sơn, hắn lảo đảo, ngã nhào xuống đất, hắn muốn đứng lên, tiếp tục chạy trốn, thế nhưng là lúc này, phía sau lại truyền đến một trận âm thanh.

Hắn đột ngột nhìn lại, chỉ thấy một nắm đấm, mở rộng tầm nhìn, và cuối cùng đập vào mắt phải của hắn.

- A!

Hùng Sơn lúc này hét thảm một tiếng.

Nắm đấm đó ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, khiến cho Hùng Sơn phải lùi lại mấy bước, cuối cùng dẫm phải một hòn đá rồi trượt chân ngã xuống đất.

Và vào lúc này, cơ thể của Lăng Phong từ trên trời rơi xuống, giẫm lên bụng hắn.

Hùng Sơn thân thể giống như là một tấm ván gỗ, bị giẫm hai đầu đều vểnh lên.

- Phốc!

Một ngụm máu trào ra từ miệng Hùng Sơn, hắn kinh hãi nhìn Lăng Phong, nói:

- Ngươi.

.

.

Lăng Phong ở trên cao nhìn xuống Hùng Sơn, thần sắc lãnh đạm nói ra:

- Cho ngươi hai lựa chọn, cái thứ nhất , dựa theo ta vừa nói, bồi thường tiền; cái thứ hai, về sau cứ mỗi ba ngày ta lại đến Hắc Long giản cho các ngươi lỏng loẹt da xương!

- Ta bồi, ta bồi!

Lúc này Hùng Sơn cũng không còn cách nào khác, hắn cảm giác được một cỗ sát ý đáng sợ trên người Lăng Phong, hắn không chút nghi ngờ, nếu như giờ khắc này đang ở rừng núi hoang vắng, Lăng Phong khẳng định sẽ giết hắn.

- Móa!

Trần Tam Báo không thể tin được.

Trương Long đưa tay dụi dụi mắt của mình, kích động nói ra:

- Quá mạnh!

- Lão đại uy vũ!

Triệu Hổ cũng vô cùng cao hứng.

Một tia kỳ dị nhàn nhạt lóe lên trong mắt Trần Tam Báo, hắn không ngờ thực lực của Lăng Phong lại mạnh như vậy, đồng thời trong lòng thầm cảm thấy may mắn cho bản thân, trong mấy ngày này không dỡ thủ đoạn gì đối với Lăng Phong.

Lăng Phong thả lỏng chân, Hùng Sơn từ trên mặt đất đứng dậy, có chút sợ hãi nhìn về phía Lăng Phong, nói:

- Ta đưa tiền cho ngươi ngay bây giờ!

Lăng Phong nhàn nhạt nói:

- Ta cho ngươi nửa nén hương!

- Tốt!

Hùng Sơn gật gật đầu, lập tức đối với hai cái Hắc Long giản tạp dịch hét lên:

- Còn đứng đó làm gì? Còn không tranh thủ thời gian tới dìu ta?

Hai cái tạp dịch lập tức đi đến Hùng Sơn, vịn hắn trở về, về phần những tạp dịch khác đang bị thương, không có người nào dám chạy, từng cái đều nằm trên mặt đất kêu rên!

Không đến nửa nén hương, một tên tạp dịch thở hồng hộc chạy đến trước Lăng Phong, đem một cái túi đưa cho hắn, nói ra:

- Trong này hết thảy có 40 khối linh thạch, tiền rượu cùng tiền thuốc men đều ở bên trong!

Lăng Phong cầm lấy chiếc túi, mở ra, nhìn một lượt, sau đó quay sang Trần Tam Báo nói:

- Đi thôi!

- Nha!

Trần Tam Báo bọn hắn triệt để lấy lại tinh thần, sau đó cùng Lăng Phong hướng lối ra Hắn Long giản đi tới.

Tuy nhiên, mới vừa đi được vài bước, Lăng Phong đột nhiên dừng lại, quay người lại.

Tên tạp dịch vừa đưa tiền nhìn thấy hắn quay người, lập tức lui về sau một bước.

Lăng Phong quay đầu nhìn con chó đen một chút, đối với Trương Long nói:

- Mang con chó này về nhà, đêm nay ăn thịt chó, bồi bổ cho Tam Báo!

Tới Huyền Kiến Tông nhiều ngày như vậy, Lăng Phong cùng những người khác ngày nào cũng ăn bánh nướng, tuy rằng bánh nướng cũng ngon nhưng hắn vẫn có chút ngán ngẩm.

- Được rồi!

Trương Long đại hỉ, lập tức đi qua, dưới những ánh mắt oán độc của đám tạp dịch Hắc Long giản, vác con chó kia mang đi.

. . .