Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Hợp Đồng Hôn Nhân 100 Ngày

Cập nhật: 10/04/2024
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 53,595,439
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Ngược
     
     

Đêm nay, Uất Noãn Tâm ngủ rất ngon. Lúc tỉnh lại, mặt vẫn còn nóng, bởi vì đêm hôm qua nằm mơ thấy Nam Cung Nghiêu, còn đứng trên cầu hôn anh, sâu lắng dai dẳng, nụ hôn ngọt ngào đến tận xương tủy. Cô che mặt, bình tĩnh lại, tự trách chính mình không có tiền đồ.

Anh làm nhiều chuyện tổn thương cô như vậy, lợi dụng cô, còn dùng quỷ kế ép Lương Cảnh Đường bỏ đi, quá nhiều quá nhiều…. chỉ bất thình lình trỗi dậy lương tâm một chút, rồi lại khơi dậy sóng to gió lớn trong thế giới của cô, có vẻ cô quá yếu đuối rồi. Nhưng, thông thường tình cảm rất khó khống chế, thậm chí không cách nào lý trí được.

Đi xuống lầu, ăn sáng không nhìn thấy anh đâu, nhịn không được hỏi người giúp việc anh đang ở đâu, người giúp việc cho biết đại thiếu gia đang cưỡi ngựa trong vườn hoa.

Còn có thể nuôi ngựa vận động buổi sáng, anh thật có tiền nha!

Người giúp việc hỏi cô có muốn dùng bữa ở vườn hoa không, cô nghĩ ngợi, rồi đồng ý. Đội một chiếc nón che nắng đi ra vườn hoa, từ đằng xa thấy anh đang cưỡi một con ngựa cao to, tự thế oai phong, vẻ mặt nghiêm trang, khí thế phi phàm, khiến người khác quá sốc.

Cô không muốn quấy rầy anh, lặng lẽ ngồi dùng sandwich và sữa, vừa nhìn anh cưỡi ngựa. Thời gian trôi qua rất lâu, anh dừng ở phía xa, ý bảo người giúp việc mang khăn đến.

“Để cho tôi!

” Uất Noãn Tâm lấy khăn, vội vàng đi qua đó.

Trên trán của anh ngoại trừ có một mảng mồ hôi, thì ở dưới ánh nắng lấp lành màu vàng của mặt trời, giống như một vị quý tộc trong truyện cổ tích.

“Cưỡi ngựa?” Anh hỏi.

Uất Noãn Tâm lắc đầu như đánh trống. Trải qua kinh nghiệm khủng khiếp của lần trước, cả đời này cô không muốn cưỡi ngựa thêm lần nữa.

“Sợ sao?”

“Ừ!

“Cùng nhau sẽ không sợ nữa.

” Anh đưa tay cho cô, ánh mắt kiên định có cảm giác an toàn.

“Cùng nhau? Anh không phải…...

không cưỡi chung ngựa với người khác sao?” Uất Noãn Tâm nghi ngờ đưa tay cho anh, anh dùng sức kéo, liền kéo cô lên ngựa. Nhét dây cương vào trong tay cô, bao bọc lấy tay cô. “Đừng sợ, tôi dạy em!

“Vâng….

.

” Không kiềm được cô đỏ mặt thêm lần nữa.

“Cơ thể thả lỏng một chút, cưỡi ngựa phải nghiên cứu tiết tấu, cưỡi sai tiết tấu, rất có khả năng bị ngã.

Anh bắt đầu đi chầm chậm, đợi cô thả lỏng một chút, mới gia tăng tốc độ, ngựa bắt đầu chạy chậm, từng cái xóc nảy lên, rất vui vẻ. Bởi vì có anh ở phía sau bảo vệ cô, cô không cảm thấy lo sợ chút nào, cực kỳ có cảm giác an toàn. Chỉ là, cơ thể của hai người dán nhau rất chặt, cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh, với lồng ngực đang phập phồng của anh, sức căng của cơ bắp.

Không biết có phải do mặt trời chiếu rọi, làm cho cả người cô nóng lên, cả người đầy mồ hôi, vô cùng căng thẳng, miệng khô khốc.

Không thể không nói, hai người cùng cưỡi một con ngựa, quả thật là việc rất mệt mỏi.

Cô cố gắng tập trung chú ý cưỡi ngựa, cảm nhận gió đang thổi phần phật bên tai, tự do vô tư, vô cùng vui vẻ. Một khi đã hòa nhập vào, có một cảm giác hoàn toàn không giống nhau, đơn giản chỉ muốn rơi vào tình yêu với niềm vui của làn gió. Nhìn thấy cô lộ ra nhiệt tình từ đáy lòng, nụ cười vui vẻ, Nam Cung Nghiêu cũng bị cuốn hút, cũng rất lâu rất lâu rồi anh không vui vẻ như vậy.

Hai người cưỡi ngựa hơn một tiếng đồng hồ mới dừng lại, không nỡ xuống ngựa lại là Uất Noãn Tâm. “Ngày mai….

.

anh vẫn sẽ đến đây cưỡi ngựa chứ?”

“Ừ!

“Nếu như anh không ghét bỏ tôi ngốc, có thể dẫn theo tôi không?”

“Được!

“Quá tốt rồi!

” Cô có hơi quá vui mừng, lúc xuống ngựa không để ý, chân đạp vào khoảng không, vẫn anh may kịp thời đỡ lấy cô, mũi của hai người vì vậy mà đụng vào nhau. Bốn mắt to nhỏ nhìn nhau, mặt của cô rất nhanh đỏ như cà chua, ngơ ngác nhìn anh, chớp chớp hai mắt. Vẻ mặt vô tội thêm vào ngơ ngác bẩm sinh, làm cho Nam Cung Nghiêu nhìn vào hận không thể nuốt cô vào bụng một cái ực.

Đương nhiên, cũng không quên buông cô xuống.

Cùng một tư thế.

Bốn mắt lớn nhỏ tiếp tục nhìn nhau……

Cứ vậy trải qua vài phút…….

.

Uất Noãn Tâm căng da đầu lên hỏi: “Anh….

.

không mệt sao?”

Nam Cung Nghiêu hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng, nóng lòng buông cô ra, làm cho cô suýt chút nữa té xuống.

“Đi lên lầu tắm rửa, thay quần áo, chúng ta ra ngoài.

“Vâng……” Uất Noãn Tâm đi được vài bước, lại dừng lại, nuốt nước bọt hỏi: “Anh, anh sẽ không….

.

Nam Cung Nghiêu nhíu mày. “Nói!

“Sẽ không đi vào phòng tôi nữa chứ?” Cúi đầu nhìn chân, mũi chân vẻ vòng tròn.

Mặt Nam Cung Nghiêu đen thui, bày ra bộ mặt khó coi ‘em cho tôi là loại người gì’.

“Tôi, tôi chỉ hỏi đại thôi mà, tôi đi tắm đây.

” Tự biết mình nói sai, cô vội nhanh chân chuồn lẹ.

Nhìn thấy bộ dạng hoang mang bỏ chạy của cô, khóe miệng của Nam Cung Nghiêu nhếch lên. Tại sao cô luôn bày ra dáng vẻ dư hơi, tinh quái vậy chứ? Rõ ràng một giây trước hình như rất buồn bã, một giây sau lại biến thành một con gián đánh không chết, nhanh chóng khôi phục tinh thần.

Về điểm này, cô khiến anh phải bội phục.

…………….

Công tác Paris biến thành du lịch Paris, trong một ngày, Nam Cung Nghiêu dẫn Uất Noãn Tâm đi tham quan các địa điểm lớn nhỏ tại Paris, bao gồm quảng trường Concorde, Khải Hoàn môn, nhà thờ Đức Bà Paris. Cô chơi đến vô cùng vui vẻ, quả thật vui đến quên cả trời đất. Một ngày trôi qua, hồn nhiên không biết mệt. Sắp đến hoàng hôn, mới phát hiện tay chân rã rời.

Hai người dọc theo đại lộ Champs-Élysées đi dạo chầm chậm, đi qua cả cửa sổ nhộn nhịp sang trọng, đi đến con đường sỏi đá có lịch sử lâu đời. Hai bên đều mang kiến trúc cổ xưa, được bao phủ bởi cây cối. Trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh và coffee, mùi hương của nước hoa.

“Tôi, tôi không xong rồi, tôi muốn nghỉ một chút.

” Uất Noãn Tâm than mệt, ngồi ở bên đài phu nước nghỉ ngơi, Nam Cung Nghiêu cũng ngồi cùng cô.

Anh không khỏi mỉm cười, vừa nãy là ai dư sức, còn bắt anh chụp hình, còn ăn cái này mua cái kia, bày ra rất nhiều kiểu, còn cho rằng cô còn có thể đi nhiều hơn, thì ra cũng biết mệt.

Một cô bé có mái tóc màu vàng như búp bê cầm theo một cái giỏ đi đến, sử dụng tiếng Pháp nói điều gì đó, ý là bảo Nam Cung Nghiêu mua hoa.

Uất Noãn Tâm định lắc đầu, Nam Cung Nghiêu đã móc bóp tiền ra, cho cô bé đủ tiền mua hết cả giỏ hoa đó, xoa đầu cô bé, mỉm cười, nụ cười dịu dàng như dòng nước.

Cô bé vừa kinh ngạc vừa vui mừng, định mang cả giỏ hoa đưa anh, nhưng chỉ lấy một đóa trong đó, rồi vẫy tay nói lời tạm biệt…….