Huyết Sử Võ Lâm

Huyết Sử Võ Lâm

Cập nhật: 05/04/2024
Tác giả: Cổ Long
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 72,919
Đánh giá:                        
Kiếm hiệp
     
     

Mười ba ngôi lều tráng lệ, nằm vây quanh một tòa đài cao chót vót như trọc trời.

Bốn phía đài, cờ xí giăng giăng, mũ khăn lợp lợp, ban nhiêu tinh hoa của võ lâm từ bốn biển, hầu như đều đổ hết về đây, có mặt đừng quanh khắp võ trường.

Nơi chính điện của võ đài, đặt một chiếc đỉnh đồng vĩ đại, nặng ước nhìn cân, khói hương đang cuộn toả, mùi trầm thoảng ngát cả không gian.

Sắp dọc đài hai bên hông đỉnh là mười ba chiếc ỷ bằng gỗ tử đàn, lúc đó bên trên đã có bảy, tám người ngồi sẵn.

Một vị tăng nhân tóc râu bạc trắng, mặc áo cà sa vàng, đứng nghiêm trang trước đỉnh, thân hình tuy cằn cỗi, nhưng thần sắc vẫn uy nghi như sơn nhạc.

Dưới bệ đài, khoảng trượng ngoài củng có ba chiếc ghế dựa tử đan, mà những vị ngồi bên trên đều là bậc chưởng thượng trong võ lâm, khí độ phi phàm.

Dãy ghế thứ nhất vẫn còn để trống, chẳng biết để dành cho ai.

Quả là một sự kiện lạ lùng, vì nhân vật võ lâm cao ngạo tự tôn đã thành tánh, dễ đâu nhún nhặn để ghế trống nhường người. Vậy thì ghế trống danh dự đó, nhân vật ghê gớm nào sẽ ngồi trên đó?

Hồng Liên bang chủ kề sát tai chàng cười khẽ :

- Đến phiên đệ lên đài ra tuồng rồi đây! Du huynh tự tiện tìm lấy chỗ ngồi vừa ý, có thiệp hồng tức nhiên có chỗ ngồi dành sẵn! Nếu du huynh nhún nhường, thiên hạ sẽ tranh phần ghế đấy!

Du Bội Ngọc gật đầu, tự tìm lấy một chỗ ngồi. Hồng Liên bang chủ đã thống lãnh sáu tên đệ tử cao cấp của Cái bang trong tiếng lễ nhạc thổi vang lừng, đủng đỉnh bước lên thềm đó.

Giọng tựa chuông rền lúc nãy lại xướng to :

- Cái bang...

. Hồng Liên bang chủ.

.

.

Tên tuổi của Hồng Liên bang chủ dội lừng khắp võ lâm thiên hạ, những kẻ chưa từng diện kiến chàng chẳng nói chi, mà cho đến số người đã cùng chàng tay bắt mặt chào, cũng đổ dồn ánh mắt lên hướng lễ đài chờ xem vị Cái bang Bang chủ trẻ tuổi nhưng trí tài gồm đủ ấy uy vũ ra sao.

Cho đến lúc ấy, Du Bội Ngọc mới nhìn thấy vị “Tư Nghi” phụ trách xướng ngôn của buổi lễ, là một đại hán mặt đen như lọ chảo, đôi mắt lồi to tựa hai quả lục lạc, dáng cao to, khi Hồng Liên bang chủ đi ngang qua, chỉ lúp xúp ở dưới đầu vai gã.

Thế nhưng ánh mắt của quần hào chỉ chăm chú vào cái khổ người thấp bé của Hồng Liên bang chủ, tuyệt không để ý đến cái thân hình hùng vĩ của gã mặc dù gã cố ưỡn ngực huênh tay, để tỏ lộ cái quan trọng và sự bệ vệ của mình trên lễ đài.

Du Bội Ngọc không khỏi lặng lẽ mỉm cười.

.

.

Đột nhiên bên cạnh chàng, một người cất tiếng hỏi :

- Bằng hữu của các hạ uy phong như thế, hẳn các hạ cũng thấy đắc ý phải không?

Du Bội Ngọc giật mình quay đầu lại.

Giọng nói vừa kiêu kỳ vừa lạnh nhạt, nhưng rất êm tai kia, Du Bội Ngọc hình như không lạ lắm.

Và điểm đầu tiên mà chàng nhìn thấy là đôi ánh mắt ngời trong vừa như lạnh lùng vừa như ẩn ước nhiều thiết tha ấy.

Vô tình, chàng đã ngồi vào chiếc ghế sát cạnh nàng Kim Yến Tử.

Chàng gượng cười, chưa biết phải đáp như thế nào, Thần Đao công tử đã hầm hầm sắc mặt đứng lên :

- Yến muội! Chúng mình đổi chỗ khác đi thôi!

Kim Yến Tử lạnh giọng :

- Nhưng chỗ này đã làm sao?

Thần Đao công tử tay bụm lấy mũi :

- Bỗng nhiên đâm thúi rùm lên!

Kim Yến Tử cười lạt :

- Nếu chê thúi thì công tử cứ đi, tôi ngồi đây vậy!

Du Bội Ngọc sớm đã đứng lên, nhưng bàn tay mát rượi của Kim Yến Tử đã lòn dưới ghế, giữ chặt lấy cườm tay chàng.

Bằng đôi mắt chứa đầy thù hằn, Thần Đao công tử nhìn chàng, giọng nói bật qua hai kẽ răng :

- Được lắm! Ta đi ngay.

.

. ta đi ngay.

.

.

Miệng tuy nói thế tuy nhiên đôi mông đã gieo phịch xuống ngồi chỗ cũ.

Du Bội Ngọc không khỏi thầm buồn cười nhưng không tiện nhếch môi. Chàng bị đưa đúng trong hoàn cảnh dở khóc dở cười. Tuy chưa từng nếm qua mùi vị của thế nào là “tình yêu” nhưng bằng vào tình cảnh của Thần Đao công tử, chàng có thể nghiệm được nó pha lẫn cái ngọt cùng cá đắng, càng nếm càng đam mê và ngọt bao nhiêu cũng đắng bấy nhiêu, như một chất ma tuý bám sâu vào não tuỷ không sao gọt bỏ được.

Nhìn ở đôi mắt Kim Yến Tử, chàng bỗng nhiên nao nao đến đôi mắt của một người, con người khác mà cái tên đã khắc sâu vào ấn tượng chàng: Lâm Diêu Bình!

Ôi, đôi mắt thật dịu hiền mà cũng thật cứng cỏi làm sao! Và đôi mắt trong thăm thẳm như không chiều đáy ấy, vì sao lại gờn gợn một cái gì vừa não nùng vừa kỳ bí, khó hiểu nổi!

Ánh mắt ấy mỗi khi nhìn chàng, hình như sẵn sàng trao gởi tất cả vào chàng, thế tại sao ánh mắt ấy lại có thể lừa chàng, muốn hại chàng.

- Bá Hoa bang chủ Hải Đường Tiên Tử.

.

. Quân phu nhân đến.

.

.

Giọng xướng to của gã Tư Nghi trên lễ đài đã làm tắt ngang mọi nguồn cảm nghĩ, Du Bội Ngọc giật mình, ngước nhìn lên.

.

.

Một hương hoa ngào ngạt tản bay khắp lễ trường, mười hai thiếu nữ yêu kiều nhỏ xinh xinh kề vai khiêng một chiếc kiệu, cũng được kết bằng muôn cánh hoa tươi rực rỡ, từ hướng bên tả của đài cao, rập rềnh nhịp bước tiến ra.

.

.

Trong kiệu, một mỹ nhân dung nhan tuyệt thế với chiếc choàng bằng sa mỏng trong suốt như cánh ve khoác bên ngoài, đang vịn lấy hai đầu vai tỳ nữ chậm rãi bước xuống kiệu hoa.

.

.

Chiếc sa mỏng chập chờn, vờn bay theo tác động, thêm dáng đi lả lướt của mỹ nhân, khiến người nhìn có cảm giác như một tiên nữ đang hiện ra giữa làn mây nhẹ mỏng.

Bước đi của nàng, ôi sao mà ẻo lả tuyệt cùng, gần như không kham nổi với làn gió nhẹ lướt qua, phải tựa mình vào hai tỳ nữ, chầm chậm nhấc bước lên thềm đài.

.

.

Quần hùng chỉ nhìn vào dáng lưng ong gọn nhỏ của vị Bang chủ Bá Hoa, cũng đã cảm thấy hơi thở của mình như nghẹn mất.

Cho đến một lúc lâu sau, họ mới chợt nhớ ra một việc là chưa nhìn đến mặt nàng.

Chỉ dáng sau lưng, chỉ bước đi ẻo lả cũng đã thu hút được hầu hết hồn phách của một rừng người muôn vạn, đủ thấy sắc đẹp của nàng Bang chủ Bá Hoa bang diễm lệ đến độ nào!

Kim Yến Tử chợt nhẹ thở dài cất tiếng :

- Yêu kiều đến độ không kham gió, trong ba năm hoa đẹp nhứt chỉ Hải Đường!

Vị Hải Đường phu nhân này quả không hổ là đệ nhất tuyệt sắc của võ lâm!

Câu bình phẩm ấy, nàng cốt ý nói lên cho chàng trai bên cạnh mình nghe, nhưng Du Bội Ngọc lúc ấy ánh mắt đang sục sạo tìm quanh, còn lòng dạ đâu để nghe hay để đáp!

Chàng thầm đếm, trong mười ba vị Chưởng môn thì có đến mười vị đến rồi!

Nhưng cái kẻ mà chàng mong đợi sao vẫn chưa thấy tới?

Không lẽ chàng đã đoán sai, và họ không khi nào đến dự hội? Trong rừng người đã có tiếng xì sầm vang lên :

- Ngư chưởng môn của Hải Nam kiếm phái, sao chưa thấy đến?

- Lộ trình Hải Nam rất xa, sợ rằng lão ta làm biếng!

- Không vậy đâu! Mới hôm qua tiểu đệ thấy rõ ông ta đang uống rượu trên Duyệt Tân lầu tại Khai Phong phủ kia mà!

- Đang uống rượu tại đó? Hừ tiếc quá, lúc đi chẳng có ở Khai Phong bằng không đã xem được một trò hay rồi!

- Đại huynh nói đúng lắm!

- Vậy nạn nhân là ai?

- Kim thị Ngũ hổ! Đáng buồn cười họ đều là tay lão luyện giang hồ thế mà không biết vị đại Chưởng môn họ Ngư đó, dám ngang nhiên cãi lẫy với ông!

- Chà! Trận đấu chắc sướng mắt lắm!

- Đúng vậy! Phi Ngư kiếm quả thật là đệ nhất khoái kiếm trong thiên hạ, đệ vừa thấy kiếm quang chớp lên: năm anh em họ Kim liền.

.

.

Câu chuyện bàn luận của hai người vụt đứt ngang giữa chừng và tiếng xì xầm ồn ào trong biển người cũng vụt im phăng phắc!

Nơi bực thềm của lễ đài lúc đấy đã xuất hiện một con người áo xanh lùn tịt tròn úc núc. Chiếc bụng phệ của lão đang lắc lia theo dáng đi xiêu to chẳng lối chẳng hàng, chiếc mũ đội trên đầu sụt qua một phía, che mất nửa mắt, áo sứt khuy vạt thấp vạt cao, thanh kiếm vừa nhỏ vừa dài lủng lẳng từ hông chấm mặt đất, đầu vỏ kiếm đã rách tua để lộ ra một đoản kiếm bên trong tinh quang ngập ngời lóe mắt!

Bao nhiêu ánh mắt quần hào đều đổ dồn về phía lão, nhưng lão vẫn mặc nhiên, ngả ngả nghiêng nghiêng bước xiêu bước to tiến lên đài.

Du Bội Ngọc dù ngồi ở xa xa, cũng nghe được mùi rượu từ mình lão bốc ra.

Gã đại hán “Tư Nghi” thấy thế cũng nhíu mày, nhưng vẫn phải lớn tiếng xướng :

- Hải Nam kiếm pháp Chưởng môn nhân, Ngư Hoàng đại hiệp đến.

.

.

.

Cho đến lúc ấy vị kiếm khách “Phi Ngư Khoái Kiếm” uy chấn Nam Hải mười tám đảo, mới dùng hai ngón tay sửa ngay ngắn chiếc mũ trên đầu, tiến đến trung tâm lễ đài, cười toa toét :

- Có lẽ cô gia đến trễ hơn hết, xin lỗi! Xin lỗi.

.

.

.

Thiếu Lâm chưởng môn vẫn sắc mặt từ hòa uy nghiêm, hai tay chấp trước ngực vái chào.

Một đạo nhân mắt ưng mũi hoắm, mặc đạo bào đem ngồi chễm chệ trên dãy ghế danh dự của lễ đài gần Thiếu Lâm lại bật cười mỉa mai :

- Cũng chưa trễ lắm! Ngư huynh có uống thêm vài chung nữa cũng chưa trễ đâu!

Phi Ngư kiếm khách hấp háy đôi mắt say cười hắc hắc :

- Rượu có cái thú thanh tao riêng của rượu, những kẻ chưa nếm nổi chất cay của rượu, làm sao biết được? Huống hồ, Không Động phái các ngươi lại cấm uống rượu, Ngư mỗ còn gì để nói với lão lỗ mũi trâu ngươi chứ?

Vị đạo sĩ áo đen liền đứng phắt lên lớn tiếng :

- Huỳnh Trì hội không thể nào chứa được cái hạng người mê tửu háo sắc ấy!

Uể oải gieo mình xuống chiếc ghế danh dự dành riêng cho mình, vị Chưởng môn Hải Nam kiếm phái chẳng buồn liếc mắt nhìn sang đối tượng!

Thiên Vân đạo chưởng, vị Chưởng môn của Thiếu Lâm phái chấp tay mỉm cười hòa giải :

- Tuyệt Tình đạo huynh xin bớt giận!

Nhưng Tuyệt Tình Tử vẫn hầm hầm cất tiếng :

- Người này vì rượu mà làm hư đại sự của thiên hạ anh hùng, nếu không trừng phạt nặng nề thì làm sao lập uy được?

Thiên Vân đại sư đưa mắt nhìn sang Võ Đang Xuất Trần đạo trưởng như nhường lời.

Vị Chưởng môn Võ Đang đành phải đứng lên.

Nhưng Hồng Liên bang chủ đã vội dời ghế đứng dậy đỡ lời :

- Ngư đại hiệp tuy có chỗ đáng trách, nhưng Tuyệt Tình đạo trưởng tưởng rằng Ngư đại hiệp vì uống rượu mà đến dự lễ trễ à?

Xuất Trần đạo trưởng được lối thoát, chụp ngay cơ hội :

- Tin tức của Hồng Liên bang chủ thế nào cũng nhanh chóng hơn chúng tôi nhiều!

Quét mắt nhìn khắp mọi người một loạt, Hồng Liên bang chủ cất cao giọng :

- Đêm qua, Ngư địa hiệp đã dụ bọn Phấm Lâm Thất Phong tới tận Đồng Nghĩa Sương, trong một đêm, liên tiếp diệt sạch bảy tên, vì những bằng hữu võ lâm nào đã đem theo vợ con, gia tiếu đến đây, trừ đi một mối hoạ tâm phúc, Hồng Liên Hoa tôi trước tiên xin cảm tạ người!

Quần hào nghe xong, không một ai khỏi rúng động biến sắc.

Phấm Lâm Thất Phong, bảy tên dâm tặc khét tiếng, bẻ hoa dùi liễu, mà thành tích dâm ô của chúng ai nghe qua cũng lắc đầu khiếp tởm và hỗn danh bảy con ong rừng cũng do đó mà ra.

Thế mà chúng đã trà trộn vào đây tuyệt không một ai hay biết.

Giả như một nàng thê thiếp hay ái nữ của một vị nào đó trong số quần hào bị chúng làm nhục, thì các Chưởng môn nhân hội còn mặt mũi nào thấy ai?

Thiếu Lâm thân là Minh chủ tối cao thiên hạ, tội trách ấy càng khó tránh. Dù là một bận tu vi thâm hậu, Thiên Vân đại sư cũng không khỏi biến sắc như ai.

Vị kiếm khách Phi Ngư trái lại chỉ lừ đừ cười :

- Hồng Liên bang chủ tai mắt quả linh thông! Những chuyện nhỏ nhặt đó nhắc đến làm gì?

Thiên Vân đại sư nghiêm chỉnh chấp tay, cúi đầu niệm phật :

- A Di Đà Phật! Không thể nói là nhỏ được! Chỉ nội cái công đức đó, Ngư đại hiệp đã dư đủ ngồi vào cái ngôi vị Minh chủ võ lâm thiên hạ mà không hổ, lão tăng thoái nhượng là rất hợp lý!

Đổi vào kẻ khác thốt lên câu ấy, thì chẳng qua là một lời đẩy đưa khách sáo.

Nhưng được từ chính cửa miệng Chưởng môn Thiếu Lâm, cũng là Minh chủ võ lâm đương kim phát xuất, tất nhiên phải là một lời cân nhắc vô cùng hệ trọng. Rất có thể ngôi vị võ lâm Minh chủ vì lời nói đó mà đổi chủ!

Quần hùng do đấy xôn xao dữ dội!

Thái độ lừ đừ vụt biến mất, người anh hùng lừng danh miền Nam Hải vội đứng dậy, giọng trầm nghiêm :

- Hồng Liên bang chủ đã biết rõ chuyện ấy thì bổn toạ nếu không ra tay thì tất nhiên Hồng Liên bang chủ cũng ra tay! Bổn toạ thật chẳng dám cướp công!

Hồng Liên Hoa đáp ngay :

- Nếu để kẻ kêu cơm này lên ngôi Minh chủ võ lâm, thì thật là trò cười cho thiên hạ! Ngôi Minh chủ xin đại sư chịu nhọc tái nhiệm thêm một kỳ!

Thiên Vân đại sư thở dài :

- Mấy năm gần đây, lão tăng cảm thấy mình già yếu chẳng còn sức, tự hiểu không sao đảm đương nổi trọng nhiệm nên sớm có ý thoái nhường rồi. Dù Ngư đại hiệp chẳng có chuyện kia, lão tăng cũng phải đem việc nhường vị ra bàn luận!

Từ bao mươi năm nay, có Thiếu Lâm đứng trên tiêu biển, các môn các phái không giám có ý tranh đoạt ngôi vị Minh chủ.

Giờ đây, Thiên Vân đại sư chánh thức công bố việc nhường ngôi. Võ Đang Xuất Trần đạo trưởng, Không Động Tuyệt Tình Tử, Điểm Thương Tạ Thiên Bích, Hoa Sơn Liễu Thục Trinh.

.

. các phái Chưởng môn nhân nhất thời cùng đứng dậy.

.

.

Liễu Thục Trinh, đôi mày liễu cong cong nhíu lại, bằng một giọng thanh trong, giành nói trước tiên :

- Võ Đang được võ giới tặng xưng nội gia chánh tông, nếu quả thật Thiên Vân đại sư quyết ý thoái nhiệm, thì Hoa Sơn chúng tôi nội cử chẳng ngại quyến thân, xin đề cử Xuất Trần đạo huynh thay vào ngôi vị đó!

Xuất Trần đạo trưởng môi điểm một nụ cười khoái trá, chậm rãi ngồi trở xuống.

Tuyệt Tình Tử bật cười lạt :

- Nội cử chẳng ngại quyến thân thật là khéo! Bần đạo tiếc rằng mình không có được người em gái làm Chưởng môn!

Câu nói móc họng của Tuyệt Tình Tử khiến vị nữ Chưởng môn Hoa Sơn phải quắc ngời đôi mắt phượng, nhưng Xuất Trần đạo trưởng đã mỉm cười đáp thay cho em gái :

- Thế thì bần đạo xin đề cử Tuyệt Tình đạo huynh làm Minh chủ nhiệm kỳ này được chứ?

Tạ Thiên Bích - vị Chưởng môn nhân trẻ tuổi của Điểm Thương đột nhiên lên tiếng :

- Nếu Minh chủ là ai khác, tại hạ tuyệt không có ý chi, nhưng nếu do Không Động chủ minh, thì tại hạ cùng bổn phái bảy trăm ba mươi mốt đệ tử xin cực lực phản đối!

Điểm Thương tuy tận xa ngoài biên ải, nhưng gần đây nhân tài hùng thịnh, thế lực bành trướng chẳng kém chi Võ Đang, nên lời Thiên Bích vừa thốt lên, lập tức dưới đài rần rần tiếng người hưởng ứng!

Tuyệt Tình Tử mặt liền đổi sắc :

- Theo như lời vừa rồi thì ngôi Minh chủ năm nay, ắt phải căn cứ vào sự phân tranh cao thấp rồi mới định đoạt chăng?

Tạ Thiên Bích tay xốc chuôi kiếm cười gằn :

- Bổn toạ thật đang muốn thưởng thức tuyệt kiếm của Không Động đây!

Một cụ già áo gấm, mặt mũi thanh kỷ, râu tóc bạc trắng, từ nãy giờ ngồi im lặng, bàng quang mọi diễn biến, chợt đứng lên sang sảng cất lời :

- Âu Dương Long xin đại biểu ba mươi sáu lộ anh hùng thuỳ đạo, đệ tử Điểm Thương Tạ đại hiệp làm Minh chủ bổn hội, còn Tuyệt Tình kiếm của Tuyệt Tình đạo trưởng, bổn tọa hầu tiếp nếu cần.

.

.

Chẳng để lão dứt lời, cụ già mặt mũi khôi vĩ, đầu sói bóng, mặt mũi hồng hào như người trẻ tuổi ngồi cạnh đấy, đã hả hê cười vang :

- Tải biên lắc giang hà, nếu Tạ đại hiệp làm Bang chủ rồi thì Âu Dương bang chủ thật là trời cao vua lại ở xa, mặc tình tự do tự tại vậy!

Âu Dương Long giận giữ quắc mắt :

- Ngươi muốn thế nào? Kẻ khác sợ ám khí của Đường môn các ngươi âm độc, chứ Âu Dương mỗ biết có sợ!

Lão sói đầu cười nửa miệng :

- Âu Dương Long Bang chủ muốn thử chăng?

Bàn tay lão liền chớp lên theo sau câu nói, Âu Dương Long đã lẹ như gió bắn lùi ra sau hơn tám bước.

Chẳng ngờ, lão đầu hói lại chơi khăm, cái nhấc cao của bàn tay vừa rồi, lão đổi thành một động tác vuốt râu nhàn nhã và giọng cười đâm họng của lão lại vang lên :

- Âu Dương bang chủ thật bạo gan gớm!

Nhìn thấy cục diện đã loạn, Thiên Vân đại sư nhíu mày trầm giọng :

- Chư vị tranh nhau như thế thật làm lão tăng thất vọng vô cùng!

Thanh âm tuy trầm ấm nhưng vẫn từng tiếng từng tiếng vang rõ trong cái hỗn loạn của cục trường.

Sự ồn ào tức khắc lắng xuống!

Cũng ngay khi đó, từ dãy ghế danh dự nhảy tót ra một đại hán, mặt đen tướng lớn, dán dấp na ná như gã Tư Nghi của lễ đài, chầm chậm tiến lên đến trước chiếc đỉnh đồng ngàn cân, gã vụt khom lưng xuống dùng nước bọt thoa lên bàn tay, và trong tiếng hét xé trời, chiếc đỉnh đồng khổng lồ đã theo tay gã lơ lửng ở giữa không.

Tiếng hoan hô cổ vũ của quần hào từ bốn phía vang lên như sấm lợp, Du Bội Ngọc cũng buột miệng khen dồi :

- Đúng là một tay hảo hán!

Kim Yến Tử lật tức ứng theo :

- Y là tổng đàn chủ của quan ngoại võ lâm, được người võ giới xưng tặng ngoại hiệu Vô Địch Thiết Bá Vương, sức mạnh hai bàn tay hắn thật không sút chi Sở Bá Vương độ nọ, chỉ tiếc rằng tứ chi tuy phát đạt nhưng đầu óc lại đơn giản làm sao!

Du Bội Ngọc chỉ nghe mà không buồn đối đáp, ánh mắt vẫn nhìn thẳng lên lễ đài.

.

.

Gã đại hán Thiết Bá Vương tay vẫn giơ bổng chiếc đảnh thư thả tiến đến mép đài và lui lại đặt đảnh xuống chỗcũ.

Sắc diện vẫn bình thường, hơi thở vẫn điều hòa, gã vênh váo nhìn quanh bốn phía nói to :

- Vị nào có thể giở nổi đỉnh đồng bước đi ba bước. Thiết mỗ sẽ tôn người đó làm Minh chủ thiên hạ!

Những kẻ ngồi trên đài tuy toàn là bậc tông sư danh tiếng lẫy lừng của một thời, nhưng ganh đua bằng sức mạnh trời ban ấy, nhất định là không ai bắt chước nổi.

Cục trường vụt chốc im lìm như chết.

Thiết Bá Vương đang đương dương đắc ý, mắt đảo quanh, chợt thấy chợt thấy Bá Hoa Bang chủ-vị giai nhân tuyệt sắc nhất của buổi lễ hôm nay, bằng dáng đi tha thướt tiến lại phía mình, ánh mắt huyền láy động, đôi vành môi hồng hé nở nụ cười tươi :

- Không ngờ thần lực của Sở Bá Vương hôm nay được mục kích lại, tiện thiếp thật khâm phục sức mạnh của các hạ!

Nụ cười của nàng quả tuyệt mỹ làm sao, chẳng những được biểu lộ qua vành môi mà hình như biểu lộ qua khóe mắt đuôi mày và cả đóa hoa tươi cài trên mái tóc.

Thiết Bá Vương tuy mang danh là người sắt nhưng trước vẻ khuynh thành của vị nữ vương trong trăm hoa, hồn phách không khỏi phiêu diêu khỏi thể xác.

Nuốt nước bọt đi một lúc, gã mới nặn lên một nụ cười :

- Phu.

.

. phu nhân quá khen thôi!

Ánh mắt huyền hơi ngửng lên nhìn thẳng vào mặt Thiết Bá Vương, giọng nói của Hải Đường Tiên Tử lại vang cao :

- Thần lực của các hạ từ đôi bàn tay này phát xuất à?

Mùi hương từ người nàng toả ra dù ngồi ở xa xa cũng cảm thấy ngây ngất.

Huống hồ lúc ấy Hải Đường Tiên Tử lại đứng sát trước mặt Thiết Bá Vương.

Mùi hương theo thanh âm phát xuất ngọt ngào hơn cả quế lan, hình như tất cả tinh anh của hương hoa trong thiên hạ đều kết đọng ở giữa hai cánh môi đào, Thiết Bá Vương ngất ngây đến đỗi gối như sụng, gật đầu lia lịa :

- Phải! Bằng chính hai cánh tay này!

Hải Đường Tiên Tử nói như ao ước :

- Tiện thiếp có thể sờ thử được chăng?

Khuôn mặt sắt của Thiết Bá Vương cũng đỏ bừng lên như ai khác :

- Phu.

.

. phu nhân.

.

. tại hạ.

.

.

Hải Đường Tiên Tử chẳng đợi gã hết lời, hai bàn tay thon thon như ngọc chuốt đã nhè nhẹ vuốt lên hai cánh tay gân guốc ấy.

Thiết Bá Vương nghe một cảm giác đê mê chảy luồng khắp thần kinh căn não, đứng im trân mình mà chịu đựng mà lâng lâng.

.

.

Hồng Liên Hoa chợt quát lớn :

- Thiết huynh! Lưu ý.

.

.

Thiết Bá Vương chưa trọn cái giật mình, hai bàn tay mềm êm của Hải Đường Tiên Tử vụt biến thành thép nguội và nửa thân hình gã lập tức tê cứng tựa trời hành.

Giữa chuỗi cười như ngọc chạm vàng reo của Bá Hoa Bang chủ, cái thể xác to tướng của Thiết Bá Vương đã bị đôi bàn tay mảnh mai của nàng nhấc khỏi mặt đất.

Hình ảnh trái ngược đến buồn cười, với một thân hình to xác như ngôi tháp bị nhấc bổng qua bàn tay của một dáng dấp nhỏ bé tựa liễu mềm, chắc hẳn những ai có mặt và mục kích không làm sao quên được.

Quần hùng hiện diện trước cảnh tượng ấy, không biết là nên cổ vũ hay nên cười? Cổ vũ thì không thể rồi mà cười lại chẳng đành, một dư vị kỳ lạ ở trong người họ lúc ấy, khó mà phân tách được!

Vẫn một dáng cách điệu đàng, Hải Đường Tiên Tử nhè nhẹ đặt đối phương xuống, còn giúp gã nắn ngay nếp áo, vén lại mái tóc, và vẫn một giọng nói thật dịu dàng nhưng cũng thật mỉa mai :

- Đáng là một trang thiết hán, nếu như đề cử ngôi Minh chủ bằng trọng lượng của thân mình thì tiện thiếp nhất định đề cử các hạ vậy!

Đôi môi hồng hé trao thêm một nụ cười, vị phu nhân đệ nhất Bá Hoa Bang chủ mới thướt tha xuay bước về chỗ ngồi.

Thiết Bá Vương tuy chân tay đã cử động được như thường nhưng ánh mắt gã vẫn đứng tròng nhìn sau lưng Bá Hoa Bang chủ.

Phi Ngư kiếm khách thoắt rời khỏi ghế, án ngang trước mặt Hải Đường Tiên Tử :

- Đóa hoa tươi cài trên mái tóc phu nhân quá đẹp, có thể cho tại hạ mượn giắt lên đầu mình chăng?

Hải Đường Tiên Tử chớp nhẹ đôi mắt huyền cười nụ :

- Nếu Ngư đảo chúa ốm hơn một tí, tiện thiếp sẽ đem hoa này.

.

.

Lời nàng chưa kịp tròn câu, một ánh kiếm đã ngời lên trước mắt và một hơi gió nhẹ lướt mát mái tóc mai.

.

.

Nhìn lại, mũi kiếm của vị anh hùng miền Nam Hải lủng lẳng đóa hoa tươi màu hồng thắm.

.

.

Bằng thủ pháp nào tuốt kiếm và bằng thủ pháp nào rút hoa, từ Hải Đường Tiên Tử cho đến quần hào, không một ai nhìn rõ!

Hải Đường Tiên Tử mặt biến sắc, thối lui đúng ba bước.

Hồng Liên Hoa chợt ha hả bật cười :

- Cánh Hải Đường phu nhân đã tặng cho Ngư huynh, vậy xin giắt đỡ cành hoa Hồng Liên của tại hạ.

Lồng trong tiếng cười vang dội, thân hình Hồng Liên Nhi đã nhoáng lên như dải lụa hồng.

Nhìn lại, trên mái tóc Hải Đường Tiên Tử đã được cài lại một đóa sen hồng, thay vào chỗ cánh hoa vừa mới bị mất.

Thuật khinh công tuyệt diệu ấy dù Du Long bát thức lừng danh thiên hạ của Côn Lôn phái cũng phải kém xa.

Hải Đường Tiên Tử tái mặt, giấu đôi tay vào lớp áo lụa mềm cười ấm dịu :

- Hai người đàn ông xúm lại ăn hiếp con gái đàn bà, không sợ mắc cỡ à?

Nụ cười này tuy ngọt ngào nhưng mọi người thừa hiểu, tâm sát thủ của Bá Hoa bang, Hoa Vũ Lê được nàng chuẩn bị sau lớp tay áo kia và có thể tung ra bất cứ lúc nào.

Ngoài mặt, Hồng Liên bang chủ cùng Phi Ngư kiếm khách tuy vẫn hỉ hả tươi cười, nhưng ánh mắt đang lom lóm giới bị, không ngớt nhìn những hành động của vị Bang chủ Bá Hoa.

Vì Tiên Hồn Hoa, Thích Cốt Vũ, Thiên Hương Lộ, ba món sát thủ độc đáo của Bá Hoa bang, mỗi khi thi thố ra, từ xưa nay, trên giang hồ chưa một cao thủ nào toàn vẹn thoát thân.

Nhưng Phi Ngư kiếm khách của vị đại hiệp họ Ngư miền biển rộng cũng chẳng vừa, mỗi lần vung lên là trúng đích.

Cuộc diện bỗng khẩn trương đến mức sắp nổ tung. Quần hào đều nín thở đợi chờ một cuộc xô xát kỳ thú sẽ diễn ra giữa ba nhân vật cao đẳng của võ lâm thì một tràng phật hiệu trầm ấm vang lên :

- A Di Đà Phật!

Mọi người chưa kịp xoay mắt về phía Thiên Vân đại sư, đã thấy khổ người từ tốn ấy, chẳng biết từ khi nào đã xê lên đứng ngăn giữa ba người, mặt đang quay về phía Hải Đường Tiên Tử, chấp tay trầm giọng :

- Võ chia các phái nhưng mối vốn cội nguồn. Chư vị đây, mỗi người đều một sở trường và mỗi người đều phải có sở đoả