Kế Nương Nhà Nông Khó Chọc, Cầm Không Gian Trong Tay Siêu Lợi Hại

Kế Nương Nhà Nông Khó Chọc, Cầm Không Gian Trong Tay Siêu Lợi Hại

Cập nhật: 27/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 764
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Gia Đấu
Nữ Cường
     
     

Ngô thẩm tử đã buông tay khỏi eo mình, Lâm Sở Sở run rẩy đứng đó, trông thấy nam nhân cao lớn, vừa được nàng cứu mạng không lâu từng bước từng bước tiến lại gần.

"Nương, ta đã về rồi. Tiền mà nương tử của ta dùng để mua đồ cũng là do ta cho nàng.

" Diêm Vĩnh Tranh nhìn về phía Diêm lão bà tử nói: "Vậy bây giờ, người còn muốn dìm chết nương tử của ta nữa không?"

Sắc mặt của Diêm lão bà tử lúng túng, ánh mắt láo liên, bà ta không ngờ Diêm Vĩnh Tranh thực sự còn có thể quay về.

"Đại nhi tử, ngươi...

. sao ngươi về mà không nói trước một tiếng.

" Diêm lão bà tử liếc nhìn đại nhi tử nhà mình, nhỏ giọng lầm bầm: "Còn bị mù một mắt, người vốn đã không lanh lợi, giờ lại còn thành kẻ mù.

.

.

"

Giọng bà ta không nhỏ, khiến mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Sắc mặt của Diêm Vĩnh Tranh lập tức thay đổi. Nơi chiến trường, số người hắn giết không sao đếm xuể.

Bao nhiêu lần từ cõi chết trở về, khó khăn lắm mới có thể trở lại nhà, vậy mà thái độ của thân nương hắn lại như thế này.

"Nương, người về đi.

" Giọng Diêm Vĩnh Tranh hạ xuống, sau đó quay sang Lâm Sở Sở: "Đi thôi, vào nhà.

"

Lâm Sở Sở nhìn hắn một cái, không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Diêm lão bà tử không rời mắt.

Diêm Vĩnh Tranh thở dài, vỗ nhẹ bả vai nàng: "Được rồi, sau này có ta đây, vào nhà thôi.

"

Lâm Sở Sở khẽ động, tiến tới bên cạnh Tiểu Nguyệt, ngồi xổm xuống, đau lòng lau đi vết máu trên mặt cô bé: "Ngoan nào, không khóc.

"

Tai đau rát, Tiểu Nguyệt vừa lau mắt vừa thút thít: "Nương, khuyên tai… khuyên tai của con mất rồi.

"

"Không sao cả.

" Lâm Sở Sở cắn môi, ép nỗi giận vào lòng: "Chỉ là thứ không đáng giá, bị người ghê tởm chạm vào rồi, quá bẩn, chúng ta không cần nữa.

"

"Sau này nương mua cái mới cho con, vàng hay bạc gì cũng được, tùy con chọn.

"

Mẫu nữ nhà họ Diêm nghe thấy lời này, giận đến đỏ cả mắt.

"Nương!

" Diêm Tiểu Mẫn trừng mắt hét lớn: "Nương xem đi, đại tẩu đánh con thành thế này!

"

"Đại tẩu còn nói con là thứ bẩn thỉu!

"

Sắc mặt Diêm lão bà tử cũng chẳng dễ coi, nhưng hôm nay chưa được lợi lộc gì, sao có thể dễ dàng bỏ qua.

Bà ta vỗ nhẹ tay nữ nhi, nói về phía Diêm Vĩnh Tranh: "Lão đại, ngươi về thật đúng lúc.

"

"Suốt năm năm ngươi không ở nhà, trong năm năm đó ta nuôi hai hài tử của ngươi khôn lớn, còn chữa bệnh, mời lang trung cho tiền thê Từ thị của ngươi, tốn không ít tiền.

"

"Trong nhà lại còn cưới tức phụ mới cho ngươi, bây giờ tức phụ mới của ngươi còn đòi chia nhà.

"

"Muốn chia nhà cũng được, trước hết ngươi phải trả lại số tiền mà nhà ta đã chi trong mấy năm qua đi!

"

Sắc mặt Diêm Vĩnh Tranh khựng lại, ánh mắt còn tốt duy nhất lộ vẻ đau đớn.

Đây chính là thân nương của hắn.

Hắn mất một mắt, năm năm không gặp, không một lời hỏi han ân cần, vừa mở miệng đã đòi tiền.

Cơn giận của Lâm Sở Sở đã dồn nén từ nãy, bây giờ lời của lão thái bà kia như hạt mưa rơi vào chảo dầu nóng, lập tức bùng lên.

"Đòi tiền sao?"

Nàng đứng dậy bảo Tiểu Mãn dẫn Tiểu Nguyệt vào nhà, sau đó quay sang Diêm lão bà tử, bắt đầu mắng: "Đồ già không biết xấu hổ, bà là thứ gì hả? Nhi tử bà đi lính năm năm, trên chiến trường bao nhiêu lần vào sinh ra tử, vượt qua cửa tử không biết bao lần mới có thể trở về!

"