Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7 - Dặn Dò Di Ngôn
Chương 8 - Cả Đại Phòng Ngơ Ngác
Chương 9 - Mẫu Thân Thật Thông Minh
Chương 10 - Linh Đan Diệu Dược
Chương 11 - Đây Mới Là Gia Đình Thực Sự
Chương 12 - Đặt Tên
Chương 13 - Chúng Ta Nhất Định Phải Bảo Vệ Tốt Muội Muội
Chương 14 - Người Trong Cung Đến
Chương 15 - Hôn Mê Bất Tỉnh
Chương 16 - Mẫu Thân Biết Diễn Kịch Như Vậy?
Chương 17 - Về Sau Cho Các Ngươi Trèo Cao Không Nổi
Chương 18 - Cưỡng Cầu Cũng Chẳng Ngọt Ngào
Chương 19 - Hạt Giống Hoài Nghi
Chương 20 - Đề Phòng
Chương 21 - Trịnh Quốc Công Phủ
Chương 22 - Hy Sinh Lớn
Chương 23 - Âm Mưu Chồng Chất Âm Mưu
Chương 24 - Nghe Lén
Chương 25 - Cha Cũng Thông Minh Giống Mẫu Thân
Chương 26 - Thân Tín
Chương 27 - Không Biết Còn Có Thể Đứng Dậy Được Hay Không?
Chương 28 - Phụ Thân Thật Thông Minh
Chương 29 - Tối Nay Ta Sẽ Chữa Chân Cho Huynh
Chương 30 - Cứu Đại Ca Ca
Chương 31 - Được Ngủ Cùng Cha Mẹ
Chương 32 - Xấu Hổ Quá!
Chương 33 - Từng Người Một Đều Là Bậc Thầy Diễn Xuất!
Chương 34 - Đánh Nhau
Chương 35 - Thích Làm Muội Muội Của Trạng Nguyên
Chương 36 - Cứu Nhị Ca Ca
Chương 37 - Ăn Cơm
Chương 38 - Nước Lũ Vỡ Đê
Chương 39 - Hỗn Nguyên Thập Bát Thức
Chương 40 - Cửu Dương Thập Bát Chưởng
Chương 41 - Huyền Minh Tĩnh Tưởng
Chương 42 - Không Gian Linh Thực
Chương 43 - Làm Chuyện Xấu
Chương 44 - Hắn Còn Muốn Thêm Vài Lần
Chương 45 - Không Được Thoả Mãn Nhu Cầu
Chương 46 - Hả Hê
Chương 47 - Dưỡng Phụ, Dưỡng Mẫu Tìm Đến
Chương 48 - Đến Xác Nhận
Chương 49 - Nàng Tức Đến Phát Điên
Chương 50 - Trả Con Lại Cho Chúng Ta
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7 - Dặn Dò Di Ngôn
Chương 8 - Cả Đại Phòng Ngơ Ngác
Chương 9 - Mẫu Thân Thật Thông Minh
Chương 10 - Linh Đan Diệu Dược
Chương 11 - Đây Mới Là Gia Đình Thực Sự
Chương 12 - Đặt Tên
Chương 13 - Chúng Ta Nhất Định Phải Bảo Vệ Tốt Muội Muội
Chương 14 - Người Trong Cung Đến
Chương 15 - Hôn Mê Bất Tỉnh
Chương 16 - Mẫu Thân Biết Diễn Kịch Như Vậy?
Chương 17 - Về Sau Cho Các Ngươi Trèo Cao Không Nổi
Chương 18 - Cưỡng Cầu Cũng Chẳng Ngọt Ngào
Chương 19 - Hạt Giống Hoài Nghi
Chương 20 - Đề Phòng
Chương 21 - Trịnh Quốc Công Phủ
Chương 22 - Hy Sinh Lớn
Chương 23 - Âm Mưu Chồng Chất Âm Mưu
Chương 24 - Nghe Lén
Chương 25 - Cha Cũng Thông Minh Giống Mẫu Thân
Chương 26 - Thân Tín
Chương 27 - Không Biết Còn Có Thể Đứng Dậy Được Hay Không?
Chương 28 - Phụ Thân Thật Thông Minh
Chương 29 - Tối Nay Ta Sẽ Chữa Chân Cho Huynh
Chương 30 - Cứu Đại Ca Ca
Chương 31 - Được Ngủ Cùng Cha Mẹ
Chương 32 - Xấu Hổ Quá!
Chương 33 - Từng Người Một Đều Là Bậc Thầy Diễn Xuất!
Chương 34 - Đánh Nhau
Chương 35 - Thích Làm Muội Muội Của Trạng Nguyên
Chương 36 - Cứu Nhị Ca Ca
Chương 37 - Ăn Cơm
Chương 38 - Nước Lũ Vỡ Đê
Chương 39 - Hỗn Nguyên Thập Bát Thức
Chương 40 - Cửu Dương Thập Bát Chưởng
Chương 41 - Huyền Minh Tĩnh Tưởng
Chương 42 - Không Gian Linh Thực
Chương 43 - Làm Chuyện Xấu
Chương 44 - Hắn Còn Muốn Thêm Vài Lần
Chương 45 - Không Được Thoả Mãn Nhu Cầu
Chương 46 - Hả Hê
Chương 47 - Dưỡng Phụ, Dưỡng Mẫu Tìm Đến
Chương 48 - Đến Xác Nhận
Chương 49 - Nàng Tức Đến Phát Điên
Chương 50 - Trả Con Lại Cho Chúng Ta
Nếu không, chi bằng hủy hoại hắn? Giao lại cho nhị phòng là không thể nào.
Có Phượng Thiên Tinh nàng ở đây, về sau nhị phòng đừng mong có con nữa.
Bất chợt trong đầu vang lên giọng của Tiểu Hắc.
[Chủ nhân, năm đó nữ nhân bóp cổ và vứt người vào bụi cỏ hiện đang ở phòng lão phu nhân.
]
Gì cơ? Nàng ta vẫn còn sống? Tưởng là đã bị xử lý rồi.
Phượng Thiên Tinh nhìn trời bên ngoài, ừm, trời đã tối.
Trời tối gió lớn, thời cơ thích hợp để hành sự.
[Ngươi theo dõi nàng ta đi, đợi nàng ta đi rồi ta sẽ bảo phụ thân bắt lấy nàng ta.
]
Phượng Thiên Tinh nhìn Tống Thư Thanh đang lau miệng cho mình, nở nụ cười ngọt ngào.
Có mẹ thật tốt!
Lau xong miệng, rồi lại lau tay.
Đây chính là tình yêu của mẹ.
Phượng Thiên Tinh tụt xuống bàn, dùng tay chỉ về phía phòng ngủ của Phượng Tổ Văn, rồi lon ton chạy đi.
[Mẫu thân, con đi tìm phụ thân có chút việc.
]
Mặc dù không thể nói ra, nhưng trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến những điều mình muốn nói.
Tống Thư Thanh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang chạy đi, dịu dàng mỉm cười.
Đứa nhỏ này gầy quá, sau này phải nấu nhiều món ngon để nuôi béo hơn.
Phượng Thiên Tinh đến bên giường, Phượng Tổ Văn cũng vừa đặt bát xuống. Trên người vẫn băng bó bằng vải đầy vết máu.
Nhưng Phượng Thiên Tinh biết bây giờ ông không khác gì người bình thường.
Phượng Thiên Tinh cầm lấy áo ở đầu giường, khó nhọc đưa cho Phượng Tổ Văn, ra hiệu ông mặc vào.
[Phụ thân, mau mặc áo vào, giúp con đi bắt người. Người hầu năm đó bóp cổ vứt con đang ở viện của lão phu nhân.
]
Phượng Thiên Tinh gấp gáp, cố gắng giơ áo cao lên.
Phượng Tổ Văn nghe được tiếng lòng của đứa nhỏ cũng giật mình, liền nhận lấy áo mặc vào.
Nhưng tay khựng lại, rồi cởϊ áσ ra.
Ông bước xuống giường, mở tủ tìm một chiếc áo màu đen để mặc vào. Rồi lấy thêm một chiếc áo đen khác để bọc lấy Phượng Thiên Tinh.
Chợt nhớ ra không thể để đứa nhỏ phát hiện mình nghe được tiếng lòng của con.
Phượng Tổ Văn cố ý ngồi xuống hỏi: “Thiên Tinh muốn phụ thân làm gì?”
Phượng Thiên Tinh chỉ tay ra ngoài, rồi kéo tay ông đi.
Phượng Tổ Văn ôm con, lặng lẽ rời khỏi Lạc Hà Viện.
Còn Tống Thư Thanh, người đã đi theo đến đây, nhìn thấy hai cha con rời đi thì vờ như không thấy gì.
Vừa ra khỏi Lạc Hà Viện, Phượng Thiên Tinh liền muốn xuống. Nàng kéo Phượng Tổ Văn, lẩn tránh những người hầu trong phủ, lặng lẽ đi đến Nhân Thọ viện.
Vừa đến bức tường sau phòng ngủ của lão phu nhân, bên trong đã vang lên giọng của lão phu nhân: “Triệu ma ma, bán cả nhà Lục Trà đi, càng xa càng tốt.
”
“Dạ.
”
“Lão phu nhân, xin hãy tha cho gia đình nô tỳ. Nô tỳ nhất định không tiết lộ chuyện đó ra ngoài, nô tỳ xin thề.
”Lục Trà liên tục dập đầu cầu xin.